Hiệp Đạo Xuyên Đường Triều

Chương 996.2: Trên mọi bến bờ, không ai không là thần tử của vua

..
.Một người đàn ông trung niên ăn mặc kiểu quản gia lảo đảo chạy vào.
.- Tên chó chết ngươi có thể mang chút tin tức tốt đến không?
.Lý Sùng Giang nghe thấy tiếng hô, đầu liền đau, chỉ vào quản gia kia mắng.
.Quản gia kia một bụng oan uổng, sợ hãi nhìn Lý Sùng Giang, không dám nói lời nào.
.Lý Sùng Giang rít gào: - Chuyện gì, ngươi nói đi!
.Quản gia kia sợ hãi nói: - Chuyện là như vầy, ta nghe nói hôm nay Phượng Phi Lâu định tuyển thêm năm trăm người, còn... còn định xây dựng một địa điểm tuyển người ở thôn trang gần huyện Phù Phong.
.- Cái gì?
.Lý Sùng Giang nổi trận lôi đình nói:
.- Tên nông dân này thật sự khinh người quá đáng, ta với gã không đội trời chung.
.Quản gia đảo mắt, nói: - Lão gia, nếu không chúng ta hoặc là không làm, đã làm phải làm đến cùng, tìm người đốt xưởng của hắn, xem hắn làm thế nào?
.Lý Sùng Giang nhướn mày, suy nghĩ.
.Hoàng Khiêm lập tức nói: - Ân sư, không được làm như vậy, chỉ cần làm ầm chuyện này lớn hơn, đến lúc đó, cho dù là ai cũng không thừa nhận được, nếu có thể làm như thế, sớm muộn gì cũng có người làm, cũng không tới phiên chúng ta.
.Lý Sùng Quang giật mình đến mức mồ hôi lạnh chảy đầy người, nếu nhất thời kích động, có thể sẽ gây ra đại họa, thân ở trong đám thân hào nông thôn, người mạnh hơn ông ta rất nhiều, càng miễn nói đến những vương công quý tộc kia, nhưng những người này chỉ tạo áp lực với triều đình, cũng không dám dùng thủ đoạn pháp luật để đối phó với Hàn Nghệ, tốt xấu gì Hàn Nghệ cũng là một Đồng Trung Thư Môn Hạ Tam phẩm, lại còn là con rể Tiêu gia, cận thần Hoàng đế, muốn động đến hắn, phải thông qua hoàng đế. Ông ta giơ một chân đá quản gia kia, quản gia ngã nhào xuống đất, ông ta nói:
.- Phế vật nhà ngươi, luôn ra chủ ý chó má hại lão tử.
.Rồi lại lập tức vội vàng hỏi Hoàng Khiêm: - Ngươi cho rằng phải làm thế nào?
.Hoàng Khiêm nói: - Ân sư hẳn nên liên hợp với thân hào nông thôn còn lại, tiếp tục tạo áp lực với triều đình, người ta thường nói, pháp luật không tại dân chúng. Tuy rằng Hàn Nghệ rất được bệ hạ tín nhiệm, nhưng nhiều người tạo áp lực lớn như vậy, bệ hạ chắc chắn sẽ không dám hành động thiếu suy nghĩ, như vậy chỉ cần có nhiều người tham gia, ép bệ hạ trách phạt Hàn Nghệ.
.Lý Sùng Giang gật đầu, nói: - Có lý.
.Chùa Đại Hưng Thiện!
.- Trước tiên đừng đánh cờ nữa, nói đí, con tìm phụ thân có chuyện gì?
.Khuôn mặt Thôi Bình Trọng mang nét cười nhìn Thôi Tập Nhận không yên phòng.
.Thôi Tập Nhận chột dạ cười, nói:
.- Con muốn hỏi phụ nhân, ngài thấy thế nào khi Hàn Nghệ tuyển tá điền?
.Thôi Bình Trọng nói: - Vậy con thấy thế nào?
.Thôi Tập Nhận nói: - Con cho rằng Tân Thành Huyện công vì mấy tá điền mà làm ầm ĩ tới tận chỗ bệ hạ, nhất định sẽ khiến bệ hạ rất không thoải mái, bởi vậy bệ hạ nhất định sẽ nghiêng về phía Hàn Nghệ. Nhưng hiện giờ việc này khiến con càng ngày càng hoang mang. Nếu bệ hạ thiên vị Hàn Nghệ, trực tiếp nói cho Hàn Nghệ, chuyện này Hàn Nghệ vốn chiếm lý, chẳng qua chỉ là một câu của bệ hạ mà thôi, nhưng bệ hạ lại cố tình để Ngự Sử Đài điều tra việc này, thái độ cũng không rõ ràng, hiển nhiên vẫn cố kỵ những vương công hoàng thân, nhưng nếu bệ hạ định mượn việc này trấn an vương công quý tộc, hiện giờ Hàn Nghệ lại tuyển thêm năm trăm người, này chẳng phải khiến mâu thuẫn càng thêm sâu sao. Bệ hạ đến tột cùng muốn làm gì?
.Thôi Bình Trọng mỉm cười, nói: - Việc này tuy Hàn Nghệ khơi mào, nhưng mấu chốt tranh đoạt không phải ở chỗ Hàn Nghệ, mà là ở chỗ Hoàng đế.
.Vẻ mặt Thôi Tập Nhận nghi hoặc nhìn Thôi Bình Trọng.
.Thôi Bình Trọng nói: - Trong văn võ cả triều này, duy chỉ có Hàn Nghệ là người được bệ hạ cân nhắc từ nhà nông lên đến Tể tướng, nhưng, cho tới hôm nay, hơn phân nửa quý tộc trong triều vẫn khinh thường Hàn Nghệ, xem Hàn Nghệ như một tên nông dân, con nói bệ hạ sẽ nghĩ thế nào?
.Thôi Tập Nhận nói: - Đánh chó còn phải xem mặt chủ nhân... !
.Thôi Bình Trọng hơi lườm y một cái, nói: - Lời này không giống Thôi gia chúng ta.
.Thôi Tập Nhận ngượng ngùng nói: - Con lỡ lời.
.Thôi Bình Trọng nói: - Con nghĩ như vậy là sai rồi, cái bệ hạ để ý không phải là họ và Hàn Nghệ không hợp, cũng không phải vì Lý Nghĩa Phủ, Hứa Kính Tông thường đấu chọi với Hàn Nghệ, nhưng bệ hạ cũng không thiên vị ai.
.Thôi Tập Nhận hoang mang nói: - Vậy ý của phụ thân là?
.Thôi Bình Trọng nói: - Lý Nghĩa Phủ, Hứa Kính Tông coi Hàn Nghệ như một đối thủ ngang hàng, nói cách khác trong lòng bọn họ có bệ hạ, biết Hàn Nghệ rất được bệ hạ tin tưởng, bởi vậy có một số việc hiểu được và nhượng bộ. Nhưng Tân Thành Huyện công không hề để chức quan Hàn Nghệ ở trong lòng. Hàn Nghệ vừa mới được gia phong Trung Thư Môn Hạ Tam phẩm, Tân Thành huyện công chạy đến Ngõ Bắc làm phiền Hàn Nghệ, dân chúng sẽ nghĩ thế nào? Chức quan này ai cho, là bệ hạ cho, con có thể khinh thường Hàn Nghệ, nhưng không thể khinh thường chức quan của Hàn Nghệ, bởi vì nó đại biểu cho uy tín của Hoàng đế.
.- Đừng nói là những công huân khai quốc Thái úy, Tư Không, mặc dù là Hứa Kính Tông, Hàn Viện, Lai Tể tuyển mấy người tá điền, những người đó sẽ tới gây rối sao? Lúc trước Mã Chu khi mới vào con đường làm quan, cũng bị không ít người xa lánh, nhưng sau khi Mã Chu được làm tể tướng, bất kể là Trưởng Tôn Vô Kỵ hay Phòng Huyền Linh đều lấy lễ mà đối đãi, kỳ thật trong đó cũng có rất nhiều người khinh thường Mã Chu, nhưng bọn họ sẽ không biểu lộ ra, vì bọn họ đều biết Mã Chu là đại thần được Thái Tông Thánh Thượng tín nhiệm, nhất định phải tôn trọng ông ta, bọn họ không tôn trọng Mã Chu, mà là tôn trọng Thái Tông Thánh Thượng. Nói ngược lại, nếu như Thái Tông Thánh Thượng đề bạt Hàn Nghệ, bọn họ còn dám nhiều lời sao?
.- Bởi vậy có thể thấy được, những vương công hoàng thân này vẫn chưa để bệ hạ vào mắt, bọn họ còn coi bệ hạ là đứa trẻ vẫn chưa cai sữa, phàm là những chuyện có liên quan đến hoàng quyền, dù bé bằng hạt vừng cũng sẽ trở nên không bình thường.
.Thôi Tập Nhận cau mày nói: - Ý phụ thân là, bệ hạ giao việc này cho Ngự Sử Đài, kì thật là lấy lui làm tiến.
.Thôi Bình Trọng cười gật đầu nói: - Bệ hạ muốn làm việc này càng lớn càng tốt, ngược lại muốn thấy những người đó sẽ làm gì Hàn Nghệ? Chắc chắn Hàn Nghệ đã nhìn rõ tâm tư bệ hạ, bởi vậy hắn không hề sợ hãi, đừng nói tuyển thêm năm trăm người, cho dù năm ngàn người, bệ hạ cũng sẽ không trách hắn, bởi vì đây là quyền lực bệ hạ cho hắn, tất cả hắn làm đều đại diện cho hoàng quyền tối cao.
.Thôi Tập Nhận nói: - Nhưng đều là danh sĩ nông thôn, vương công hoàng thân, đặc biệt là quý tộc Quan Trung, thế lực trong đó rắc rối khó gỡ, chẳng lẽ bệ hạ không lo lắng.
.- Chung quy chính là vấn đề cần giải quyết.
.Thôi Bình Trọng khẽ cười nói:
.- Dưới khắp gầm trời, đâu đâu cũng là đất vua, trên mọi bến bờ, không ai không là thần tử của vua. Thế lực những người đó có lớn hơn nữa thì bằng được Thái úy hai năm trước sao? Nếu bệ hạ lúc trước dám chủ động đoạt lại quyền lực trong tay Thái úy, nhưng vậy hôm nay đối mặt với thế lực Quan Trung rắc rối khó tháo giữ, tin rằng bệ hạ nhất định không e ngại.
.Nói xong, ông ta lắc đầu thở dài, nói: - Bệ hạ hiện giờ đã không còn là bệ hạ ngày xưa, thuật đế vương của đương kim bệ hạ cũng không kém Thái Tông Thánh Thượng, chỉ có điều ngài giỏi về ẩn nhẫn, vì vậy có người cho rằng bệ hạ không bằng Thái Tông Thánh Thượng, Tập Nhận, con hiện giờ đang làm quan, nhất định phải hiểu quân chủ con là một quân chủ thế nào.
.- Con đã biết! Thôi Tập Nhận gật đầu, đột nhiên hỏi: - Vậy Hàn Nghệ thì sao? Hàn Nghệ làm như thế là vì cái gì? Nếu như vậy, hắn gần như dắc tội với cả văn võ triều đình, tương lai hắn không triều rất khó đi, chỉ vì tạo uy tín với bệ hạ, hắn cam nguyện trả giá lớn như vậy sao?
.Thôi Bình Trọng ngẩn ra, không khỏi nhíu mày, do dự nói: - Hắn làm như vậy để muốn cho bệ hạ cùng với đương kim Hoàng hậu một cái cớ để thanh trừ thế lực Thái úy, giáng chức quan viên trước đây ra khỏi Trường An, để lại chức quan trống, sau đó bồi dưỡng thế lực của mình, cứ như vậy, những người đắc tội phải sẽ rời khỏi Trường An, vì vậy không cần e dè điểm này,
.Thôi Tập Nhận gật đầu, nói: - Đích thị là như thế, nhưng phụ thân sao lại do dự như vậy?
.Thôi Bình Trọng nói: - Không nói gạt con, về Hàn Nghệ, phụ thân không nhìn thấu, người này vừa chính vừa tà, nhiều chuyện hắn làm thật ra rất mâu thuẫn, làm cho chúng ta không phát hiện được mục đích của hắn là gì, nếu đổi lại là người khác, phụ thân chắc chắn biết, nhưng nếu là Hàn Nghệ, phụ thân cũng không nắm chắc. Hơn nữa, con nói xem, nếu hắn thật sự thành công, người được lợi nhất trong đó là ai?
.Thôi Tập Nhận hơi trầm ngâm, nói: - Đầu tiên chắc chắn là bệ hạ. Tiếp theo... Hàn Nghệ làm quan không được bao nhiêu, chỉ có chút quan hệ với Tiêu Gia, Dương gia, mà Dương gia thân cũng là quý tộc Quan Trung, bởi vậy hắn chỉ có thể đề bạt người của Tiêu gia, nhưng nếu thật sự xử phạt, sẽ xuất hiện không ít ghế trống, Lý Nghĩa Phủ, Hứa Kính Tông làm quan nhiều năm, bọn họ nhất định nắm chặt cơ hội này, đề bạt người của chính mình. Nói đến đây, Thôi Tập Nhân mở choàng mắt, nói: - Không đúng, vậy chẳng phải giúp Hứa Kính Tông, Lý Nghĩa Phủ mai mối sao, Hàn Nghệ tuyệt đối không thể làm việc như vậy.
.Thôi Bình Trọng gật đầu nói: - Vấn đề nằm ở chỗ đó, trong việc này Hàn Nghệ chỉ là một cây đao mà thôi, hắn vốn là đao của bệ hạ, sao có thể cam tâm tình nguyện làm đao của Hứa Kính Tông, Lý Nghĩa Phủ. Nói tới đây, ông ta uống một hớp rượu, cười nói: - Thôi, thôi, không nghĩ nữa, có một số việc nếu quá hiểu, cuộc đời sẽ không còn thú vị. Hơn nữa Tập Nhận, nếu như con quá để ý mục đích của đối thủ, sẽ chỉ làm chính mình phụ thuộc vào đối thủ. Con thấy Hàn Nghệ có bao giờ suy nghĩ con đang nghĩ gì không, không phải hắn khinh thường con, mà hắn biết bản thân mình muốn gì, bởi vậy con chỉ cần hướng tới mục tiêu của chính mình là được.
Bạn cần đăng nhập để bình luận