Hiệp Đạo Xuyên Đường Triều

Chương 462: Chủ trì công đạo

.Mấy câu này của Hàn Nghệ nói rất cảm động, hiểu đạo lý, chân thành đến không thể chân thành hơn, đều tự xưng là tiểu đệ, có thể thấy hắn khao khát rời đi đến thế nào.
.Hơn nữa hắn cũng hành động ứng với lời nói, nói xong hắn xoay người chuẩn bị lập tức lách đi.
.- Đứng lại.
.Tiêu Vô Y đột nhiên lên tiếng gọi Hàn Nghệ lại.
.Lão bà, nàng đừng có bẫy ta nha! Hàn Nghệ thầm lẩm bẩm một câu, xoay người lại, trên mặt nở nụ cười khẽ hòa nhã nói:
.- Không biết Vân Thành quận chúa có gì dặn dò?
.Đôi mắt Tiêu Vô Y chợt lóe lên, nói: - Ta cảm thấy Huyền Đạo nói rất đúng, chuyện này do ngươi mà ta, ngươi nói mấy câu công bằng đi.
.Nàng có chủ ý gì nha, Hàn Nghệ là phu quân của nàng nha, không giúp nàng thì giúp ai.
.Nàng bớt lại đi. Hàn Nghệ tâm sáng như gương, cười nói: - Chuyện này có quan hệ gì với ta, ta thật sự chỉ là qua đường thôi. Nói xong thì chớp mắt mấy cái, lại nhìn sang Nguyên Mẫu Đơn, nghĩ bụng, Mẫu Đơn kính mến, cô sẽ không bảo ra đến chủ trì công đạo chứ.
.Nguyên Mẫu Đơn hơi hơi trầm ngâm, khẽ cười nói: - Đúng vậy, ta cũng muốn nghe thử cách nhìn của ngươi.
.Nàng không biết quan hệ giữa Tiêu Vô Y và Hàn Nghệ, nàng cho rằng Hàn Nghệ là một thương nhân, hẳn là hiểu nàng nhất.
.- Ha ha!
.Hàn Nghệ mỉm cười, chỉ là cười có chút thê lương: - Thật hay giả?
.Hai nữ đồng thời gật đầu.
.Ta mẹ nó ra ngoài làm gì! Hàn Nghệ hận nhất là bị kẹp giữa hai người bọn họ, nói thế nào sai thế đó nha. Nhưng tình hình trước mắt, hình như là chạy không thoát, dư quang liếc về phía sau, chỉ thấy Vương Huyền Đạo bọn họ hình như càng đứng xa hơn, bất giác mắng thầm, một đám khốn kiếp các ngươi, để một mình lão tử chịu đựng, mẹ nó, nếu chọc giận lão tử, lão tử ném hai người các nàng lên giường cả, vấn đề gì cũng đều giải quyết.
.Đương nhiên, bên trên toàn bộ đều là nói lẫy.
.Lần này sẽ chết người nha.
.Hàn Nghệ ừm nặng nề một tiếng, nói: - Giải thích?
.- Hửm?
.- Ách, ta muốn nói, các ngươi bảo ta chủ trì công đạo, thì cũng phải nói cho ta biết xảy ra chuyện gì chứ?
.Không cần hai nữ mở miệng, Vương Huyền Đạo rất chân chó giải thích một phen, ngụ ý của y hình như là muốn nói cho Hàn Nghệ biết, ngươi không phải chiến đấu một mình.
.Thật ra sự việc rất đơn giản, chỉ là Nguyên Mẫu Đơn muốn cải tạo Nữ Sĩ Các thành tửu lâu, thế là gọi bọn họ đến lấy đồ mà mình muốn mang đi, mà Tiêu Vô Y cực kỳ niệm tình cũ lại không đồng ý, cảm thấy ở đây có hồi ức vui vẻ của bọn họ, hẳn là nên giữ lại mới đúng.
.Cái tên ngu ngốc ngươi, ta không biết sao, ta muốn kéo dài thời gian, muốn nghĩ ra cách nha. Ngươi muốn nói, ngươi cũng phải nói phức tạp một chút nha, Hàn Nghệ thật lòng bị Vương Huyền Đạo chọc giận điên, lại ừm dài một tiếng.
.- Ngươi đừng cứ ừ mãi, rốt cuộc ai đúng ai sai.
.Tính tình Tiêu Vô Y nóng nảy, nàng hoàn toàn không biết Hàn Nghệ còn suy nghĩ cái gì, đương nhiên là giúp nàng nha, bằng không Hàn Nghệ nhất định dính một chân với Nguyên Mẫu Đơn.
.Hàn Nghệ lại liếc mắt nhìn nàng một cái, chợt nảy kế trong đầu, cười nói: - Ngồi trước, ngồi trước.
.Nói xong hắn liền ngồi xuống gần đó, lại thấy hai nữ vẫn còn đứng, nói: - Các ngươi bảo ta chủ trì công đạo, nhưng ngay cả ngồi xuống nói chuyện các ngươi còn không chịu, công đạo làm sao chủ trì được, ta còn phải đi tiểu tiện nữa.
.Phịch phịch!
.Hai nữ ngồi xuống.
.Hàn Nghệ rất đau lòng cái mông của các nàng, không, đau lòng cái ghế, mắt liếc nhìn trái phải, bốn chữ là có thể khái quát được, thủy hỏa bất dung, ho khan một tiếng, nói đơn giản: - Chuyện này theo tại hạ thấy, đương nhiên Vân Thành quận chúa có lý một chút.
.Tiêu Vô Y nghe thấy mà mừng thầm trong lòng. Hắn quả nhiên vẫn giúp ta.
.Nguyên Mẫu Đơn nhíu mày nói: - Chỉ giáo cho?
.Hàn Nghệ thở dài nói: - Mẫu Đơn nương tử, tiền kiếm không hết, hơn nữa có rất nhiều cách có thể đạt được, nhưng có những thứ mất đi rồi không còn nữa, bên nào nặng bên nào nhẹ, vừa nhìn là hiểu.
.Tiêu Vô Y lập tức gật đầu như gà mổ thóc nói: - Không sai, không sai, Hàn Nghệ nói thật sự rất đúng, bản quận chúa cũng nghĩ như vậy. Chỉ cảm thấy yêu hàn Nghệ càng sâu sắc hơn.
.Nguyên Mẫu Đơn nói: - Nói cách khác, nếu đổi lại là ngươi, ngươi cũng sẽ giữ lại?
.Hàn Nghệ lắc đầu nói:
.- Tuyệt đối sẽ không.
.- Ngươi nói cái gì?
.Tiêu Vô Y giận dữ trừng mắt phượng.
.- Đừng động thủ, nghe ta nói xong trước.
.Hàn Nghệ đưa tay chắn trước người, lại nói: - Có một câu nói rất hay, người trong giang hồ thân bất do kỷ. Trước đó ta vừa nhận được chỉ thị của triều đình, muốn ta quan sát chợ Tây, nhìn xem có cửa hàng nào bỏ trống không. Nếu có thì lập tức đổi thành quán trà, quán rượu, bởi vì trước mắt mà nói, tửu lâu, quán rượu vẫn quá ít, không đủ để chống đỡ chợ đêm. Nếu là ta, ta đương nhiên phải lấy mình làm gương, bằng không triều đình trách tội xuống, ta sẽ gặp họa. Châm ngôn nói rất đúng, giữ lại rừng xanh sợ gì không có củi đốt.
.Nguyên Mẫu Đơn hừ nói: - Hay cho câu lấy mình làm gương, thiệt cho ngươi còn có mặt mũi nói ra.
.- Ôi!
.Hàn Nghệ nhấc tay, nói: - Ta là người trọng tình nghĩa, về chuyện này, ta chắc chắn đứng về phía Vân Thành quận chúa, nhưng cũng phải suy xét đến tình hình thực tế. Bây giờ triều đình một lòng muốn làm tốt chợ đêm, nếu thấy tòa lầu trống của cô ở đây, chắc chắn sẽ bảo cô cải tạo thành tửu lâu, đến lúc đó cô không cải tạo cũng phải cải tạo.
.Tiêu Vô Y nghe thấy mùi vị hình như thay đổi rồi, nói:
.- Vậy là ngươi vẫn đứng về phía nàng ta.
.- Cũng không phải, cũng không phải.
.Hàn Nghệ lắc đầu nói: - Ta tuyệt đối đứng về phía cô, hơn nữa kiên định không đổi, bởi vì đây là tính cách của ta, dù sao thì Nữ Sĩ Các cũng tràn ngập hồi ức vui vẻ của các cô, đây là thứ ngàn vàng khó cầu, nhưng triều đình có dự định của triều đình, hơn nữa mảnh đất chợ Tây này lại không phải là của một ai, mà là của triều đình, hơn nữa ta thân làm con dân Đại Đường, theo lý nên lấy lợi ích quốc gia làm trọng.
.Nói thật lậu, Tiêu Vô Y và Nguyên Mẫu Đơn đều có chút mò mịt, hai miệng một lời nói: - Ngươi rốt cuộc là có ý gì?
.Hàn Nghệ ho nhẹ một tiếng nói: - Ý của ta rất đơn giản nha, ta tán thành giữ lại, nhưng tình hình thực tế không cho phép, chỉ đơn giản vậy thôi.
.Vương Huyền Đạo gật đầu, hình như đã học được cái gì đó.
.Mà Trịnh Thiện Hành nhìn vẻ mặt hoang mang của hai nữ Tiêu, Nguyên lại không nhịn được cười.
.Còn về Thôi Tập Nhận dứt khoát xoay người sang chỗ khác.
.Tiêu Vô Y hừ nói: - Ngươi khác gì là cái gì cũng không nói chứ?
.- Không phải, không phải.
.Hàn Nghệ lắc đầu nói: - Ta nhớ có thánh nhân khuyên một quân chủ thế này, nói khi quân chủ ra lệnh xử tử, trong lòng phải có sự không nhẫn tâm, tội phạm vẫn phải chết, nhưng ngươi phải có sự không nhẫn tâm này. Cùng một đạo lý như vậy, Nữ Sĩ Các bây giờ đã đến ngõ bắc rồi, nữ nhân cũng đều đi ngõ bắc, Nữ Sĩ Các này dĩ nhiên là bỏ trống, mà chợ Tây chuyên dùng để làm ăn, triều đình không thể cho phép Nữ Sĩ Các bỏ trống để các cô hoài niệm được, đó là sự lãng phí, lãng phí đồng nghĩa với đáng xấu hỗ, vẫn phải cải tạo. Nhưng trong lòng nhất định phải có sự hoài niệm và không nỡ, như vậy, Thôi đại tỷ cũng có thể hiểu cho các cô. Có điều ta thấy Mẫu Đơn nương tử hẳn cũng đã suy nghĩ rất nhiều lần đối với quyết định này rồi, bằng không, làm một thương nhân, làm sao có thể cho phép Nữ Sĩ Các bỏ trống đến ngày hôm nay.
.Nghĩ bụng, cô có lý, nàng có lợi, còn có câu nào công bằng hơn câu này sao, ta thật sự là quá thông minh.
.Tiêu Vô Y nghe thật lâu, cuối cùng hiểu ra, nói: - Ngươi ủng hộ nàng?
.- Ta nói rồi, ta ủng hộ cô.
.- Vậy ngươi còn nói phải sửa?
.- Triều đình muốn sửa, không phải ta muốn sửa.
.- Ta mới không tin, triều đình lại nhớ đến tòa lầu các nho nhỏ này.
.Tiêu Vô Y hừ nói: - Ta phải đến hoàng cung đích thân hỏi bệ hạ xem sao.
.- Tùy cô.
.Ánh mắt Hàn Nghệ lướt ngang mặt của hai nữ, đột nhiên mỉm cười lắc đầu.
.Tiêu Vô Y và Nguyên Mẫu Đơn lại hai miệng một lời nói: - Ngươi cười cái gì?
.Ăn ý như vậy, còn nói không phải tỷ muội. Hàn Nghệ lắc đầu nói: - Không nói, không nói, nói ra rồi e rằng các cô xấu hổ đến giết người diệt khẩu, ta chẳng qua chỉ là người ngoài cuộc, có liên quan gì đến ta chứ, không cần thiết.
.Tiêu Vô Y ngạo nghễ nói: - Ta là người nói đạo lý.
.- Phụt!
.- Phụt!
.Tiêu Vô Y nghiêng mắt liếc sang, nói: - Các ngươi muốn chết sao.
.Trịnh Thiện Hành, Vương Huyền Đạo đồng thời cúi đầu, thật sự là nói đủ đạo lý.
.Nguyên Mẫu Đơn khẽ lắc đầu, nói: - Ngươi có gì cứ nói, bớt ở đây ra vẻ. Bây giờ ngươi là Hoàng gia Đặc Phái Sứ, ai dám đụng đến ngươi.
.Đúng nha! Ta lại quên mất chuyện này rồi. Hàn Nghệ không nhịn được dựng thẳng sống lưng lên, cười nói: - Nếu hai vị đã muốn nghe đề nghị của ta, vậy ta nói thẳng. Thật ra tòa lâu này thật sự quan trọng như vậy sao, ta thấy cũng chưa chắc, mấu chốt là trong lòng các cô có thật sự tôn trọng Thôi đại tỷ hay không. Nếu Mẫu Đơn nương tử sửa nó thành tửu lâu, tin rằng Thôi đại tỷ cũng có thể hiểu được. So ra, Thôi đại tỷ không muốn nhìn thấy nhất là cái gì, không phải là hai người các cô tranh cãi với nhau sao, hơn nữa còn tranh cãi với nhau vì tỷ ấy nữa. Nếu Thôi đại tỷ còn sống trên đời, cũng sẽ bị các cô chọc giận mà chết tươi nha. Các cô luôn miệng nói tôn trọng Thôi đại tỷ, nhưng chuyện mà các cô làm lại là chuyện mà Thôi đại tỷ không muốn nhìn thấy nhất. Người ngoài như ta thật sự không nhìn ra đây là sự tôn trọng của giáo phái nào nữa.
.Tiêu Vô Y, Nguyên Mẫu Đơn nghe thấy thì ánh mắt đều ảm đạm, giữa hai hàng mày lộ vẻ áy náy.
.Ta thật sự là bạn của nữ nhân đủ tư cách mà, lúc này không chiếm tiện nghi thì không khỏi quá thiệt thòi, dù sao thì ta mạo hiểm tính mạng nói ra câu này mà. Hàn Nghệ đột nhiên nghiêm túc đưa hai tay ra, nhẹ nhàng nắm lấy bàn tay mềm mại của hai người, bên trái bóng loáng nhẵn mịn, bên phải mềm mại không xương, Hàn Nghệ sờ qua không dưới trắm bàn tay của nữ nhân, nhưng hai bàn tay này tuyệt đối là bàn tay có cảm xúc nhất mà hắn từng sờ qua, chỉ sờ thôi mà Hàn Nghệ đã kích động run rẩy, nếu có thể ngủ chung trên giường lớn, thật không biết tổn thọ bao nhiêu năm nữa.
.Trịnh Thiện Hành, Vương Huyền Đạo đều nhìn đến ngẩn người.
.Thôi Hồng Lăng cũng hơi hé cái miệng nhỏ nhắn đỏ hồng ra.
.Tiêu Vô Y, Nguyên Mẫu Đơn càng không cần nói nhiều, đều kinh ngạc nhìn Hàn Nghệ. Đương nhiên, trong mắt Tiêu Vô Y lóe lên lửa giận, nàng giận không phải là để ý Hàn Nghệ sờ nàng, mà là để ý Hàn Nghệ sờ Nguyên Mẫu Đơn trước mặt nàng.
.Chỉ có Thôi Tập Nhận và Hàn Nghệ bình thản ung dung, có điều Thôi Tập Nhận là vì không nhìn thấy.
.Hàn Nghệ căn bản không hề thay đổi, thừa lúc bọn họ sửng sốt, cầm lấy hai tay của họ ra chính giữa chồng lên nhau, hai tay của mình thì ấn lên, muốn bóp thử, nhưng không có gan đó, vẫn chỉ nên ấn thôi vậy, nhưng vẻ nghiêm túc trên mặt lại không hề giảm đi, nói: - Đây mới là chân chính tôn trọng Thôi đại tỷ.
.Hai người Tiêu, Nguyên đồng thời ngẩn ra, không khỏi đưa mắt nhìn sang bàn tay ba người, lại nhìn Hàn Nghệ, sau đó đồng thời rút tay về.
.Hàn Nghệ không đợi các nàng mở miệng, đã hơi kích động nói: - Thôi đại tỷ tâm địa thiện lương, trọng tình trọng nghĩa, ta tin rằng tỷ ấy muốn nhìn thấy nhất là tỷ muội các cô hòa thuận như lúc đầu. Nếu ngay cả chuyện này các cô cũng không làm được, vậy thì Nữ Sĩ Các là đốt, là cải tạo, hay là giữ lại đều không quan trọng, nếu đã là vậy thì còn gì để tranh chấp chứ.
.- Hòa thuận với nàng ta?
.Nguyên Mẫu Đơn hừ một tiếng nói: - Ta còn muốn sống thêm vài năm.
.Tiêu Vô Y cả giận nói: - Ai muốn làm tỷ muội với kẻ vong ân phụ nghĩa ngươi chứ, lúc đầu là ta và Thôi đại tỷ thật sự bị mù mà.
.Hai nữ tựa hồ đã không chú ý đến chuyện bị Hàn Nghệ chiếm tiện nghi nữa.
.Trong lòng Hàn Nghệ thầm đắc ý, nói: - Mỗi người đều có quyền lực chọn bạn bè, các cô muốn thế nào, không ai có quyền can thiệp, nhưng nếu đã là vậy, thì các cô cũng đừng lôi Thôi đại tỷ ra nói, nếu là thế, chỉ sẽ chứng tỏ các cô đang lợi dụng Thôi đại tỷ công kích đối phương, ta tin đây tuyệt đối không phải là tôn trọng.
.Thôi Tập Nhận quay lưng đột nhiên gật đầu, bóng dáng toát lên vẻ uất ức nhàn nhạt.
.Câu này nói đến hai người xấu hổ không thôi, cũng cảm thấy bản thân có lỗi với Thôi đại tỷ, nhưng hai người các nàng không phải là dạng nữ nhân chịu cúi đầu nhận sai, lại hai miệng một lời nói: - Cần ngươi xen vào chuyện người khác sao.
.Nữ nhân mà! Luôn có thể qua cầu rút ván hợp tình hợp lý như vậy.
.Vẻ mặt Hàn Nghệ uất ức nói: - Ta cũng không muốn nha! Là các cô bảo ta chủ trì công đạo mà.
.Đúng lúc này, chợt nghe bên dưới có người hét lên: - Tỷ, tỷ, tỷ ở đây sao?
.- Là nó?
.Giọng Tiêu Vô Y run rẩy, mặt lộ vẻ sợ hãi.
.Hàn Nghệ dám thề với trời, hắn chưa bao giờ nhìn thấy vẻ mặt kinh ngạc hoảng sợ này trên mặt Tiêu Vô Y, chỉ có khi người khác nhìn thấy nàng mới lộ ra vẻ mặt này thôi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận