Hiệp Đạo Xuyên Đường Triều

Chương 1122.2: Phòng sách Hoàng Kim

.- "Du viên kinh mộng"? Đây là sách gì?
.- Này, Bạch Y Nhân? Hiền huynh, huynh đã từng nghe cái tên này chưa?
.- Chưa nghe! Xem thử bên trong viết gì?
.- Lời tựa, ồ, Nhân sinh nhược chỉ như sơ kiến1? Đây không phải là thơ Hàn Nghệ làm sao? (1: một câu thơ trong bài Mộc lan hoa mệnh Nghĩ cổ quyết tuyệt từ hữu của tác giả Nạp Lan Tính Đức) - Lẽ nào đây là Hàn Nghệ viết? Chưởng quỹ, sách này là Hàn Thị lang viết sao?
.- Không phải, không phải, "Du viên kinh mộng" này chính là do một người tên Bạch Y Nhân viết, tiểu nhân cũng chưa từng gặp, mấy quyển bên cạnh mới là Hàn Thị lang viết.
.- Hàn Nghệ cũng viết sách thật?
.Chưởng quỹ này thuận miệng nói một câu lập tức khiến mọi người hết sức ngạc nhiên, tên nông dân Hàn Nghệ này mà lại dám viết sách, trời ạ, thế đạo này trở nên quỷ dị như vậy từ khi nào thế, ánh mắt đồng thời tập trung vào một góc của giá sách.
.Một tên công tử trêu chọc, nói: - Chưởng quỹ, sách của Hàn Thị lang, mà ngươi lại để ở chỗ không bắt mắt như vậy, không sợ là Hàn Thị lang đến tìm người gây chuyện sao?
.Chưởng quỹ kia cười nói: - Đây là Hàn Thị lang đích thân căn dặn, ngài ấy nói sách của ngài ấy là để cho nhân sĩ chuyên nghiệp đọc, người nào muốn đọc, tự nhiên sẽ đi tìm đọc, không cần phải để ở chỗ bắt mắt.
.- Vậy sao?
.Mọi người nhao nhao chen đến góc giá sách kia, ngẩng đầu lên nhìn, chỉ nghe không ít người đọc: - Kinh tế học trong Hiền giả lục học, theo, Hàn Nghệ!
.Thật ra danh từ mới Kinh tế học này là Hàn Nghệ đề xuất đầu tiên, cũng đã từng giới thiệu trên Đại Đường nhật báo, nhưng việc thành sách này là chuyện không có ai ngờ đến, rốt cuộc là thứ gì, mọi người cũng không biết.
.Không ít người cầm một quyển lên mở ra xem, ba chữ in đậm lý tài thiên2! (2: phần quản lý tài chính) Quản lý tài chính?
.Mọi người sửng sốt, không phải hiểu lắm, lại nhìn xuống dưới, hóa ra là dạy người ta quản lý tiền tài của mình.
.Cái này được a!
.Ai cũng muốn quản lý tiền tài.
.Mọi người đều đọc một cách kích động, nhưng thật ra cả quyển đều là dạy cách buôn bán, hiện thời quản lý tài chính chỉ có một phương pháp, đó là tiết kiệm, nếu như chỉ đơn giản như vậy thì chẳng có gì để nói, thứ Hàn Nghệ viết trong sách đương nhiên là đầu tư.
.Quyển sách đầu tiên trong lịch sử giới thiệu về thương nghiệp!
.Trước đó, buôn bán luôn bị cho là ti tiện, ai cũng đều cười vào mũi, đây chính là lý do Hàn Nghệ muốn dùng phần quản lý tài chính mở đầu, mỗi một người đều phải quản lý tài chính a, mọi người sẽ không kháng cự, rồi từ quan lý tài chính thay vào thương nghiệp.
.Dần dần, trong tiệm sách trở nên yên tĩnh hẳn đi, đúng là mỗi người một quyển sách trên tay, nhưng Luận Ngữ, Đạo Đức Kinh gì đó đều bày bên trên, trong tay mỗi người cầm không phải là "Du viên kinh mộng" thì là "Kinh tế học trong Hiền giả lục học", đọc hết sức nhập tâm.
.- Phòng sách Hoàng Kim, chính là chỗ này!
.Chỉ thấy mấy công tử đi vào, chính là đám người Bùi Thanh Phong, Vi Quý.
.Nhưng bầu không khí bên trong đã dọa bọn họ chết khiếp, cả phòng đầy người mà không có một ai nhìn bọn họ.
.Vi Quý hiếu kỳ nói: - Bọn họ đang xem sách gì, xem đến nhập tâm như vậy? Nói xong y đột nhiên nhìn thấy một người, đi đến vỗ vai người nọ, nói: - Thân Minh, ngươi đang xem sách gì thế?
.Người này họ Lưu, tự, Thân Minh.
.Lưu Thân Minh nói: - Ồ, hóa ra là Vi huynh, ta đang xem Kinh tế học của Hàn Nghệ viết, ha ha, rất thú vị.
.- Hàn Nghệ?
.Vi Quý giật mình, sách ở thời đại này, thông thường đều là sách thánh nhân, hoặc là sách do sĩ đại phu đại danh đỉnh đỉnh viết, người giống như Lý Thuần Phong, Tôn Tư Mạc!
.Bùi Thanh Phong hơi nhíu mày, người trước nay vốn kiêu ngạo như y rất bị đả kích, ngay cả văn chương y cũng chưa xuất bản, Hàn Nghệ đã xuất bản sách, điều này thật là tổn thương người khác, mấu chốt là phải mặt dày cỡ nào mới không ngại mà xuất bản sách ở độ tuổi 20, đưa mắt nhìn xung quanh, nhưng không phát hiện thấy Kinh tế học gì đó, vì thế đi đến trên quầy, nhỏ giọng nói: - Kinh tế học Hàn Thị lang viết bày ở đâu?
.Chưởng quỹ kia nói: - Sách trên giá đều ở trong tay họ rồi.
.Bùi Thanh Phong hơi giật mình, nói: - Lẽ nào chỉ có một chút như vậy sao?
.- Cũng không phải vậy, chỉ là sách trên giá mới là để cho mọi người xem thử, sách còn lại thì phải mua.
.- Lấy cho ta một quyển !
.- Được được được!
.Chưởng quỹ kia trong lòng vui vẻ, vội vàng lấy ra một quyển Kinh tế học mới tinh đưa cho Bùi Thanh Phong.
.Bùi Thanh Phong vẫy tay, tùy tùng lập tức lấy tiền thanh toán.
.Bùi Thanh Phong cầm quyển sách kia, ánh mắt liếc nhìn, bỗng nhiên ngẩn ra, chỉ thấy Vi Quý bọn họ đều ghé vào trên vai một số người, xem cùng với những người đó, thỉnh thoảng có người ngây ngô bật cười khà khà, việc này quá quỷ dị rồi! Lại quay sang chưởng quỹ kia nói: - Bọn họ đều đang xem Kinh tế học này?
.Chưởng quỹ kia nói:
.- Cũng không hắn, có vài người đang xem "Du viên kinh mộng".
.- Du viên kinh mộng?
.Bùi Thanh Phong nói với vẻ hơi gấp gáp: - Đây cũng là Hàn Thị lang viết sao?
.- Không phải vậy, là một người thần bí tên Bạch Y Nhân viết.
.- Vậy cũng lấy cho ta một quyển! Bùi Thanh Phong cũng thật sự có chút không tin.
.Đúng lúc này, lại nghe thấy bên ngoài có người nói: - Phòng sách Hoàng Kim? Thật buồn cười, đặt cái tên này quả thực là không hợp với người trí thức.
.- Nhan huynh cũng chớ vội kết luận, huynh câu đối hai bên kia.
.- Thư trung tự hữu nhan như ngọc, thư trung tự hữu hoàng kim ốc. Tuyệt a! Tuyệt a!
.Câu nói này chính là từ miệng Tống Chân Tông mà ra, cũng chỉ có hoàng đế của Triều Tống mới nói ra câu thế này, bởi vì Triều Tống vô cùng trọng thương, vốn dĩ tiền là tục, sách là nhã, đặt hai bên lại với nhau, bất luân bất loại, nhưng câu đối này vừa ra, lập tức được mọi người thưởng thức.
.Qua một lát sau, chỉ thấy mấy lão già thân mặc áo dài hưng trí bừng bừng đi vào, vừa thấy khí chất đó chính là sĩ đại phu.
.Bầu không khí bên trong lập tức khiến bọn họ vui vẻ trong mắt, không khí này quá tuyệt rồi, lại đưa mắt nhìn lên giá sách, toàn bộ sách bày bên trên là sách của thánh nhân, quá ư là hợp khẩu vị rồi.
.Một ông già đứng giữa cười khà khà nói: - Tiệm sách này quả thật là quá tuyệt a, các ngươi xem, bên trên đều bày sách của thánh nhân a!
.Ba lão già còn lại cũng cười gật gật đầu.
.Chưỡng quý tiệm sách kia nghe vậy suýt nữa bật cười ra tiếng, thứ không có ai xem mới bày trên đó.
.Bốn người cũng không quấy rầy này vãn bối đọc sách, chút hàm dưỡng này thì bọn họ vẫn có, nhẹ nhàng bước chân, đi đến bên quầy.
.Bùi Thanh Phong đương nhiên quen biết mấy người này, đều là học sĩ của Hoằng Văn Quán, vị ở giữa tên là Nhan Cố Chi, vị bên trái tên là Tư Mã Tượng Hình, hai người này tài hoa kinh người, văn chương viết vô cùng tốt, có danh tiếng lớn, vội vàng chắp tay, đang lúc chuẩn bị hành lễ, Nhan Cố Chi nhấc tay ngăn y, nhỏ giọng cười nói: - Hiền chất chớ cần đa lễ, tránh quấy rầy đến người khác xem sách.
.Tư Mã Tượng Hình hướng tới chưởng quỹ nói: - Ngươi chính là chưởng quỹ của tiệm sách này?
.- Đúng vậy.
.- Câu đối trước trước cửa tiệm của ngươi thật là vô cùng hay, chắc là ngươi làm?
.- Không phải vậy, là Hàn Thị lang làm giúp tiểu nhân?
.- Hàn Nghệ?
.- Vâng!
.Đám người Nhan Cố Chi tỏ vẻ buồn nôn, chợt thấy trong tay Bùi Thanh Phong cầm hai quyển sách, khẩn trương mượn cái này để chuyển đề tài, cười nói: - Hiền chất, con cũng chạy đến đây mua sách, những sách này, lẽ nào Bùi gia các con không có sao?
.Ánh mắt Bùi Thanh Phong đột nhiên lóe lên mấy cái, nói: - Hai quyển sách này, quả thật nhà chất nhi không có. Nói xong liền đưa hai quyển sách qua.
.Chẳng lẽ không phải Luận Ngữ? Lão già kia ngẩn người, đón lấy quyển sách, vừa nhìn lập tức trợn tròn mắt, hoàn toàn không biết a.
.Bùi Thanh Phong nhỏ giọng nói: - Mấy vị trưởng bối, thật ra thật ra bọn họ đều đang xem hai quyển sách này.
Bạn cần đăng nhập để bình luận