Hiệp Đạo Xuyên Đường Triều

Chương 1380.1: Đốt nến nói chuyện đêm khuya

.Tuy đại quân Thổ Phiên đã thoái lui, nhưng thực sự dọa Đại Đường toát mồ hôi lạnh đầy người, bao gồm cả Lý Tích đã chạy đến Lương Châu, ông ta cũng muốn đọ sức với Lộc Đông Tán một chút, nhưng vấn đề là Đại Đường không có chuẩn bị, trong lòng ông ta cũng căng thẳng, chủ yếu là phong thư kia của Hàn Nghệ đã quá dọa người rồi, giống như là Thổ Phiên tính toán vào Quan Trung ngay không bằng.
.Bởi vậy, khi Lý Tích nghe nói đại quân Thổ Phiên đến ngay cả Đại Phi Xuyên cũng không vào mà đã rút lui, trong lòng thở phào một hơi, nhưng đồng thời cũng hết sức buồn bực, rốt cuộc chuyện này là thế nào?
.Cũng may lúc đó Triệu Trì Mãn đã phái người gửi thư đến, nói với Lý Tích, đây đều là một sự hiểu lầm, làm cho Lý Tích chửi ầm lên là Hàn Nghệ giày vò người khác, hiểu lầm kiểu này thật là quá cấp thấp rồi.
.Mà chính cùng lúc đó Hàn Nghệ còn cho người gửi một phong mật hàm về Trường An gấp.
.- Ha ha! Hàn Nghệ quả nhiên không làm trẫm thất vọng.
.Lý Trị vui vẻ trở lại tẩm cung.
.Lúc này Võ Mị Nương đang cùng một mỹ phụ mỹ mạo khá giống nàng ta ngồi tán gẫu trong phòng, thấy Lý Trị đến, hai người vội vàng tiến lên hành lễ.
.Lý Trị liếc nhìn mỹ phụ kia, cười nói: - Hàn quốc phu nhân đến à.
.Người này chính là tỷ tỷ của Võ Mị Nương, Võ Thuận.
.Võ Mị Nương cười nói: - Là thiếp bảo tỷ tỷ đến nói chuyện với thiếp. Nói xong, nàng ta lại hỏi: - Không biết bệ hạ có chuyện vui gì, mà vui vẻ như vậy?
.Lý Trị vừa há miệng, nhưng lại liếc nhìn Võ Thuận.
.Võ Thuận lập tức thi lễ cáo lui.
.Đợi Võ Thuận đi rồi, Lý Trị mới nói: - Hàn Nghệ gửi thư, Thổ Dục Hồn đã giải trừ nguy cơ rồi.
.- Thật sao? Võ Mị Nương ngạc nhiên vui mừng nói.
.Lý Trị gật gật đầu, nói: - Thật ra đây chỉ là một sự hiểu lầm, Thổ Phiên không muốn đối địch với Đại Đường ta, Lộc Đông Tán kia sau khi đàm phán với Hàn Nghệ đã rút quân, chỉ là lãnh thổ mà Thổ Phiên chiếm lĩnh, không chịu trả lại Thổ Dục Hồn, nhưng Hàn Nghệ cũng bức ép Thổ Phiên không được nhập số lãnh thổ đó vào bản đồ Thổ Phiên, chỉ là tạm thời gác lại, sau này hãy nói.
.Cho dù là vậy, Lý Trị cũng hết sức hài lòng với kết quả này. Y không muốn xuất binh, không muốn gây chiến, chỉ đơn giản như vậy. Dù sao lãnh thổ cũng là của Thổ Dục Hồn, cũng chẳng phải của Đại Đường. Nhưng mà, nếu ai dám xâm chiếm lãnh thổ của Đại Đường, vậy thì y nhất định sẽ đánh, bất luận ngươi là ai, bởi vì y là thủ thành chi quân, nếu y không đánh, chắc chắn là bách tính sẽ chửi y là phá gia chi tử, cơ nghiệp của tổ tông đánh chiếm được, sao ngươi có thể dễ dàng dâng cho người khác, dân tộc Hoa Hạ chính là tôn sùng tổ tiên nhất.
.Võ Mị Nương thì lại khẽ nhíu cặp lông mày kẻ đen, nói: - Cho dù Thổ Phiên không muốn đối đích với Đại Đường ta, nhưng theo thần thiếp thấy, chuyện ám sát Hà Nguyên quận vương, Thổ Phiên không thoát khỏi liên quan. Mà Hà Nguyên quận vương này lại là người một tay tiên đế nâng đỡ, bệ hạ, thiếp thấy Thổ Phiên tất có suy nghĩ khác, không thể không phòng.
.Lý Trị cười nói: - Trong thư Hàn Nghệ cũng đã nhắc đến chuyện này, hơn nữa hắn cũng nghĩ ra một diệu sách hết sức to gan. Mị Nương, nàng trước giờ tư duy nhanh nhẹn, có thể đoán ra diệu sách gì không?
.- Hết sức to gan? Võ Mị Nương trầm ngâm nói.
.Lý Trị nói: - Không sai! Ngay cả trẫm cũng cảm thấy chấn kinh.
.- Thật sao? Võ Mị Nương hơi kinh hãi, chuyện có thể làm cho Lý Trị cảm thấy chấn kinh thật đúng là không nhiều lắm a!
.- Ừ!
.Võ Mị Nương trái lo phải nghĩ, nhưng vẫn lắc lắc đầu nói: - Thần thiếp không nghĩ ra, bệ hạ, rốt cuộc là diệu sách gì vậy?
.Lý Trị nói: - Hàn Nghệ dự tính thuyết phục các đại thần của Thổ Dục Hồn lập Hoằng Hóa làm tân khả hãn!
.Việc này Hàn Nghệ nhất định phải báo trước với Lý Trị một tiếng, không thể tự mình làm chủ hoàn toàn được.
.Võ Mị Nương nghe vậy hai mắt trợn trừng.- Chuyện này chuyện này sao có thể? Công chúa Hoằng Hóa chỉ là một phụ nhân, những đại thần đó của Thổ Dục Hồn sẽ đồng ý?
.Lý Trị nói: - Nếu Hàn Nghệ chỉ nói với trẫm, trẫm cũng sẽ cảm thấy hắn đang nói bừa, nhưng trong thư Hàn Nghệ đã nói hết sức rõ ràng, hiện giờ trẫm cũng cho rằng không phải là chuyện không thể, hơn nữa Hàn Nghệ cũng vô cùng tự tin. Trong thư hắn còn viết rõ, hy vọng đến lúc Hoằng Hóa kế thừa hãn vị, trẫm có thể gửi đến một ít lương thực, làm lễ vật chúc mừng, như vậy không những có thể hóa giải nguy cơ của Thổ Dục Hồn, còn có thể khiến trên dưới Thổ Dục Hồn cảm kích ân tình của Hoằng Hóa cùng với Đại Đường.
.Võ Mị Nương hãy còn lắc đầu nói: - Ý tưởng này thật sự là không thể tin nổi rồi. Ồ, ý của bệ hạ là, bệ hạ đồng ý chứ?
.Lý Trị cười nói: - Sao lại không đồng ý, Hoằng Hóa chính là người của Lý gia chúng ta, để Hoằng Hóa đảm nhiệm chức khả hãn Thổ Dục Hồn, chẳng phải là trở thành người một nhà rồi sao?
.Mà đồng thời với lúc Lý Trị nhận được thư, bên phía Thổ Dục Hồn đã bắt đầu chuẩn bị nghi thức đăng cơ của công chúa Hoằng Hóa. Nghi đăng cơ thức này vô cùng đơn giản, cũng hết sức là ý vị sâu xa.
.Chính xác mà nói, nghi thức đăng cơ của công chúa Hoằng Hóa chính là tang lễ của Nặc Hạt Bát.
.Sau lần đàm phán đầu tiên của Hàn Nghệ và Lộc Đông Tán, công chúa Hoằng Hóa cũng đã phái người đi chuyển thi thể của Nặc Hạt Bát, Hãn Lập về thành Phục Sĩ an táng, bởi vì thời tiết khá giá lạnh, cộng thêm dùng băng đá phủ lên hai cỗ thi thể, lúc chuyển đến thành Phục Sĩ, hai cỗ thi thể đều bảo quản hết sức hoàn hảo, cũng không bị phân hủy.
.Nhưng nói là trong tang lễ của Mộ Dung Nặc Hạt Bát, hoàn thành nghi thức đăng cơ của mình, chuyện này thực sự có chút không thỏa, lúc ban đầu Đạc Phục bọn họ cũng phản đối.
.Công chúa Hoằng Hóa nhất quyết như vậy, mới đầu mọi người đều không hiểu, ngươi đây không phải là tự bôi nhọ mình sao, cho đến khi công chúa Hoằng Hóa nói một loạt những lời cảm động lòng người trước bia mộ của Nặc Hạt Bát, mọi người mới bừng tỉnh đại ngộ. Ý của những lời này của công chúa Hoằng Hóa, chính là ta kế thừa hãn vị, không phải ta ham quyền lực và của cải, mà là vì hoàn thành ý chí của phu quân, khôi phục lại Thổ Dục Hồn vinh quang ngày xưa, để cho con dân của Thổ Dục Hồn có thể sống cuộc sống tốt hơn, ta là nhận nhiệm vụ lúc lâm nguy, ta không phải đến hưởng thụ, ta muốn hưởng thụ thì ta đã về Đại Đường rồi. Bây giờ kho lương của Thổ Dục Hồn cũng không còn, ta còn có thể đối mặt với việc chết đói nữa. Lòng ta ngay thẳng, tại sao ta không dám đối diện với phu quân của ta.
.Nói vô cùng hay, làm người ta cảm động không ngừng. Rất nhiều đại thần trong lòng còn có chút mâu thuẫn, thậm chí là người của Mộ Dung thị cũng cảm thấy rất có lý. Đây quả thực là một cục diện rối rắm, nếu Mộ Dung thị tiếp tục ngồi bên trên, nếu làm không tốt thì Đạc Phục bọn họ nhất định sẽ tạo phản, bởi vì quyền lực của Mộ Dung thị đã giảm sút, công chúa Hoằng Hóa chẳng khác gì là đi lên chắn đao.
Bạn cần đăng nhập để bình luận