Hiệp Đạo Xuyên Đường Triều

Chương 847.2: Có sai phải nhận

.Nguyên Mẫu Đơn nghe hắn nói hươu nói vượn, tức giận nói:
.- Chàng mới là Bát Giới.
.- Ta không nói ——!
.Hàn Nghệ nói được một nửa, đột nhiên kịp phản ứng, việc này so sánh Tiêu Vô Y và lão đại, ví như là Tôn Ngộ Không, Nguyên Mẫu Đơn là lão nhị không phải chính là Trư Bát Giới sao. Nghĩ tới đây, hắn đều không nhịn được bật cười:
.- Nàng thực hài hước!
.Nói xong, hai tay của hắn đột nhiên ôm lấy thân mình đầy đặn của nàng bế nàng lên ngồi trên đùi mình, nhưng khoan hãy nói, Nguyên Mẫu Đơn thực sự hơi nặng, dù sao cao như vậy, ngực lại lớn như vậy.
.Hàn Nghệ nhẹ nhàng lau đi vệt nước mắt trên mặt nàng, bởi vì da của Nguyên Mẫu Đơn thật sự là quá mịn màng, nước mắt quẹt một cái là không thấy dấu vết, nhìn thấy một khuôn mặt đẹp kiều diễm vô cùng, nhất thời không khỏi ngây dại, trong đầu lập tức cho ra một nhận xét, với làn da nữ nhân hoàn mỹ như thế này, ngàn vạn lần đừng có gần gũi, nếu không, sẽ bị mất--- mất bản tính đấy.
.Kết quả là, hắn chậm rãi hướng về phía đôi môi đầy đặn gợi cảm mê người.
.Bịch!
.- Ai ôi! !! !
.Mắt thấy hắn sẽ hôn tới, Nguyên Mẫu Đơn đột nhiên dùng cái trán đụng trên trán hắn, Hàn Nghệ sắp phát khóc, một tay che cái trán, hoang mang nói:
.- Mẫu Đơn, nàng làm cái gì vậy?
.Nguyên Mẫu Đơn vừa yêu vừa hận nhìn Hàn Nghệ, thần sắc hết sức phức tạp, nói:
.- Ta cũng không biết sao, ta chỉ cảm thấy cả người muốn nổ tung, muốn đánh người.
.- A?
.Hàn Nghệ ngạc nhiên, Tiêu Vô Y nói thật đúng là không sai a! Hắn vừa nhắm mắt, quyết định chắc chắn, nói:
.- Đánh đi! Đánh đi! Ta là tội nhân nên chịu đựng tất cả mọi chuyện.
.Nguyên Mẫu Đơn liếc mắt nhìn Hàn Nghệ, đột nhiên vung tay lên định đánh, nhưng khi chạm vào Hàn Nghệ, đã biến thành nhẹ nhàng vuốt ve trán của hắn, nói:
.- Ta biết chuyện này không thể trách chàng, nhưng ta ——!
.Nàng còn chưa nói xong, đôi môi khêu gợi đã bị đôi môi lửa nóng của Hàn Nghệ bao trùm toàn bộ, Nguyên Mẫu Đơn hai mắt trợn tròn, không chờ nàng kịp phản ứng, thân mình đã mềm nhũn ra, ngồi ở trong lồng ngực thơm mát của hắn, lưỡi muốn cự tuyệt lại ra vẻ mời chào, mặt đỏ giống như có thể vắt chảy nước.
.Thật là, nói nhiều như vậy làm gì, vẫn là những lời của Mao gia gia đáng tin cậy, tập trung lực lượng, đục từng cái lỗ. Bàn tay to của Hàn Nghệ tác quái, lặng yên không một tiếng động hướng tới đỉnh cao nhất trèo lên mà đi.
.Nguyên Mẫu Đơn đột nhiên mắt trợn mắt, một tay đè chặt bàn tay to tác quái kia, đầu hơi ngửa về phía sau, nổi giận nhìn Hàn Nghệ.
.Hàn Nghệ tinh ranh nói:
.- Ta đi tắm rửa!
.Nguyên Mẫu Đơn thiếu chút nữa là cười ra tiếng, xì một tiếng khinh miệt, e thẹn nói:
.- Tắm rửa cũng không được. Với lại đêm nay chàng sẽ ngủ dưới đất.
.- Vì sao a!
.Nếu không phải là đang ôm Nguyên Mẫu Đơn, Hàn Nghệ thế nào cũng phải nhảy dựng lên.
.Nguyên Mẫu Đơn ấp úng nói:
.- Dù sao ta — ta cũng phải gặp Vân Thành trước rồi hãy nói. Nếu như chàng không ngủ dưới đất vậy ta sẽ ngủ.
.Trời ạ! Làm người thật không thể nguyên tắc quá vậy chứ! Hàn Nghệ thấy trong mắt Nguyên Mẫu Đơn lộ ra một chút ý sợ hãi, nghĩ thầm rằng hôm qua tổn hao không ít sinh lực, hôm nay không thể chứng tỏ thực lực của mình một cách hoàn mĩ được, chậm lại mấy ngày đã, rồi sẽ cho nàng một đêm hoàn mỹ cũng tốt, nói:
.- Ta sao có thể nhẫn tâm để cho nàng ngủ dưới đất, để ta ngủ đi.
.Nguyên Mẫu Đơn gật gật đầu.
.Nhưng ngủ dưới đất cũng phải đi tắm rửa, đây là Hàn Nghệ tự yêu cầu, hắn rất nhớ thủ pháp của hai muội muội nho nhỏ kia, hiển nhiên sự sợ hãi hôm qua rõ ràng không thể chiến thắng nổi khát vọng của thể xác, tuy nhiên Hàn Nghệ đối với hai tiểu muội muội kia cũng là vô cùng khẳng khái, tặng cho mỗi người hai bình nước hoa và còn gửi cho các nàng một ít tơ lụa, Nguyên Nhạc sau khi biết được, đã để cho hai nàng chuyên môn chăm sóc Hàn Nghệ, họ đều là những người đi trước nên ở trong phương diện này hoàn toàn là no problem.
.Dù sao đêm qua có phần quá kích động, ngâm mình trong nước nóng, Hàn Nghệ cảm thấy toàn thân đều thư thả.
.Nhưng vừa vào nhà, bộ mặt đó lập tức đầy buồn bực, bởi vì chăn chiếu đã được trải sẵn dưới đất, ánh mắt hắn tha thiết nhìn chiếc giường lớn, đột nhiên đôi mắt vừa chuyển đem chăn chiếu ở dưới đất kéo tới bên giường.
.- Chàng làm gì thế?
.- Giờ trời vẫn còn sớm, chúng ta có thể hàn huyên tâm sự một chút, xích lại gần một chút dễ nói chuyện.
.Hàn Nghệ hì hì cười nói.
.Trên giường, Nguyên Mẫu Đơn nghe vậy lại rất không thoải mái, lòng mềm nhũn ra không cưỡng lại được nói:
.- Ngày hôm nay tiết trời lạnh, chàng ——chàng hãy trải lên đây ngủ đi.
.Đã biết rõ là nàng sẽ không đành lòng mà! Hàn Nghệ mừng rỡ, vội vàng vén màn che lên, chỉ thấy Nguyên Mẫu Đơn đang mặc áo ngủ ngồi ở trên giường, thấy rõ làn da hồng thấu, tóc dài thẳng tắp rủ xuống, thật là đẹp không gì sánh được. Hắn vội vàng đi lên, đem Nguyên Mẫu Đơn ôm vào trong ngực, Nguyên Mẫu Đơn lập tức đỏ mặt, bọn họ mặc dù mới chỉ có một lần xâm nhập giao hòa, nhưng gần gũi ôm một cái thì vẫn rất nhiều, hiện giờ mỗi khi nghĩ đến Hàn Nghệ đã có vợ là Tiêu Vô Y, Nguyên Mẫu Đơn cảm thấy có chút thầm trách nhưng nàng cũng bất lực từ chối, hơi có vẻ mệt mỏi tựa vào trong lồng ngực Hàn Nghệ.
.Hàn Nghệ lúc này cũng vô tâm đục lỗ, hắn biết rằng Nguyên Mẫu Đơn vẫn còn chưa yên lòng, không nên quá cấp bách, đột nhiên nhớ tới bên kia còn có một nữ nhân nữa, lập tức lại đau khổ một trân, nghĩ thầm rằng, liệu có thể để sau một chút nữa hay không,, không không không, Peter Zhu khốn khiếp kia có nói, ở trước mặt nữ nhân, lời nói dối có thiện ý chân chính chính là vĩnh viễn đừng cho nàng biết rằng đang nói dối, nếu sớm hay muộn gì thì cũng phải biết, càng sớm thẳng thắn thì càng tốt, tranh thủ sự khoan dung, khó nhọc nói:
.- Mẫu Đơn, thật ra còn có chuyện ta cần phải thẳng thắn với nàng.
.Nguyên Mẫu Đơn kinh ngạc nói:
.- Còn có chuyện?
.Hàn Nghệ ừ một tiếng, nói:
.- Kỳ thật ta cùng Phi Tuyết——!
.- Phi Tuyết?
.Nguyên Mẫu Đơn ngồi thẳng dậy, khiếp sợ nhìn Hàn Nghệ, nói:
.- Chàng cùng Phi Tuyết cũng có quan hệ.
.- Ách! Có chút quan hệ, nhưng trước mắt vẫn là vô cùng trong sạch.
.Hàn Nghệ chột dạ nhìn nàng nói.
.Nguyên Mẫu Đơn ngu ngơ một hồi lâu, nói:
.- Vân Thành cũng —— cũng biết.
.Hàn Nghệ gật đầu, đột nhiên đôi mắt vừa chuyển, nói:
.- Kỳ thật ta vốn định đợi một thời gian nữa mới nói cho nàng biết, nhưng ta cảm thấy bây giờ nói cho nàng biết, có thể chia sẻ với nàng một phần áp lực.
.- Chia sẻ áp lực? Nguyên Mẫu Đơn vừa nhíu mày ngài, lập tức nói:
.- Chàng vẫn là đem chăn chiếu xuống dưới đất nằm ngủ đi.
.Nàng thậm chí không muốn đi hỏi đến từng chi tiết, bởi vì nàng đã đủ rối loạn rồi.
.Mịe! Thực sự là ta đợi đến khi ngủ dậy rồi hãy nói.
Bạn cần đăng nhập để bình luận