Hiệp Đạo Xuyên Đường Triều

Chương 1098: Nước mắt rưng rưng

.Nếu như có thể, đương nhiên Đường Lâm không muốn đi theo Hàn Nghệ, nhưng bọn họ không có đường lựa chọn, Trưởng Tôn Vô Kỵ đã về hưu, Chử Toại Lương, Liễu Thích, Hàn Viện, Lai Tể toàn bộ đã rời khỏi Trường An, trong các đại thần trung tâm, Lý Nghĩa Phủ, Hứa Kính Tông là không thể nào, Thôi Nghĩa Huyền là đối thủ cũ, lại càng không thể, Lý Tích thì khỏi cần nghĩ nữa, Đỗ Chính Luân trước đây có quan hệ tốt với Ngụy Trưng, cũng có chút quan hệ với Lý Tích, và còn là lão thần tử, phe phái đã hết sức rõ ràng, đã rất khó sửa đổi rồi, hơn nữa tuổi tác quá lớn, không có tiềm lực gì.
.Chỉ có đại thần trung tâm không hề có gia thế Hàn Nghệ này thích hợp nhất với tập đoàn Quan Lũng, cộng thêm Hàn Nghệ liên hôn với Lan Lăng Tiêu thị đã gia nhập vào tập đoàn Quan Lũng, mối quan hệ này lại càng tiến thêm một bước, nhưng nguyên nhân quan trọng nhất chính là Hàn Nghệ cùng Lý Nghĩa Phủ, Hứa Kính Tông là kẻ thù không đội trời chung, chính khác nhìn người, đều sẽ xem có cùng chung lợi ích hay không, chỉ có lợi ích mới có thể trói chặt họ lại với nhau, lợi ích chung của Hàn Nghệ và tập đoàn Quan Lũng chính là Lý Nghĩa Phủ và Hứa Kính Tông.
.Đường Lâm đặc biệt đến đây, đương nhiên không chỉ là hỏi han đề nghị đơn giản như vậy, ông ta chủ yếu là thử thăm dò Hàn Nghệ, sau khi nhận được ám hiệu của Hàn Nghệ, ông ta đã yên tâm, lúc này mới bắt đầu tiến hành trao đổi sâu với Hàn Nghệ, nhất là phương diện nhân thủ, gần như mỗi một người đều hỏi thăm ý kiến của Hàn Nghệ, nhưng không có ngoại lệ, toàn bộ là nhân tài mới xuất hiện của tập đoàn Quan Lũng, nào là Độc Cô gia, Vũ Văn gia, Mộ Dung gia, Vu gia, Nguyên gia, vân vân, phần lớn đều là hơn hai mươi tuổi, mục đích ông ta là như vậy rất đơn giản, chính là muốn giới thiệu thành viên của tập đoàn Quan Lũng với Hàn Nghệ một chút.
.Hàn Nghệ cũng vô cùng nghiêm túc thảo luận nghiên cứu với Đường Lâm, bởi vì việc này đối với hắn mà nói là vô cùng quan trọng, đề nghị của hắn là phái ra hai người khá lớn tuổi, sau đó phái tiếp một đám người trẻ tuổi, bởi vì tất cả đều là người còn quá trẻ thì cũng không được, dễ dàng kích động.
.Sau khi nói chuyện xong, Hàn Nghệ, Đường Lâm, Trương Đại Tượng lại ở Hộ Bộ ăn một bữa cơm rau dưa, giao lưu cảm tình một chút, dù sao hết thảy đều không cần phải, tất cả mọi người đều hiểu được chuyện là thế nào, chỉ là không nói toạc ra mà thôi.
.Lý Nghĩa Phủ bọn họ gây chuyện ép người, từng bước thăng chức, cũng làm cho tập đoàn Quan Lũng càng thêm kiên quyết dựa về bên Hàn Nghệ, Hàn Nghệ đương nhiên là mừng rỡ như điên, hắn cần những thế lực này, nhất là những người quyền cao chức trọng ở địa phương, nếu như hắn nói chuyện, người ta đều không nghe, vậy cũng không tốt.
.Lúc xế chiều, Đường Lâm mới trở về, Hàn Nghệ ở Hộ Bộ tra duyệt tình hình thu thập thuế, cũng đi về.
.- Hàn đại ca, Hàn đại ca!
.Hàn Nghệ vừa mới ra khỏi cửa, lại thấy Tiểu Dã vội chạy đến bên này.
.Trong lòng Hàn Nghệ căng thẳng, tiến ra đón nói: - Tiểu Dã, làm sao thế?
.Tiểu Dã chạy đến trước mặt Hàn Nghệ, mặt không đỏ, hơi thở không gấp nói: - Hàn đại ca, Dương Dương nhị thúc đến rồi.
.- Dương Dương nhị thúc?
.Hàn Nghệ cũng ngẩn người, lập tức kinh hãi hô: - Dương nhị thúc đến đây.
.Tiểu Dã gật gật đầu.
.Hàn Nghệ mừng rỡ không ngừng, cùng Tiểu Dã lên xe ngựa, vội vội vàng vàng chạy tới Ngõ Bắc.
...
.- Nhị thúc, nhị thúc.
.Đi đến Ngõ Bắc, Hàn Nghệ vội vã kêu toáng lên, thật ra hắn vẫn luôn tò mò, vì sao người của Mai Thôn vẫn cứ đến Trường An, thậm chí có chút lo lắng.
.Lưu Nga từ tiền sảnh đi ra, nói: - Hàn Nghệ, Dương nhị thúc vừa mới bị Tiểu Mập kéo đi tiệm Thông Hùng của nó rồi.
.- Tiểu Mập này!
.Hàn Nghệ trợn trắng mắt, nói: - Lưu tỷ, ta đi xem sao đã.
.Nói xong, hắn lại cùng Tiểu Dã xoay người ra hậu viện, đi tới tiệm Thông Hùng ở Ngõ Bắc.
.Đến tới cửa, chợt nghe tiếng nói chuyện của Hùng Đệ vọng tới.- Nhị thúc, ngon không ạ?
.Lại nghe được một giọng nói vô cùng quen thuộc, - Ngon, ngon! Tiểu Mập, thật sự không thể tưởng tượng được con làm bánh bao lại ngon như thế này, hơn nữa lại còn biết buôn bán như thế, đã có vài cửa tiệm rồi.
.- Đâu có! Đâu có! Nhị thúc quá khen rồi, nếu không phải là Hàn đại ca luôn ủng hộ con, con cũng không dám buôn bán.
.- Đúng vậy, thằng bé Hàn Nghệ này đúng thật là giỏi vô cùng, Mai Thôn chúng ta từ trên xuống dưới đều là nhờ phúc của nó mới có ngày hôm nay.
.Nghe thấy giọng nói quen thuộc này, hốc mắt Hàn Nghệ không khỏi hơi ươn ướt.
.Lại nghe thấy Hùng Đệ nói: - Nhị thúc, thúc thúc còn nhớ chuyện con nhờ thúc chứ?
.- Chuyện gì?
.- Nhị thúc, không phải là thúc quên rồi chứ.
.- Ồ, ta nhớ ra rồi, có phải con muốn hỏi chuyện dâng hương với cha mẹ con không, yên tâm, thanh minh hàng năm ta đều cho hai đứa con trai ta thay con dâng hương cho cha mẹ con.
.- Đa tạ nhị thúc! Con thật là bất hiếu, cha mẹ đối với con tốt như vậy, nhưngđã nhiều năm rồi còn không đến thăm họ.
.- Được rồi, được rồi, cha mẹ con nhìn thấy con hiện giờ có tiền đồ như vậy, ta tin là họ cũng sẽ cảm thấy vô cùng vui mừng.
.Hàn Nghệ và Tiểu Dã đứng ở ngoài cửa liếc nhau một cái, trong mắt không khỏi đầy áy náy, bọn họ cũng đã lâu không đi tế bái cha mẹ rồi.
.Hàn Nghệ khẽ thở dài, mở cửa ra, chỉ thấy bên trong trống không, chỉ có hai người ngồi bên một cái bàn, một người đương nhiên là Tiểu Mập, hiện lúc này đang ra sức lau nước mắt, còn có một ông lão cường tráng ngăm đen, dáng vẻ thật thà chất phác, nhưng mặc trang phục tơ lụa, nhìn qua tinh thần rất tốt, giống như một viên ngoại, chứ không phải một nông phu.
.Người này chính là huynh đệ kết nghĩa của Hàn Đại Sơn, Dương Lâm.
.- Tiểu Nghệ!
.Dương Lâm nhìn thấy Hàn Nghệ, đột nhiên đứng lên, trong mắt lóe ra ánh lệ.
.- Nhị thúc!
.Hàn Nghệ cũng kích động hô một tiếng, hai mắt cũng hơi đỏ lên, thời gian hắn ở cùng Dương Lâm không dài, nhưng vào thời điểm hắn khó khăn nhất, Dương Lâm đã giúp đỡ hắn rất nhiều, tình nghĩa này Hàn Nghệ vĩnh viễn sẽ không bao giờ quên.
.- Tiểu Nghệ, thật là con à?
.Dương Lâm đột nhiên kích động tiến lên một bước, một đôi bàn tay đầy vết chai sần nắm thật chặt cánh tay của Hàn Nghệ, nhìn từ trên xuống, nước mắt đầy tuôn trào nói: - Tốt, tốt, tốt... ! Nhưng lại nghẹn ngào không nói ra được lời nào.
.Hàn Nghệ chỉ cảm thấy sống mũi hơi cay, cũng không biết nên nói gì là tốt, cười nói: - Nhị thúc, thúc vẫn khỏe chứ?
.- Ta rất khỏe! Ta rất khỏe!
.Dương Lâm lau nước mắt, gật đầu thật mạnh nói.
.Tiểu Dã cũng yên lặng đi tới, nhẹ nhẹ vỗ vào bả vai Tiểu Mập, Tiểu Mập lại ôm lấy Tiểu Dã gầy yếu, không nhịn được khóc ra thành tiếng.
.Qua một hồi thật lâu, mấy người mới từ trong nghẹn ngào đi ra, ngồi vây xung quanh bàn vuông.
.Hàn Nghệ nói: - Nhị thúc, vậy là thúc đã dến rồi, thúc biết là con trông mong thúc lâu lắm rồi không.
.- Ta cũng muốn tới sớm một chút, chỉ có điều!
.Nói tới đây, Dương Lâm muốn nói nhưng lại thôi.
.Hàn Nghệ vội hỏi: - Không phải là xảy ra chuyện gì bất ngờ chứ?
.- Không có, không có. Dương Lâm lắc đầu, lại nói: - Tiểu Nghệ, nghe nói con trở thành Tể tướng? Nói đến phần sau giọng của ông chợt run lên dữ dội.
.Hùng Đệ vội hỏi: - Vâng vâng vâng, nhị thúc, thúc không biết Hàn đại ca lợi hại cỡ nào đâu, Hàn đại ca là Tể tướng trẻ nhất từ trước tới nay đấy.
.- Được rồi, được rồi. Hàn Nghệ cười Tiểu Mập liếc mắt một cái, lại hướng tới Dương Lâm nói: - Nhị thúc, kỳ thật là làm Tể tướng hay không cũng chẳng có bất cứ quan hệ nào giữa chúng ta, con chính là Hàn Nghệ của Mai Thôn, điểm này là vĩnh viễn không thể thay đổi được.
.Dương Lâm kích động gật đầu nói: - Tốt, tốt tốt, không hổ là đứa con trai ngoan của Hàn đại ca ta, không giấu con, lúc ta nghe nhị công tử nói, ta còn không dám tin, cho tới khi đến Trường An, ta mới Khà khà khà! Mai Thôn chúng ta trăm năm nay chưa từng có Tể tướng, con đã làm vẻ vang Mai Thôn chúng ta rồi, ta tin tưởng Hàn đại ca nhìn thấy những chuyện này, nhất định sẽ vô cùng vui mừng.
.Nói đến Hàn Đại Sơn, Hàn Nghệ có một cảm giác kính nể nhiều hơn. Hàn Đại Sơn mặc dù chỉ mà một nam nhân rất bình thường, nhưng lại chống đỡ cả một gia đình, tuyệt đối là một người cha vô cùng vĩ đại, so với người cha ở hậu thế của Hàn Nghệ, quả thực là một trời một vực, Hàn Nghệ cũng cảm thấy tự hào về một phụ thân như vậy, nhưng hắn cũng không muốn cùng Dương Lâm nói nhiều về chuyện Tể tướng này, bởi vì nói những chuyện này với Dương Lâm, ngoại trừ vẻ tinh tướng ra, cũng không có bất kỳ ý nghĩa gì, hỏi:
.- Nhị thúc, thúc đến đây một mình sao? Dương Hà và Dương Vân đâu rồi?
.Dương Lâm cười nói: - Hai tên tiểu tử lớn xác kia thật không có tài cán, nhưng cũng coi như là đã thành gia lập nghiệp rồi, vừa hay, hai tôn tử của ta vừa mới ra đời, bọn chúng thật sự không đi được, nhị thẩm con cũng đang phải giúp một chút, cho nên chỉ có mình ta đến đây, à, ta đến cùng với nhị công tử.
.Hàn Nghệ mừng rỡ, vội nói: - Chúc mừng nhị thúc có thêm tôn nhi.
.Dương Lâm vui tươi hớn hở mỉm cười.
.- Nhị thúc, nhị thúc!
.Nghe được một tràng kêu la, còn chưa dứt lời, chỉ thấy một người từ cửa bước vào, chính là Thẩm Tiếu.
.- Tiếu ca!
.Dương Lâm nhìn thấy Thẩm Tiếu kích động gọi.
.Từ sau khi Hàn Nghệ đi, Thẩm Tiếu vẫn là hướng dẫn bà con Mai Thôn buôn bán, quan hệ tất nhiên là không tầm thường rồi.
.- Nhị thúc, quả nhiên thúc đã tới đây, ta còn tưởng ta đang nằm mơ nữa chứ.
.Thẩm Tiếu cũng không quản nhiều như vậy, vui vẻ ôm Dương Lâm thật chặt.
.Trôi qua hồi lâu, Thẩm Tiếu mới kiềm chế sự kích động trong lòng, lại vội hỏi: - Nhị thúc, cha ta vẫn khỏe chứ?
.Dương Lâm gật đầu nói: - Thẩm lão gia thân thể rất tốt, hơn nữa ông ta cũng đã đọc thư của ngươi, ông ta vô cùng vui vẻ nói cuối cùng ngươi cũng hiểu chuyện rồi. À, Thẩm lão còn phó thác cho ta mang một phong thư đến. Nói xong, ông vội lấy từ trong ngực ra một phong thư nhàu nhĩ đưa cho Thẩm Tiếu.
.Thẩm Tiếu nhận lấy phong thư, vội vàng mở ra xem, nhưng chẳng được bao lâu, nước mắt đã lã chã rớt xuống.
.Dương Lâm đột nhiên như nhớ tới điều gì đó, lại nói:
.- Ngoài ra, Thẩm lão gia còn phó thác ta chuyển cho ngươi một câu.
.Thẩm Tiếu nghẹn ngào nhìn Dương Lâm.
.Dương Lâm nói: - Thẩm lão gia nói tiền này là thứ vĩnh viễn kiếm không xong, nhất thời không vội, ngươi phải khẩn trương thành gia lập nghiệp, ngươi là độc đinh chín đời của Thẩm gia a!
.Hàn Nghệ cười ha hả nói: - Thẩm Tiếu, gà mẹ này tuy giỏi, nhưng không đẻ được trứng đó a!.
.- Đi đi đi, ngươi đi qua một bên cho ta.
.Thẩm Tiếu đẩy Hàn Nghệ một phen, cả khuôn mặt tuấn tú đỏ bừng lên.
.Dương Lâm cũng hiếu kỳ nói: - Cái gì là gà mẹ?
.Hàn Nghệ bật cười ha hả.
.Mấy người ở trong tiệm Thông Hùng, tận hưởng tình cảm hoài niệm, đến buổi tối, Hàn Nghệ lại chuẩn bị mỹ tửu giai hào để đón gió tẩy trần cho Dương Lâm, nhưng trong thời gian này, Hàn Nghệ chưa hề hỏi tình hình của Mai Thôn, bởi vì hắn đã phát giác có thể Mai Thôn đã xảy ra chuyện gì đó.
.Cho đến khi bữa cơm tối đã xong, Hàn Nghệ, Dương Lâm, Tang Mộc, Thẩm Tiếu bốn người vào trong phòng nhỏ của Hàn Nghệ ngồi xuống.
.Hàn Nghệ đi thẳng vào vấn đề hỏi: - Nhị thúc, có phải Mai Thôn có chuyện gì không?
.Dương Lâm vẻ mặt áy náy nhìn Hàn Nghệ, thở dài: - Tiểu Nghệ, nhị thúc có lỗi với con a!
.Hàn Nghệ vội hỏi: - Nhị thúc, lời này thì thúc đừng nói nữa, rốt cuộc Mai Thôn đã xảy ra chuyện gì, thúc mau nói cho ta biết đi.
.Dương Lâm thở dài thật mạnh nói: - Tiểu Nghệ, Mai Thôn đã không còn rồi.
.- Cái gì?
.Hàn Nghệ, Thẩm Tiếu đồng thanh dị thường.
.Thẩm Tiếu lập tức lại nói: - Điều này sao có thể, trước khi ta đến, không phải Mai Thôn rất tốt đấy sao, hơn nữa còn là thôn giàu có nhất Dương Châu.
.Dương Lâm cười khổ nói: - Cũng là bởi vì Thẩm công tử ngươi đi rồi, Mai Thôn mới sụp đổ phân ly.
.Thẩm Tiếu sửng sốt, gãi đầu nói: - Ta có quan trọng như vậy không?
.- Ngươi đừng ngắt lời vội.
.Hàn Nghệ lại nói với Dương Lâm: - Nhị thúc, cuối cùng là đã xảy ra chuyện gì?
Bạn cần đăng nhập để bình luận