Hiệp Đạo Xuyên Đường Triều

Chương 1242: Thang vượt tường

.Tảng sáng, trời vẫn còn chưa mờ mịt, chỉ thấy một bóng người lén lút từ cửa sau Nguyên gia bảo lẳng lặng chuồn ra ngoài, lập tức chạy khỏi Nguyên gia bảo với một tốc độ của dã thú.
.- Nếu còn tiếp tục ở lại, thế nào mình cũng phải tự sát, Mộ Vân, Hồng Mai các nàng cũng không thể trách ta vô tình vô nghĩa, ta thật sự không thể nào chịu đừng cuộc sống kiểu này, các nàng cứ yên tâm sống ở Nguyên gia bảo, có nhiều người như vậy cũng sẽ không cô đơn, năm đó Tiểu Hổ cũng chỉ có một mình, nàng xem, lớn lên thật cao, thật cường tráng.
.Nguyên Ưng vừa tìm cớ cho mình vừa trốn khỏi Nguyên gia bảo.
.Với tính cách tự nhiên, tiêu sái của ông ta, ngươi bắt ông ta ngày ngày làm những việc vặt vãnh kia, nào là nấu cơm nấu canh, cuốc đất, tắm cho con cái, vậy ông ta làm sao chịu nổi, còn khó chịu hơn là muốn lấy mạng của ông ta, thế là ông ta lại muốn lập lại chiêu cũ, lén lút trốn chạy, đây là lối mòn quán tính của ông ta, bởi vì ông ta không thể đuổi Tần Hồng Mai bọn họ đi được, vậy thì cách duy nhất chính là mình đi, thoát ra ngoài trong khoảnh khắc cửa lồng đóng lại.
.- Phía trước hình như có người Ủa, nhìn hơi quen mắt! Mộ Vân? Hả, sao các nàng lại ở đây!
.Nguyên Ưng cứ đi cứ đi, trong lúc mông lung, mơ hồ nhìn thấy có năm người đang đứng bên vách núi trước mặt, có thể nói là phì hoàn diễm sấu, chính là năm bị hồng nhan tri kỷ của ông ta. Lại thấy trước mặt bọn họ là vách núi, trong lòng căng thẳng, vội vàng hô lên: - Mộ Vân, Linh Lung, mọi người muốn làm gì?
.Tư Mã Linh Lung hơi nghiêng đầu, dửng dưng nói: - Không phải chàng muốn bỏ rơi chúng ta sao, còn quản chúng ta làm gì.
.Nguyên Ưng khẽ nhíu mày, lập tức hiểu ra, không vui nói: - Các nàng bớt giở trò này với ta đi, các nàng biết ta hận nhất là người khác uy hiếp ta mà.
.Năm nữ không nói lời nào, nhất tề cất bước đi về phía trước.
.Cáo già Nguyên Ưng sao lại không biết là bọn họ đang ép mình quay về, nhưng mấu chốt là những nữ nhân này trước đây đều hết sức cao ngạo, và còn tri thư đạt lý, không có bỉ ổi vô liêm sỉ như Nguyên Ưng, cũng chưa bao giờ lấy cái chết để bức ép, đáng hận nhất vẫn là A Sử Na Mộ Vân, không tiếc vận dụng dũng sĩ của gia độc mưu toan giữ Nguyên Ưng lại, nhưng cuối cùng vẫn thất bại trong gang tấc, các nữ nhân còn lại đều ám chỉ, nếu như Nguyên Ưng không đồng ý, bọn họ cũng sẽ không cưỡng cầu, chủ yếu là không dây dưa lằng nhằng, cách làm thế này vẫn là lần đầu tiên.
.Bởi vậy Nguyên Ưng cũng không biết nên làm thế nào cho phải.
.- Được rồi! Ta và các nàng trở về là được!
.Nguyên Ưng ném cái tay nải xuống đất, nhắm mắt thở dài, nghĩ thầm, các nàng đã không còn là hồng nhan tri kỷ của ta nữa rồi.
.Năm nữ liếc mắt nhìn nhau, khóe miệng lộ ra ý cười giảo hoạt.
.Cộc cộc cộc!
.- Ai?
.- Tiểu muội, là ta!
.Két một tiếng, cửa mở ra, Nguyên Mẫu Đơn nhìn Nguyên Ưng đứng ở cửa, hỏi: - Đại ca, có chuyện gì sao?
.Nguyên Ưng liếc mắt nhìn vào trong phòng, cười tủm tỉm nói: - Đại ca muốn nói với Hàn Nghệ nói mấy câu.
.- Ồ, đại ca, mời vào trong.
.- Ta nói riêng với Hàn Nghệ mấy câu.
.Nguyên Mẫu Đơn khẽ nhíu cặp lông mày kẻ đen, lo lắng liếc mắt nhìn Hàn Nghệ một cái.
.Hàn Nghệ cười gật gật đầu.
.Nguyên Mẫu Đơn thấy Hàn Nghệ có định liệu trước, vì thế đi ra ngoài cửa.
.Nguyên Ưng khều chân, đóng cửa lại, mặt âm trầm ngồi đối diện Hàn Nghệ.- Ngươi đã chơi đủ chưa?
.- Đương nhiên vẫn chưa, bây giờ mới chỉ là giai đoạn khởi động làm nóng người. Hàn Nghệ cười ha hả nói.
.Nguyên Ưng lạnh lùng nói: - Ngươi có tin ta vĩnh viễn khiến ngươi không làm được bữa sáng, không cầm nổi cái cuốc hay không.
.- Đương nhiên ta tin Nguyên bảo chủ có khả năng này, nhưng ta nghĩ là Nguyên bảo chủ ông sẽ không làm như vậy. Hàn Nghệ ung dung mỉm cười, nói: - Đầu tiên, trên đời này chỉ có ta có thể khiến ông bay lượn trên trời. Tiếp theo, ta cũng là muội phu duy nhất của ông. Cuổi cùng, ta còn gánh vác rất nhiều trọng nhiệm bệ hạ giao cho ta, bởi vậy về công về tư, về tình về lý, ông sẽ không đối với ta như vậy.
.Phân tích đơn giản sáng tỏ, điểm đúng chỗ mấu chốt.
.Nguyên Ưng nheo nheo mắt, cười lạnh nói: - Ta thật đúng là đã đánh giá thấp ngươi.
.- Bởi vậy ông mới có kết quả! hôm nay Hàn Nghệ cười nói: - Tuy nhiên nguyên bảo chủ, ta cảm thấy ấy mà, ông gấp gáp dùng vũ lực để uy hiếp ta là đang cách điệu việc sỉ nhục ông, vậy chẳng khác với dã thú trong vườn thú của ông là bao. Trước đây khi ông chỉnh ta, ta cũng không nói sẽ điều Cấm quân đi diệt ông, tôi vẫn luôn nhẫn nhịn, vẫn luôn đợi một cơ hội. Chẳng phải Nguyên bảo chủ xưa nay vẫn lấy việc chỉnh người làm vui sao, đừng để sự cách điệu của mình bị hạ thấp, ta còn có rất nhiều thủ đoạn chưa sử dụng đến, trò chơi này chắc chắn là lâu dài, dù sao thì ông cũng mắc nợ không ít.
.Nguyên Ưng tức giận đến nghiến răng nghiến lợi, căm tức nhìn Hàn Nghệ, đến mắt cũng không chớp, trôi qua hồi lâu, ông ta vỗ bàn.- Ngươi muốn chơi đúng không, lão tử tiếp đến cùng.
.Hàn Nghệ mỉm cười nói: - Chưa chắc ông còn có đường lựa chọn.
.Chẳng qua hôm đó, Hàn Nghệ đã trở về Tiêu phủ rồi.
.- Ha ha! Nguyên Ưng cũng có ngày hôm nay, ta cười chết mất, còn nữa không, mau nói ta nghe.
.Vừa về đến Tiêu phủ, Hàn Nghệ lập tức chia sẻ chuyện thú vị mấy ngày nay với Tiêu Vô Y, Tiêu Vô Y lại là người bị Nguyên Ưng chỉnh từ nhỏ đến lớn, nghe nói Nguyên Ưng tức điên người, trong lòng khỏi phải nói là vui cỡ nào. Đây cũng là lý do Hàn Nghệ chia sẻ với nàng, hắn muốn khiến Tiêu Vô Y trút cục tức này một cách sảng khoái.
.Hàn Nghệ trợn trắng mắt, nói: - Mới có mấy ngày, lẽ nào ta làm vẫn còn chưa nhiều sao.
.Tiêu Vô Y nói: - Vậy lần sau chàng làm gì, đương nhiên là thừa thắng truy kích, tốt nhất là khiến cho Nguyên Ưng quỳ xuống trước mặt chàng cầu xin.
.- Ta nói mỹ nữ, Nguyên Ưng đó là một tên điên, ta cũng sợ a! Huống hồ binh pháp có nói, một tiếng trống làm tinh thần hăng hái thêm, thêm tiếng nữa thì dừng lại, thêm tiếng nữa thì suy sụp, hiện giờ ông ta đang nổi nóng, đương nhiên ta không thể cứng đối cứng với ông ta, đợi sau khi ông ta sĩ khí hạ xuống, ta lại đùa bỡn ông ta.
.Hàn Nghệ tự tin cười, nói: - Trước đây sở dĩ Nguyên Ưng khiến ta cảm thấy lực bất tòng tâm, đó là vì ông ta không có vướng bận gì, còn hiện giờ thì khác, hiện giờ ông ta toàn thân đều là sơ hở, ta muốn trêu đùa ông ta, thật sự là rất dễ dàng.
.- Điều này cũng đúng. Tiêu Vô Y gật gật đầu, lại có vẻ hơi tiếc nuối nói: - Đáng tiếc ta không thể tận mắt nhìn thấy. Phu quân, tìm một cơ hội, cũng cho ta tham dự nha, thảo phạt Nguyên Ưng, ai ai cũng có trách nhiệm.
.Lại sửa lời kịch của ta. Hàn Nghệ đảo mắt, nói: - Nàng chịu hợp tác với Mẫu Đơn sao?
.Tiêu Vô Y bĩu môi, không lên tiếng.
.Cộc cộc cộc!
.- Chuyện gì?
.- Vô Y tỷ, người ở Cục Dân An đến, nói tìm cô gia có chuyện gấp!
.- Trời đã tối như vậy rồi, ây dô, sẽ không phải lại xảy ra chuyện gì rồi chứ! Vô Y, ta phải đi xem sao.
.Vừa mới đi ra, chỉ thấy Vương Côn đứng ở trước cửa đang đi tới đi lui.
.- Vương Côn.
.- Đặc phái sứ, cuối cùng huynh cũng ra rồi.
.- Xảy ra chuyện gì thế?
.- Ngay một canh giờ trước, khi Thiên Phú, Văn Quý, Chu Hàng, Quý Mẫn tuần tra bên ngoài, lần lượt bị tập kích.
.- Cái gì?
.Hàn Nghệ kinh ngạc nói: - Bọn họ thế nào rồi?
.- Ặc.
.- Ngươi cứ nói đi.
.- Cũng không có trở ngại gì lớn, tên cướp đó sau khi đánh ngất bọn họ thì bỏ ở trước cửa Cục Dân An chúng ta.
.- Tên khốn khiếp này.
.- Đặc phái sứ, huynh nói cái gì?
.- Ồ, không có gì, đi xem đi!
.Đi đến Cục Dân An, Triệu Thiên Phú bọn họ đều bình yên vô sự, chỉ là bị kinh sợ một chút, nhưng bọn họ hết sức uể oải, thậm chí bọn họ còn không nhìn thấy kẻ cướp là nam hay là nữ, càng miễn bàn đến bộ dạng.
.Thấy thân thể của bọn họ không việc gì, Hàn Nghệ cũng yên lòng, và còn dặn dò chuyện này liệt vào hàng bí mật, quyết không thể truyền ra ngoài, nếu truyền ra ngoài thì hình tượng của cảnh sát hoàng gia sẽ xuống dốc không phanh. Triệu Thiên Phú bọn họ đương nhiên lập tức đồng ý, việc này quá mất mặt rồi.
.Hôm sau!
.Nguyên gia bảo!
.Nguyên Ưng ngồi xổm trong hàng rào chắn, hai mắt vô thần nhìn cuộc truy đuổi của một người một sư tử ở cách đó không xa.
.Chợt nghe thấy một tiếng két.
.Nguyên Ưng thoáng liếc mắt nhìn về phía sau, sau đó liền thu ánh mắt lại.
.Một lát, chỉ thấy Hàn Nghệ đi đến, hắn vừa đi vào đã bị cảnh tượng trước mặt làm giật mình, chỉ thấy Liễu Như Phong đang cùng một con sư tử lông đen truy đuổi, chỉ trong thời gian ngây người này, Liễu Như Phong đã là vài lần cực kỳ nguy hiểm rồi, không khỏi kinh ngạc nói: - Đây là đang làm gì?
.- Ngươi không biết thì hỏi gã, nếu gã không bị cắn chết. Nguyên Ưng thản nhiên nói.
.Mấy tên điên các ngươi, ta chẳng thèm quản. Hàn Nghệ liếc nhìn Nguyên Ưng, nói: - Nguyên bảo chủ, ông đây là đang đùa với lửa, cảnh sát hoàng gia không phải là người bình thường, bọn họ đều là quan viên chính thức, hơn nữa còn là người của bệ hạ.
.- Ngươi có chứng cớ gì chứng minh là ta làm.
.- Nhưng nếu ông tiếp tục làm như vậy nữa, ta nhất định sẽ bắt được ông, đối với ta mà nói, việc này cũng không phải quá khó.
.- Ngươi sẽ không làm như vậy.
.- Ông dựa vào cái gì mà khẳng định như vậy.
.- Bởi vì ta cũng không dám ném ngươi vào đi nuôi sư tử.
.Nguyên Ưng vẹo mắt thoáng nhìn.
.Ông ta không dám động vào Hàn Nghệ, bởi vì Hàn Nghệ là trượng phu của Nguyên Mẫu Đơn, còn là một tay ông ta thúc đẩy tạo thành, cũng như vậy, Hàn Nghệ cũng không dám làm gì thật sự đối với Nguyên Ưng, bởi vì Nguyên Ưng là đại ca ruột của Nguyên Mẫu Đơn.
.- Nhưng ông đây là ăn gian, chỉ là tranh đấu giữa hai chúng ta, sao ông có thể kéo đến trên quan trường.
.- Ngươi có biết vì sao ta thích tiểu Vô Y hơn Mẫu Đơn không? Chính là bởi vì tiểu Vô Y cũng thích ăn gian. Nguyên Ưng cười nói.
.Hàn Nghệ nói: - Nói đi, ông muốn như thế nào?
.- Dừng trò chơi vô vị đó của ngươi lại.
.- Vô vị?
.Hàn Nghệ cười nói: - Chắc ông hiểu Mẫu Đơn, nếu đây chỉ là trò chơi vô vị, tại sao nàng ấy lại vui vẻ giúp ta?
.Nguyên Ưng khẽ nhíu mày, lập tức vừa cười nói: - Ta sẽ không bị ngươi lừa.
.- Được rồi!
.Hàn Nghệ gật gật đầu, nói:
.- Nhưng cũng mong ông sau này phải tôn trọng ta, đừng tùy tiện dùng hạt quả bắn ta nữa, nếu không thì, lần sau người đứng bên vách đá chắc sẽ không chỉ có năm người thôi đâu, tình hình của ông bây giờ ta nắm rõ như lòng bàn tay, hơn nữa ta còn có rất nhiều thủ đoạn vẫn chưa sử dụng. Nếu Nguyên Ưng làm như vậy, hắn cũng sẽ rất đau đầu, dù sao thì Nguyên Ưng thật sự là quá bỉ ổi, chỉ có thể tạm thời bắt tay giảng hòa.
.- Tiểu tử ngươi
.Nguyên Ưng trừng mắt, nhưng ngay sau đó lại cười nói: - Nói phải giữ lời. Nói tới đây, ông ta thở dài, nói: - Kỳ thật ta cũng không muốn làm như vậy, đây cũng không phải là tác phong của ta, nhưng lần này ngươi thật sự đã dồn ta đến tuyệt cảnh rồi, ta mới làm như vậy, bởi vậy nói ra, vẫn là ta thua.
.Hàn Nghệ cười nói: - Nếu việc nhận thua của ông là hy vọng ta giúp ông giải quyết khốn cảnh này, không có cửa đâu nhé, món nợ tình này đâu có đạo lý gọi người khác đến trả.
.- Hay là ngươi
.- Gừ
.Một tiếng gầm gừ khiến hai người đồng thời nhìn vào trong vườn.
.Chỉ thấy Liễu Như Phong nằm sấp trên giả sơn, con sư tử kia đi quanh giả sơn đang diễu võ dương oai.
.- Thật là vô dụng!
.Nguyên Ưng lắc lắc đầu, cầm một chậu thịt ở bên cạnh lên rồi đi đến, ném mấy tảng thịt lợn lớn ra, sư tử ăn xong rồi chạy, dù sao thì kẻ ném thịt này còn điên cuồng hơn cả nó.
.- Á!
.Liễu Như Phong ngồi bên ngoài hàng rào chắn, chịu đau, tự xử lý vết thương do vuốt sư tử gây ra trên người, không phải Nguyên gia không có lang trung tốt, chỉ là tên này độc lai độc vãng đã quen rồi.
.Hàn Nghệ ngồi bên cạnh y, rất khó hiểu nói: - Tại sao phải làm như vậy?
.- Ngươi không biết?
.- Ta nghĩ ý nghĩa của sinh mạng không phải ở việc này.
.- Vậy ý nghĩa của sinh mạng của ngươi thì là gì? Cưới mấy kiều thê xinh đẹp, đánh bại đám người Trưởng Tôn Vô Kỵ, Lý Nghĩa Phủ, sau đó làm đến vị cực nhân thần, quyền khuynh triều dã. Nhưng mà hai bên có khác biệt không?
.Đúng vậy a, mỗi người đều có thứ mà mình theo đuổi, hiện giờ ta cũng là như thế. Hàn Nghệ cười khổ một tiếng: - Có lẽ gần đây là lão sư đến mức nghiện rồi, cứ thích lải nhải người khác mấy câu. Bất kể như thế nào, ta phải nói một tiếng cảm ơn với ngươi, cảm ơn ngươi ba lần bốn lượt bảo vệ ta.
.- Sợ sau này không có cơ hội nói sao?
.- Có nguyên nhân ở phương diện này.
.- Kỳ thật người thực sự bảo vệ ngươi là Nguyên bảo chủ.
.- Ta biết, nhưng tên đó cũng vô cùng đáng ghét, không phải sao?
.- Cường nhân luôn làm người ta cảm thấy chán ghét.
.- Ta nghĩ cuối cùng ta cũng tìm được nguyên nhân tại sao ta bị người khác ghét như vậy rồi, không liên quan đến xuất thân.
Bạn cần đăng nhập để bình luận