Hiệp Đạo Xuyên Đường Triều

Chương 561.1: Tìm tìm kiếm kiếm

.Hàn Nghệ tựa như quay về kiếp trước, nhờ cái khuôn mặt đẹp trai của mình mà không biết bao lần trúng số đào hoa, liền nói: - Không biết cô nương kêu tại hạ có việc gì?
.- Ngươi lại đây trước đã.
.Một cô bé dáng người nhỏ nhắn ngoắc ngoắc tay nói.
.Oa! chủ động như vậy, đêm nay chẳng lẽ phải ở ngoài ngủ à?
.Hàn Nghệ cực kỳ bẩn bựa quay sang mấy nàng Mộng Nhi nhún vai nói: - Các cô đã thấy chưa, đây chính là phiền não của một nam nhân xuất sắc đấy.
.Thẩm Tiếu ngả ngớn cười nói: - Ngươi lại định sang đấy làm trò ảo thuật cho mấy nàng ấy đúng không?
.Hàn Nghệ hai mắt sáng ngời, khẩn trương cho tay vào ngực tìm kiếm. Hắc hắc, đồng tiền nơi tay, mỹ nữ ta có.
.Mộng Nhi nói:
.- Tiểu Nghệ ca, huynh thật muốn sang đấy à?
.Hàn Nghệ đáp: - Không có biện pháp, các nàng hẳn là khách quen của ngõ Bắc, nếu ta không sang xem, hình là không tôn trọng khách hàng rồi. Điều này sẽ ảnh hưởng doanh thu của ngõ Bắc. Tiểu Mập, đệ nói có đúng không? Noi đến đoạn sau, hắn đột nhiên quay sang nhìn Tiểu Mập.
.Hùng Đệ nghe vậy vội vàng thật thà gật đầu.
.Chỉ mong thằng nhóc này còn biết khôn, đừng đem chuyện này báo cáo lại. Hàn Nghệ nói:
.- Tốt lắm! Các ngươi nhớ bảo vệ tốt đám Mộng Nhi cho ta. Nếu có tên nào dám đến trêu chọc các nàng, liền đọc "Giấc xuân bất giác tỉnh" cho bọn chúng tỉnh hồn lại. Ta đã đọc nhiều lần như thế rồi, các ngươi hẳn là đều nhớ kỹ đi! Vậy ta đi trước nhé.
.Mộng Đình chu cái miệng nhỏ nhắn nói: - Tiểu Nghệ ca thật sự là hạ lưu.
.- Đây không gọi là hạ lưu, phải là phong lưu mới đúng.
.Thẩm Tiếu cưởi ha hả nói, y cũng là dân trong nghề rồi, liền nói tiếp: - Đi thôi, chúng ta đến phía trước nhìn một chút.
.Mà Hàn Nghệ vừa đi sang bên kia, chỉ thấy bên đó đang đứng năm sáu thiếu nữ xinh đẹp. Thật đúng là để hắn nói trúng rồi, các nàng đều là khách quen tại ngõ Bắc. Chính yếu nhất chính là, các nàng đều chưa lập gia đình. Thầm nghĩ, không cần phải hấp dẫn ta như vậy chứ, ta làm sao có thể nhịn được nha. Nghĩ đến đây liền chắp tay nói: - Hoá ra là mấy vị tiểu nương tử, thật sự là thất lễ, thất lễ.
.Chỉ thấy Triệu gia tiểu nương tử mang theo một tia u oán nói: - Hàn tiểu ca, vì sao khoảng nửa cuối năm nay, rất ít khi thấy ngươi xuất hiện tại ngày nữ nhân thế?
.- Ta là nam nhân mà!
.Hàn Nghệ ngơ ngẩn nói
.Lại có một tiểu nương tử nói: - Nhưng trước kia ngươi cũng thường hay xuất hiện mà!
.Kỳ thật ấn tượng của các nàng với Hàn Nghệ còn là phi thường tốt, bởi vì tài ăn nói của hắn quả thật rất tốt, lại hiểu rõ tâm lý học, lúc nào cũng có thể nói đúng tâm sự của các nàng. Hơn nữa các nàng còn rất cảm kích hắ, bởi vì ngày nữ nhân cũng là do hắn lập ra.
.Hàn Nghệ cười nói: - Là như vậy, nửa năm nay ta không phải vừa trở thành Giám Sát Ngự Sử sao? Dù sao cũng phải lấy công vụ làm đầu, cho nên rất khó ở mãi tại Phượng Phi Lâu.
.Cái cớ này quả thật lần nào cũng đạt hiệu quả.
.Triệu gia nương tử trên mặt đột nhiên lộ ra vẻ sùng bái nói: - Hàn tiểu ca, bài thơ vừa nãy kia là do ngươi làm ra sao.
.Hàn Nghệ cười nói - Chút tài mọn, tài mọn, khiến mấy vị tiểu nương tử phải chê cười rồi.
.Triệu gia tiểu nương tử cười dài nói: - Là Hàn tiểu ca khiêm tốn thì có, ta thấy thơ của ngươi so với đám đại tài tử kia còn hay hơn nhiều. Nói xong, nàng lại trừng mắt nói tiếp: - Hàn tiểu ca, ngươi có thể lại làm một bài thơ nữa được không?
.Mấy vị tiểu nương tử khác cũng lộ ra vẻ kích động mong Hàn Nghệ lại làm một bài thơ nữa.
.Thơ của ta chẳng lẽ không đáng giá tiền đến như vậy? Các cô tốt xấu cũng phải biết từ từ chứ, như vậy ta mới có động lực được. Mới vào đã bày trò làm nũng thế này, thật chẳng có chút gì khiêu chiến cả. Hàn Nghệ cười khổ nói: - Làm thơ sao có thể nói muốn làm liền làm được! Phải cần linh cảm mới có thơ hay được.
.Triệu gia tiểu nương tử tuy rất thẹn thùng nhưng vẫn dũng cảm nhìn Hàn Nghệ dịu dàng nói: - Có phải ngươi thấy người ta không xinh đẹp bằng mấy nàng Mộng Đình, cho nên không muốn làm thơ tặng cho ta.
.Ông trời ơi! Nói đều nói ra loại lời này, xem ra ta đành phải làm một bài rồi. Tuy nhiên đây cũng là chuyện bắt buộc, bằng không làm sao tiến hành bước tiếp theo được! Hàn Nghệ nhìn lướt qua từng khuôn mặt xinh đẹp phía trước, đột nhiên tâm niệm vừa động, cười nói: - Đã có!
.Chúng nữ lập tức chờ mong nhìn Hàn Nghệ.
.Hàn Nghệ thì thầm đọc: - Nhân sinh nhược chích như sơ kiến, hà sự thu phong bi họa phiến? Đẳng nhàn biến khước cố nhân tâm, khước đạo cố nhân tâm dịch biến. Ly sơn ngữ bãi thanh tiêu bán, dạ vũ lâm linh chung bất oán. Hà như bạc hạnh cẩm y nhi, bỉ dực liên chi đương nhật nguyện (Nhân sinh nếu chỉ như mới gặp, cớ chi gió thu buồn họa phiến, đợi chờ liệu đổi lòng cố nhân, chỉ mong lòng cố nhân không đổi, Ly sơn đêm thanh đầy tĩnh mịch, đêm mưa hoa dập tuyệt không oán, cho dù áo gấm bạc tình lang, nguyện chờ ngày sát cánh liền cành)
.Kỳ thật ai viết ra bài thơ này hắn cũng không biết, hắn chỉ nhớ được hình như là đọc trong tiểu thuyết khi đi nhà xí mà thôi.
.Chúng nữ nghe xong đều là ngẩn ra.
.Thậm chí còn nghe đươc Triệu gia tiểu nương tử thì thầm đọc: - Nhân sinh nếu chỉ như mới gặp.
.Càng đọc trong đôi mắt càng lộ ra vẻ xấu hổ, vụng trộm liếc mắt nhìn Hàn Nghệ.
.Không thể nào nha, như vậy đã động tâm rồi? Ta thậm chí còn chưa dùng ảo thuật mà. Hàn Nghệ âm thầm đắc ý trong lòng, ha ha, lão tử kiếp trước là dựa vào bản mặt ăn cơm, kiếp này phải dựa vào tài văn chương rồi.
.Bỗng nhiên, lúc này một chiếc tiểu du thuyền lại từ phía đông tiến tới, trên thuyền treo cao đủ loại đèn lồng rực rỡ.
.Một tiểu nương tử hưng phấn nói: - Thuyền tới rồi, thuyền tới rồi.
.Triệu gia tiểu nương tử đột nhiên dũng cảm nhìn Hàn Nghệ, nói: - Hàn tiểu ca, chúng ta đang định đi du thuyền, nếu ngươi có rảnh rỗi... hay là cũng đi theo cho vui!
.Nói xong câu này khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng đã đỏ bừng bừng. Nếu như là lúc bình thường, có đánh chết nàng cũng không dám mở miệng. Thế nhưng hôm nay lại bất đồng, hôm nay là tết Nguyên Tiêu, mấy nàng tiểu thư khuê các đều như đang được giải phóng vậy, không có gì là không dám đấy.
.Du thuyền? Du thuyền? Một đám cô bé mà chỉ có một tên đực rựa, đây hoàn toàn là kịch bản dựng sẵn cho ta mà! Trái tim của Hàn Nghệ đập bang bang như sắp bay ra khỏi lồng ngực, phải biết rằng ngay trước khi hắn tới Đường triều, chính là đang cùng mấy mỹ nữ uống rượu vui đùa trên du thuyền đấy.
.Hàn Nghệ vừa đi, Thẩm Tiếu liền bắt đầu chủ đạo không khí. Cả đám vừa đi vừa ngắm cảnh đêm Trường An, cũng là tiếng cười nói không ngừng.
.Đang lúc đi tới, chợt nghe thấy phía trước có người hô: - Có phải Tiểu Mập đấy không?
.Hùng Đệ nghe gọi liền nhìn lại, chỉ thấy một thiếu nữ duyên dáng yêu kiều tay cầm một ngọn đèn lồng đi tới, không phải Dương Phi Tuyết còn là ai. Tiểu Mập vội vàng giơ tay lên vẫy vẫy kêu: - Dương tỷ tỷ, Dương tỷ tỷ.
.- Tiểu Mập! Các ngươi cũng đi ra ngoài chơi à?
.Dương Phi Tuyết bước nhanh tới, ánh mắt lại hướng trong đám người tìm tòi.
.Hùng Đệ hì hì nói: - Dương tỷ tỷ, đèn lồng của tỷ thật xinh đẹp.
.- À? Ah, cảm ơn đệ. Dương Phi Tuyết mỉm cười nói, lại ồ một tiếng hỏi tiếp: - Hàn Nghệ đâu, không đi theo các ngươi à?
.Hùng Đệ nói: - Hàn đại ca cũng đi, nhưng lại vừa rời đi rồi.
.Dương Phi Tuyết sửng sốt, nói: - Hắn không đi chơi cùng các ngươi sao?
.Hùng Đệ lắc đầu nói: - Mới vừa nãy có mấy vị tỷ tỷ kêu huynh ấy, huynh ấy đi gặp bọn họ rồi.
.Dương Phi Tuyết nghe thế liền nhíu lại đôi lông mi thanh tú, trong mắt hiện lên chút không vui.
.Hùng Đệ lại hưng phấn nói: - Dương tỷ tỷ, tỷ chỉ có một mình à? Hay là đi theo chúng ta cho vui.
.Dương Phi Tuyết bật thốt lên: - Được! Thế nhưng lời vừa ra khỏi miệng, nàng lại vội vàng nói: - Nhưng mà ta phải đi tìm Tiểu Mông trước đã, lát nữa lại quay lại tìm mọi người.
.Hùng đệ gật đầu nói: - Ừm, vậy cũng tốt.
Bạn cần đăng nhập để bình luận