Hiệp Đạo Xuyên Đường Triều

Chương 797: Tử chiến đến cùng..

.Chế độ cố nông này chỉ có đại gia tộc thế lực hùng hậu như Nguyên gia mới có thể làm được, tiểu địa chủ chắc chắn không thể, bởi vì tiểu địa chủ không có thực lực chịu được thiên tai nhân họa, còn giúp gì được tá điền chịu đựng? Quá vô nghĩa.
.Về phần những đại địa chủ, đầu tiên, bọn họ không có ánh mắt lâu dài, trong con mắt của bọn họ chỉ có đất đai, tương lai phát triển, cũng chính là đất đai thôn tính được, Hoa Hạ năm nghìn năm, ở phương diện kinh tế, cứ tới tới lui lui như vậy mà kéo dài đến thế kỷ hai mươi. Hơn nữa, bọn họ không giống Nguyên gia đã bắt đầu kinh tế hàng hóa, bọn họ chỉ là những cá thể kinh tế nông nghiệp, cũng khó nhận ra chế độ cố nông tốt ở chỗ nào, hơn nữa đối với bọn họ, chỗ tốt đó quả thật không nhiều.
.Nhưng vấn đề là bọn họ đều là những quyền quý, không thể đắc tội được, ngươi mà làm như vậy, hơn nữa lực ảnh hưởng còn lớn như vậy, cũng có nghĩa là phá hủy quy củ, cho nên những gia tộc đó chắc chắn sẽ không đồng ý, nhất định sẽ mắng Nguyên gia là bại hoại trong tầng lớp địa chủ.
.Thương thảo của mọi người lúc trước đều là lợi ích của bản thân, cùng với cách để tránh xung đột với triều đình, bao gồm cả nghị viện, chủ yếu đều là suy nghĩ đến lợi ích của bản thân, nhưng bọn họ lại xem nhẹ những đại quý tộc này, nói đơn giản, nếu vì chế độ cố nông mà đắc tội với họ, Nguyên gia mất nhiều hơn được.
.- Điều này cũng đúng!
.Hàn Nghệ gật đầu với sắc mặt nghiêm trọng, nói với Nguyên Mẫu Đơn: - Vậy mọi người có thương lượng được cách nào không?
.Nguyên Mẫu Đơn buồn rầu lắc đầu.
.Danh vọng của Nguyên gia ở trong này, dù gió thổi cỏ lay, trong mắt tất cả mọi người, muốn giấu cũng không giấu được, chỉ cần ngươi khiêu chiến với quy củ trước mặt, nhất định ngươi sẽ bị các quý tộc khác chèn ép.
.Hàn Nghệ cau mày trầm ngâm một lúc lâu, bỗng nhiên liếc mắt nhìn Nguyên Mẫu Đơn một cái, vươn tay ra, cầm lấy bàn tay mịn màng mềm mại của nàng, hâm tình chân thành nói: - Mẫu Đơn, nàng yên tâm, là phu quân của nàng, ta tuyệt đối sẽ không để nàng gánh vác tất cả, hãy để ta làm tất cả đi.
.Nguyên Mẫu Đơn kinh ngạc nói: - Có ý gì?
.Hàn Nghệ nói: - Ta để ngõ Bắc tới giúp nàng một mở đường, tất cả áp lực hãy để ta chịu, tuyệt sẽ không để nàng chịu một chút ất ức nào.
.Hai mắt Nguyên Mẫu Đơn hơi mở, chăm chú nhìn Hàn Nghệ một lát, đột nhiên rút tay lại, nói: - Chàng tỉnh lại đi, ta biết chàng chắc chắn sớm đã có quyết định, đừng mơ có thể gạt được ta.
.- Chà chà chà! Bị nhìn thấu rồi.
.Hàn Nghệ gục mặt xuống bàn, dùng tay vỗ lên mặt bàn, buồn bực kêu ầm lên.
.- Hì hì!
.Nguyên Mẫu Đơn nhìn cái đức hạnh này của hắn, thực sự nhịn không được nữa, che miệng cười khanh khách. Ngọc nhan trang nhã như hoa mẫu đơn nở rộ, mắt to ngậm cười ngậm đẹp ngậm yêu, như sương sớm, quyến rũ nhộn nhạo, gợi cảm nhếch mép, môi đỏ mọng khẽ nhếch lên, khiến người ta muốn đến gần, quả thật đẹp không gì có thể sánh được.
.Hóa ra khi nàng ấy cười lại đẹp như vậy! Hàn Nghệ ngắm đến sững sờ, bởi vì tính cách Nguyên Mẫu Đơn khá trầm ổn, rất ít khi buồn phiền hay mừng rỡ, nụ cười trên môi nàng giống như cầu vồng nơi chân trời, có thể gặp nhưng không thể cầu được.
.Nguyên Mẫu Đơn dường như cũng chú ý tới ánh mắt nóng bỏng của Hàn Nghệ, ý cười chợt tắt, gò má ửng đỏ, lườm hắn một cái nói: - Chàng nhìn cái gì đó?
.Hàn Nghệ hơi ngẩn người, lúc này tức giận nói: - Nụ cười này do ta vất vả suốt đời đổi lấy được, còn không cho phép ta nhìn, thật sự buồn cười.
.- Nói hươu nói vượn!
.Nguyên Mẫu Đơn trừng mắt nhìn hắn, hai đầu lông mày hiện ra sự xấu hổ, nói: - Nếu chàng sớm đã nghĩ xong, sao không nói ra?
.Hàn Nghệ nhún vai, nói: - Đây chính là cơ hội tốt để ta chiếm được trái tim nàng, ta đương nhiên mượn nó để biểu hiện chút, lợi dụng đầy đủ, sao có thể nói trắng ra.
.Nguyên Mẫu Đơn vừa trợn trắng mắt, khuôn mặt ngoảnh sang phía khác, trong lòng lại như được ai đó chạm nhẹ vào.
.Hàn Nghệ khẽ mỉm cười, một tay nhẹ nhàng xoa xoa cằm, hiểu ra mỉm cười.
.Nguyên Mẫu Đơn vụng trộm liếc nhìn hắn, thấy hắn đang xuất thần, thầm nghĩ, tên khốn khiếp này thật sự rất đáng giận! Nàng nói: - Này! Rốt cuộc chàng có cách gì?
.- Nàng hôn ta một cái, ta sẽ nói cho nàng biết. Hàn Nghệ cười hì hì nói.
.- Mơ đi!
.Nguyên Mẫu Đơn xì một tiếng khinh miệt, nói:
.- Dù sao chàng không nói ta cũng hiểu, kế hoạch này không thể thông qua được.
.Hàn Nghệ bĩu môi, hừ nói: - Chỉ biết uy hiếp ta thôi.
.Nguyên Mẫu Đơn giận dữ trợn tròn hai mắt: - Đến tột cùng là ai uy hiếp ai.
.- Đương nhiên là nàng uy hiếp ta!
.Hàn Nghệ nói: - Nàng hỏi ta, nếu nói trên mua bán, chính là có ý đồ mua, ta bảo nàng hôn ta một cái, chính là nói ra giá của ta, mọi người ngươi tình ta nguyện, cái này sao có thể là uy hiếp? Mà nàng thì sao? Không phải là "dù sao" thì cũng là "không thể", không phải là uy hiếp thì là gì?
.- Giảo biện!
.Nguyên Mẫu Đơn khẽ hừ một tiếng.
.- Được rồi, được rồi. Một chút thú vị cũng không có.
.Hàn Nghệ bất đắc dĩ lắc đầu, nói: - Về việc này quả thật ta sớm đã có tính toán, ta sẽ không ngốc để Nguyên gia ra mặt đâu, bởi vì nếu Nguyên gia bùng nổ tranh đấu với các đại gia tộc khác, vậy thì rất khó thu dọn, quan hệ lợi hại trong đó rắc rối phức tạp, dù là ta cũng khó nắm trong tay. Cho nên ta đã sớm quyết định, để một mình ngõ Bắc ta đấu với bọn họ, Nguyên gia ngồi ở phía sau làm ngư ông đắc lợi.
.- Ngõ Bắc?
.Nguyên Mẫu Đơn kinh ngạc nói.
.Hàn Nghệ nói: - Sao? Khinh thường ngõ Bắc ta sao?
.Nguyên Mẫu Đơn nhắc nhở: - Những người đó đều là quyền quý trong triều, qua lại với ngõ Bắc gặp phải khiêu chiến là chuyện không giống nhau, không liên quan đến chuyện mua bán, mà liên quan đến lợi ích bản thân của quyền quý trong triều, ngõ Bắc các người đấu với bọn họ như thế nào?
.- Nhưng cũng không thể trốn tránh được.
.Hàn Nghệ thở dài, nói: - Thường có người nói, nếu chấn hưng buôn bán, chính là làm hại đến lợi ích của nông dân, nhưng thật ra hoàn toàn không làm hại đến lợi ích của nông dân, vài mẫu đất này, tự cấp tự túc, khó khăn qua một năm, những chuyện bên ngoài một chút cũng không liên quan tới bọn họ, mà thật ra mới ảnh hưởng đến lợi ích của địa chủ, nếu chúng ta lớn mạnh, nhất định phải đối mặt với những đại địa chủ này.
.Nguyên Mẫu Đơn trầm ngâm một lát, lại nói: - Dù vậy, ngõ Bắc đấu với bọn họ thế nào?
.Hàn Nghệ cười nói: - Nhớ lúc trước có người nói như thế này với ta, ngõ Bắc các ngươi dựa vài cái gì để đấu với Nguyên gia, nhưng kết quả thế nào? Những đại địa chủ chỉ biết ăn chơi nhảy múa, bọn họ thì hiểu cái gì? Chỉ biết mượn quyền thế để uy hiếp người có nhược điểm, nhưng thật sự so sánh với đầu não, ta ngay cả liếc cũng không thèm liếc một cái, dù sao Nguyên gia ngồi chơi không nhìn hai hổ tranh đấu, ngõ Bắc chúng ta sẽ trị bọn họ, về phần cụ thể làm như thế nào, ừm... trừ phi nàng đồng ý hôn ta một cái, nếu không, ta tuyệt đối sẽ không nói cho nàng biết.
.Nguyên Mẫu Đơn hừ nói: - Chàng không nói thì thôi. Khuôn mặt nàng đang tức giận.
.- Giận sao?
.Hàn Nghệ ha hả cười, nói:
.- Ta dám đánh cuộc, nàng giận không phải vì ta không nói cho nàng, mà giận vì cảm thấy ta không tin tưởng nàng. Đây gọi là gì? Gọi la yêu đấy!
.Trong mắt Nguyên Mẫu Đơn có chút chột dạ, lúc này sẵng giọng: - Yêu cái đầu của chàng!
.- Có văn hóa chút được không, gì mà yêu đầu, phải gọi là yêu mặt của ta.
.Hàn Nghệ hơi bất mãn nói
.Nguyên Mẫu Đơn tức giận đến mức mặt đỏ rần, quay mặt về phía khác.
.Hàn Nghệ cười lắc đầu, nói: - Được rồi! Thật sự không phải ta không muốn nói cho nàng biết, chỉ có điều thế cục trong triều hiện giờ còn chưa rõ ràng, ta tạm thời cũng không có kế hoạch cụ thể, nhưng nàng hẳn nên tin tưởng ta, ta sẽ không bao giờ thua.
.Nguyên Mẫu Đơn ngập ngừng một lúc, lo lắng nói: - Nhưng chàng đừng khinh thường, những quý tộc này không dễ chọc.
.Hàn Nghệ cười hì hì nói: - Nàng lo cho ta à?
.Nguyên Mẫu Đơn lắc đầu, âm thầm thề, một canh giờ nữa sẽ không nói chuyện với tên này, hơn nữa nàng gặp Hàn Nghệ để bàn chuyện, là gió nhẹ mây bay, biết hắn chắc chắn đã sớm nghĩ xong cách, nên cũng không hỏi nữa.
.Đương nhiên, chuyện này cũng không thể, lúc ăn cơm, Hàn Nghệ phát hiện ra âm mưu nhỏ của Nguyên Mẫu Đơn, vì thế nghiêm trang báo cáo lại kết quả của nhiều ngày họp, rất nhanh hai người lại tiếp tục nói chuyện.
.Sau khi cơm nước xong, Hàn Nghệ phân phó người nấu nước trước, lợi dụng chút thời gian này đi gặp Nguyên Hi, Nguyên Nhạc, đi bái mã đầu, sau đó chạy đi tắm rửa. Đương nhiên, hai thiếu nữ kia là không thể thiếu, bởi vì văn hóa ở ngõ Bắc, hắn ngại gọi người đến hầu tắm, nếu hắn làm như vậy, Mộc Tang, Trà Ngũ sẽ đều làm theo, như vậy phá hư quy củ, nhưng chuyện này ở Nguyên gia rất bình thường, giống như tên dâm thú Nguyên Kiệt, mỗi ngày đều tắm với các thị thiếp.
.Sau khi tắm xong, Hàn Nghệ đi vào phòng trong, một mùi thơm mát phả vào mặt, không cần nhìn cũng biết Nguyên Mẫu Đơn ở trong phòng
.- Ồ! Ai đã giúp ta trải xong giường rồi.
.Hàn Nghệ nhìn chăn được trải dưới đất ở bên tường, lại nhìn trên giường: - Mẫu Đơn, là nàng trải sao?
.- Ừ!
.- Mẫu Đơn, nàng thật sự là quá tri kỷ rồi. Hàn Nghệ lắc đầu khen: - Có hiền thê như thế này, chồng còn mong được gì!
.- Được rồi! Mau ngủ đi!
.- Hiểu rồi! Hàn Nghệ gật đầu, đi đến bên cạnh bàn, rót chén nước, uống một hớp, lau miệng, bưng ấm trà đi đến chăn nệm được trải dưới đất.
.Nguyên Mẫu Đơn nằm trên giường vẫn luôn chú ý đến động tĩnh bên ngoài, chợt nghe thấy tiếng nước chảy, không khỏi cảm thấy tò mò, vụng trộm đẩy màn ra thành một khe nhỏ, quay mặt ra nhìn, lập tức biến sắc, thấy Hàn Nghệ đang đổ nước vào chăn đệm dưới đất, hai tay đẩy trướng ra, giật mình nói: - Chàng đang làm gì đó?
.Hàn Nghệ quay đầu nhìn Nguyên Mẫu Đơn, nở nụ cười mê người, nói: - Đổ nước vào chăn, tử chiến đến cùng.
.Đầu lông mày của Nguyên Mẫu Đơn nhướn lên, khuôn mặt lập tức ửng đỏ, hừ một tiếng, tức giận đóng màn trướng lại.
.Cô bé à, chưa từng nghe "Cần kiệm dễ nhập xa hoa, xa hoa rất khó cần kiện sao", hơn nữa ta đã ngủ quen giường lớn, bảo ta ngủ dưới đất, không có cửa đâu cưng. Hàn Nghệ cười đắc ý, không hề do dự ném bình trà xuống đất, sau đó đi đến giường lớn, nhưng trong lòng vẫn vô cùng cẩn thận, chậm rãi vén màn lên, thấy Nguyên Mẫu Đơn cuộn chăn nằm tít ở bên trong, đưa lưng về phía hắn, duy nhất có thể thấy chính là mái tóc xinh đẹp đen nhánh.
.Ta cũng không tin nàng nhẫn tâm như vậy! Hàn Nghệ chuyển mắt, dựa vào bên giường, hai tay ôm ngực, hai chân co lại, thành một khối tròn.
.Một lát sau, Nguyên Mẫu Đơn không thấy động tĩnh gì cả, khi đang muốn quay đầu lại nhìn, chợt nghe tháy Hàn Nghệ run rẩy nói: - Lạnh quá, thật sự lạnh quá!
.Tên vô sỉ!
.Nguyên Mẫu Đơn thầm mắng một câu, kéo chăn lên trên, che tai đi.
.- Lạnh... lạnh quá!
.Nguyên Mẫu Đơn thật sự không nhịn được nữa, hừ nói: - Khi chàng đổ nước vào chăn không phải khí phách lắm sao? Đáng đời!
.- Lạnh... lạnh quá!
.Nguyên Mẫu Đơn thoáng nghiêng đầu, ánh mắt liếc xéo qua, thấy Hàn Nghệ co ro trên giường, thân thể lạnh run, biết rõ là hắn cố ý, nhưng lại không có cách nào, ban đêm ở cổ đại thật sự rất lạnh, không đắp chăn, chắc chắn sẽ bị cảm lạnh, nàng khẽ cắn môi, cuối cùng vẫn không nỡ nhẫn tâm, trải rộng chăn ra, nhưng vẫn không lên tiếng.
.- Lạnh... lạnh quá!
.- Chàng đừng được đằng chân lân đằng đầu!
.- Lạnh... lạnh quá!
.- Chàng... !
.Nguyên Mẫu Đơn hơi nhắm mắt lại, thầm than, cuộc đời này gặp được tên vô lại này, quả thật mệnh bạc! Nàng nói: - Chàng vào đây ngủ đi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận