Hiệp Đạo Xuyên Đường Triều

Chương 1232.2: Ai không từng ấu trĩ

.Hàn Nghệ ồ một tiếng: - Không có gì. Lại liếc mắt nhìn Cố Khuynh Thành, hình như nói, cô bé! Lợi hại nha!
.Cố Khuynh Thành chớp chớp mắt có vẻ hơi đắc ý.
.Mộng Nhi nhìn hai người họ rất hiếu kỳ, nhưng cũng quen rồi, hai người họ thường xuyên giải câu đố, không có cách nào, hai người họ là người thông minh nhất Phượng Phi Lâu, lại hướng tới Hàn Nghệ nói: - Tiểu Nghệ ca, đây... Khuynh Thành Chi Luyến này khi nào thì khai diễn, về việc kịch này khi nào diễn, vẫn luôn có người hỏi thăm.
.Vở kịch này thật sự là chuẩn bị rất lâu rất lâu rồi, đã chuẩn bị đến không cách nào khác chuẩn bị thêm, đến một cái đạo cụ cũng làm lặp đi lặp lại mấy chục lần, Mộng Nhi làm tổng đạo diễn, bỏ sức ra nhiều nhất, hơn nữa đây là lần đầu nàng rời xa Hàn Nghệ, một mình đạo diễn vở kịch dài, nàng cũng rất muốn triển lãm sớm một chút cho mọi người xem.
.Kỳ thật mọi người cũng rất muốn xem, dù sao sau khi theo Hàn Nghệ xuất chinh, kịch nói liền bị dừng lại, đang lãng phí thì khó tiết kiệm mà, Hoa Nguyệt Lâu tuy rằng thường xuyên diễn kịch, nhưng người từng xem Bạch sắc sinh tử luyến, vẫn cảm thấy kịch nói của Hoa Nguyệt Lâu cấp bậc vẫn hơi thấp.
.Trong lòng Hàn Nghệ cũng hiểu được, nói: - Hiện giờ sắp tới khoa cử, triều đình đang cố gắng dốc lòng xây dựng bầu không khí cầu học, không khí giải trí không nên quá cao, nếu lúc này chúng ta khai diễn, thì rất có thể sẽ bị triều đình bảo dừng, kỳ thực về ngày diễn ta đã định ra rồi, ngay khi cuộc thi lớn chấm dứt nửa tháng, chính thức khai diễn.
.Mộng Nhi có chút hơi thất vọng.
.Hàn Nghệ cười nói: - Mộng Nhi, ta biết cô vì việc này bỏ ra rất nhiều, ta cũng cảm thấy có chút áy nát, nhưng ta có thể cam đoan với cô, lần này ta tuyệt đối không thất hứa, đến lúc đó mọi việc tuyên truyền ta sẽ làm thật hoàn mỹ, ta sẽ không để tâm huyết của cô uổng phí.
.Mộng Nhi nghe thấy lại hơi ngượng ngùng, nói: - Tiểu Nghệ ca, ta không nói gì, hơn nữa đây cũng không phải tâm huyết của một mình ta, là mọi người cùng cố gắng, kịch bản của vở kịch này đều là huynh đích thân viết nữa.
.Cố Khuynh Thành đột nhiên nói: - Mộng Nhi muội muội, muội cũng nên biết đủ rồi, dù nói thế nào Hàn Nghệ vẫn có thể cho muội lời hứa, còn ta? Đừng nói là hứa hẹn, đến một chút hy vọng cũng không nhìn thấy, trước kia, còn có thể sớm chiều gặp mặt, nhưng giờ lại là nửa năm mới gặp một lần. Ôi!
.- A!
.Mộng Nhi đầu tiên là sửng sốt, lập tức phản ứng lại, che miệng cười khanh khách.
.Mộng Đình bọn họ cũng cười hi hi, chỉ có Tiểu Mập làm như không nghe thấy, vẫn đang hăng hái đẩy Mộng Đình.
.Hàn Nghệ liếc nhìn Cố Khuynh Thành, cười ha hả nói: - Nể tình Mộng Nhi cười như vậy, lần này ta cho cô một điểm khen.
.Mọi người lại cười lăn lóc, không khí lập tức trở nên thoải mái hơn.
.Chỉ cần Cố Khuynh Thành và Hàn Nghệ ở đây, không khí này vĩnh viễn là vui vẻ, bởi vì cả hai người họ đều vô cùng "thẳng thắn".
.Sau đó, Mộng Nhi các nàng cũng thay nhau đi thử ghế Thái Tử một chút, còn Hàn Nghệ thì cùng Cố Khuynh Thành đi ra ngoài.
.- Tiểu Mập cùng Mộng Đình... ! Hàn Nghệ nhỏ giọng nói.
.Cố Khuynh Thành hừ nhẹ nói: - Nếu không phải việc này, có phải ngươi sẽ không gọi ta ra không.
.- Sao có thể a!
.Hàn Nghệ rất oan uổng nói: - Cô đừng quá để ý đến địa vị của ta được không, ta sớm đã xem cô là người thân.
.- Người thân?
.Cố Khuynh Thành u oán nhìn mắt Hàn Nghệ.
.Hàn Nghệ khóc không ra nước mắt nói:
.- Mỹ nữ, coi như lúc đầu ta có mắt không thấy thái sơn, nếu có chỗ đắc tội với cô, cô hãy thông cảm cho ta chút, đừng đùa ta được không.
.- Ai đùa ngươi chứ! Cố Khuynh Thành nói: - Ta đối với ngươi là thật lòng.
.Còn đạp trên mặt mũi. Hàn Nghệ a a nói: - Cô nói thật lòng thì là thật lòng, ta vẫn không tin, có bản lĩnh cô cởi sạch cho ta xem.
.- Ngươi cũng chỉ có chiêu này. Cố Khuynh Thành khinh bỉ liếc hắn một cái, lại nghiêm mặt nói: - Về Tiểu Mập và Mộng Đình, dùng hai từ vô tư để hình dung hai người họ là quá thích hợp rồi, nhưng nếu nói sau này sẽ thế nào, ta cũng không biết. Hàn Nghệ trầm mặc không nói.
.Cố Khuynh Thành nói: - Sao? Lẽ nào ngươi muốn Tiểu Mập và Thôi Oánh Oánh kia ở bên nhau?
.Hàn Nghệ ngẩn ra, lắc đầu nói: - Đây là chuyện của Tiểu Mập, ta sẽ không can dự đệ ấy, chẳng qua lúc ấy ta từng hứa hẹn với Tiểu Mập, cuối cùng lại thất tín với đệ ấy, ta thậm chí cũng chưa từng cố gắng làm việc gì vì đệ ấy. Khi nói chuyện, hai đầu lông mày hắn lộ ra một tia áy náy.
.Cố Khuynh Thành khẽ cười nói: - Khi đó ngươi nhất định vô cùng ấu trĩ, thật là đáng tiếc.
.Hàn Nghệ ngẩn ngơ hỏi: - Ý gì thế?
.Cố Khuynh Thành khẽ nhăn trán, lộ ra vẻ tiếc nuối: - Nếu như ta quen ngươi lúc ngươi ấu trĩ nhất, thì sao ngươi có thể thoát khỏi lòng bàn tay ta, bây giờ ngươi trở thành cáo già xảo hoạt rồi, ta cũng không cách nào hạ thủ.
.Hàn Nghệ hảo khí cười tươi nói: - Ai hỏi cô cái này, ý ta là vì sao cô nói ta ấu trĩ.
.- Chẳng lẽ bây giờ ngươi vẫn chưa hiểu.
.- Xin lắng tai nghe.
.Cố Khuynh Thành nói: - Tiểu Mập và Thôi Oánh Oánh là không thích hợp, bọn họ ở bên nhau sẽ không vui vẻ. Ngươi nghĩ xem, Thôi Oánh Oánh là người thế nào, đó là muội muội ruột của Thôi Tập Nhận, hiểu lễ nghĩa, cầm kỳ thi họa, thi từ ca phú, e là đều không thể xem thường, nhưng Tiểu Mập thì sao? Giống hệt ngươi, xuất thân nông gia, đã quen không gì trói buộc, cho dù Thôi Oánh Oánh thích Tiểu Mập, Thôi gia cũng đồng ý, nhưng chỉ riêng gia quy của Thôi gia, chỉ sợ cũng có thể tra tấn Tiểu Mập gầy bằng nửa Tiểu Dã.
.Hàn Nghệ nghĩ đến Tiểu Mập gầy thành giống như Tiểu Dã, không khỏi hít một hơi lạnh. Kỳ thực vấn đề này, không phải hắn chưa nghĩ qua, nhưng điều hắn nghĩ đến là, Hùng Đệ và Thôi Oánh Oánh có thể bù trừ, giúp đỡ tương trợ lẫn nhau, nhưng lúc đó hắn vẫn thật không nghĩ đến gia quy gì đó.
.Cố Khuynh Thành cười nói: - Ngươi nói xem lúc đó ngươi có ấu trĩ hay không?
.Hàn Nghệ gật gật đầu nói: - Cô nói rất đúng, nhưng ai không có lúc tuổi trẻ khinh cuồng.
.Cố Khuynh Thành chuyển đôi mắt, nói: - Bởi vậy có thể thấy, ngươi và Vân Thành quận chúa căn bản không xứng đôi. Nói xong, nàng ta chớp chớp mắt, hình như nói, chúng ta mới là xứng đôi nhất.
.Hàn Nghệ đột nhiên vô cùng nghiêm túc nói: - Người bình thường ở trước mặt ta nói những lời này, ta thực sự sẽ đánh người đó.
.Cố Khuynh Thành sợ tới mức lùi một bước.
.Hàn Nghệ lại nói: - Nhưng cô thì ngoại lệ.
.Cố Khuynh Thành lại vui vẻ hỏi: - Vì sao ta là ngoại lệ?
.Hàn Nghệ nghiêm mặt nói: - Không giấu gì cô, kỳ thật ta cũng thường cảm thấy ta không xứng với Vân Thành, nhưng sau mỗi lần nói chuyện với cô, ta đều cảm thấy kỳ thực mình rất đẹp trai rất có tài, cùng với Vân Thành gần như chính là trai tài gái sắc, trời sinh một đôi, nói thật, ta rất thích cảm giác được nữ nhân tranh giành.
.- Vô sỉ!
.Cố Khuynh Thành buông xuống hai chữ này, sau đó liền tức giận đi về phòng.
.Hàn Nghệ nhìn bờ mông uốn éo uốn éo của Cố Khuynh Thành, thầm khen, nữ nhân này thật là gần như hoàn mỹ a! Lại nghe thấy trong phòng truyền đến tiếng vui đùa ầm ĩ, chuyển mắt nhìn lại, không khỏi cười tự giễu: - Nghĩ lại năm đó, vẫn thật là có chút ấu trĩ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận