Hiệp Đạo Xuyên Đường Triều

Chương 850: Ta phải đánh ruồi nhặng

.Thời tiết đã trở lạnh, từng đợt khí lạnh khiến vùng ngoại ô phía bắc càng có vẻ tiêu điều hơn.
.Trên một ngọn núi đất vàng trơ trụi, ngoại trừ ít cỏ dại lưa thưa ra, chỉ còn lại từng nấm đất một.
.Chỉ thấy một hàng bảy người tay cầm hoa cúc đến trước hai nấm đất ở lưng chừng núi, đặt từng bông hoa cúc xuống trước nấm đất, cúi người hành lễ.
.Bảy người này chính là Trường An Thất Tử, hiện giờ Độc Cô Vô Nguyệt cũng đã từ núi Thái Bạch trở về rồi.
.Còn hai nấm đất này lại là mộ của "Vương hoàng hậu" và Tiêu thục phi, Võ Mị Nương không thể hậu táng cho họ, một manh chiếu lạnh, trực tiếp ném lên bãi tha ma này. Thực ra cũng không chỉ như vậy, Võ Mị Nương còn âm thầm sai người chặt đầu của họ, trực tiếp nghiền nát, rải xuống sông, nhất định phải cho bọn họ chết không toàn thây.
.Trường An Thất Tử này vẫn là nhóm đầu tiên đến cúng bái bọn họ, đoán chừng đây cũng là nhóm cuối cùng rồi, thời kỳ nhạy cảm này, cho dù là người của Tiêu thị và Vương thị cũng không dám đến cúng bái. Nếu là Trường An Thất Tử thì không cần e dè những chuyện đó, một là bọn họ đều là nhân sĩ bên cạnh triều đình, tuổi tác lại trẻ như vậy, cộng thêm gia tộc phía sau bọn họ đều là môn phiệt đỉnh cao, liên hợp lại thì đúng là vô cùng đáng sợ.
.- Trước đó không lâu, hai người bọn họ phong quang cỡ nào, nhưng chỉ trong chớp mắt, đã rơi vào kết cục như vậy, đến một cái bia mộ, đến một người đến cúng bái cũng không có, thật là khiến người ta sụt sùi a!
.Trịnh Thiện Hành nhìn hai nấm đất hơi hơi nhô lên, không khỏi lắc đầu cảm khái nói.
.Nguyên Liệt Hổ đĩnh đạc nói: - Bệ hạ làm như vậy thật sự có chút quá đáng, người đều đã chết rồi, thì hà tất ném xuống giếng lần nữa.
.Vương Huyền Đạo thản nhiên nói: - Từ xưa đến nay, không phải đều là như vậy sao? Đừng nói hoàng hậu, cho dù là phi tử, một khi bị phế, cũng có mấy người có kết cục tốt.
.Thôi Tập Nhận cười gật đầu nói:
.- Huyền Đạo nói có lý, hoàng thất trước nay đều chú trọng nhổ cỏ tận gốc, nhưng đây cũng không phải là chế độ gây nên, mà là nhân tính gây nên, bởi vì mỗi người hại người đều sẽ lo sợ bị người báo thù, bởi vậy mọi người đều sẽ lựa chọn cách nhổ cỏ tận gốc, để tuyệt hậu họa.
.Trưởng Tôn Diên hơi nhíu mày nói: - Đây chính là tất yếu cho sự tồn tại của pháp luật, bởi vi pháp luật có thể ràng buộc nhân tính.
.Thôi Tập Nhận gật đầu nói: - Nhân tính vốn là thứ không thể nắm bắt, lúc thích thì có thể nâng ngươi lên trời, lúc không thích cũng có thể giẫm cho ngươi tan xương nát thịt, đây thật sự là quá đáng sợ. Nhưng ta cũng có thể hiểu được tại sao vị tân hoàng hậu của chúng ta lại làm như vậy, cô ta là một ni cô từng bước từng bước ngồi lên hậu vị, chắc chắn cô ta cũng sẽ lo sợ chuyện này sẽ diễn ra với cô ta, nhưng cũng không có chế độ để ràng buộc điểu này, cho nên cô ta chỉ có thể thống hạ sát thủ.
.Trưởng Tôn Diên như thoáng chút suy nghĩ gật đầu, nói: - Thôi huynh nói có lý, nếu từ xưa đến nay đã đều là như thế, vậy thì chắc có nguyên nhân của nó, nhưng có nguyên nhân không có nghĩa là đúng và sai. Thật ra đây là chuyện có thể tránh được, cho dù là hai người này có tội, nhưng cũng không đến mức chết, dân gian người bỏ vợ ly hôn cũng không phải số ít, nhưng sẽ không xuất hiện thảm kịch giống như hoàng thất, đây chính là vì có pháp chế trói buộc bách tính, nhưng không có pháp chế có thể trói buộc được hoàng thất, vì vậy hoàng thất mới nhiều lần xảy ra thảm kịch như thế này. Thật ra đây là chuyện có thể dùng pháp chế để hoàn thiện.
.Trịnh Thiện Hành, Lư Sư Quái bọn họ nghe vậy liên tiếp gật đầu.
.Thật ra hiện tượng này không ngừng xảy ra, cũng là vì hoàng đế đứng trên pháp luật trên đời, bởi vậy trong hoàng thất không có một cơ chế thoái xuất, vừa vào hoàng cung là sâu tựa như biển.
.Độc Cô Vô Nguyệt nói: - Nhưng pháp chế này nhất định phải nghiêng về bệ hạ.
.Trịnh Thiện Hành nói: - Vậy cũng còn tốt hơn nằm ở đây.
.Thôi Tập Nhận nói: - Nói thì dễ, làm mới là khó, sợ rằng việc này cần phải có rất nhiều người nỗ lực.
.Lư Sư Quái liếc nhìn Thôi Tập Nhận, đột nhiên ha hả nói: - Tập Nhận, xem ra ngươi đã dự định làm quan rồi hả?
.Thôi Tập Nhận gật gật đầu, thoả thuê mãn nguyện nói: - Hiện giờ chuyện của Hồng Lăng đã giải quyết, còn chuyện của đại tỷ ta, ta cũng đã mở lòng rồi, có thể tận tình thể hiện khát vọng trong lòng, bất luận thành hay bại, chỉ mong không thẹn với lương tâm thôi.
.Độc Cô Vô Nguyệt nói: - So với cả đời sống vô tri vô giác, chi bằng phóng tay đánh cược một lần.
.Nguyên Liệt Hổ cười ha hả nói: - Vô Nguyệt, ngươi không thể cưới được Hồng Lăng rồi là một mực tâng bốc Tập Nhận, ngươi là người của Độc Cô gia, Hồng Lăng cũng là gả đến Độc Cô gia các ngươi, cũng đâu phải ngươi ở rể Thôi gia, ngươi đừng nhẫm lẫn chủ thứ.
.Độc Cô Vô Nguyệt hơi trừng mắt, nói: - Chỉ thằng ranh ngươi phí lời nhiều nhất.
.Nguyên Liệt Hổ phá lên cười ha ha.
.Trịnh Thiện Hành, Lư Sư Quái đều lắc đầu cười khổ, nhưng trong lòng lại cảm thấy hết sức hổ thẹn, thật ra bọn họ sớm đã làm quan rồi, nhưng hiện tại trên cơ bản là không giống như làm quan, bọn họ chính là thiếu dũng khí của Độc Cô Vô Nguyệt, chỉ hơi gặp phải vài khó khăn, là đã bắt đầu bước lui, nhưng vấn đề ở chỗ, sự rút lui của bọn họ lại chẳng thay đổi bất cứ ai, bất cứ chuyện gì, Vương hoàng hậu và Tiêu Thục phi cuối cùng vẫn đến đây nằm.
.Làm phép so sánh, Thôi Tập Nhận, Trưởng Tôn Vô Kỵ, Độc Cô Vô Nguyệt, Nguyên Liệt Hổ thì có vẻ khá thoáng, bọn họ đều cho rằng trước mắt đây là việc không thể ngăn cản, không thể trách tội bất cứ ai.
.Đúng lúc này, một gã tôi tớ vội vã đi đến: - Đại công tử, không hay rồi, có chuyện rồi.
.Thôi Tập Nhận hơi nhíu mày.
.Người nọ bước nhanh đến bên cạnh Thôi Tập Nhận, ghé vào tai y nói mấy câu.
.Thôi Tập Nhận nghe được vẻ mặt đầy khiếp sợ, run giọng nói: - Chuyện chuyện này là thật?
.Tôi tớ kia gật đầu nói: - Tuyệt đối chính xác!
.Lư Sư Quái cực ít nhìn thấy Thôi Tập Nhận có vẻ mặt khoa trương kiểu này, vội hỏi: - Tập Nhận, xảy ra chuyện gì thế?
.Trôi qua một hồi lâu, Thôi Tập Nhận mới sực tỉnh, nói: - Các người biết thê tử của Hàn Nghệ là ai không?
.Sáu người sửng sốt, cái này là sao a!
.Nguyên Liệt Hổ chột dạ nhất, lẽ nào y biết chuyện của cô cô mình và Hàn Nghệ rồi sao? Dò hỏi:
.- Là ai?
.Thôi Tập Nhận ngập ngừng hồi lâu, mới nói: - Là nữ ma đầu!
.- Cái gì?
.Sáu người đều đồng thanh kinh hô.
.Phủ Thái úy!
.- Lão gia! Hàn Thị trung và Trung thư lệnh ở ngoài cầu kiến.
.Trưởng Tôn Vô Kỵ hơi nhíu mày, nói:
.- Sao bọn họ lại đến đây? Mời bọn họ vào đi!
.- Vâng!
.Qua một lát sau, Hàn Viện, Lai Tể liền bước nhanh vào trong.
.Trưởng Tôn Vô Kỵ nói: - Không phải lão phu đã nói rồi sao, nếu không phải đại sự, thì đừng đến tìm lão phu.
.Ông ta vừa mới về hưu, không muốn để Lý Trị cảm thấy, lui mà chưa lui, bởi vậy sau khi ông ta lui xuống, trên cơ bản là đóng cửa từ chối tiếp khách.
.Hàn Viện thấp giọng nói:
.- Thái úy, trong triều đã xảy ra chuyện.
.Trưởng Tôn Vô Kỵ cau mày nói: - Xảy ra chuyện gì?
.Hàn Viện nói: - Thái úy có biết thê tử của Hàn Nghệ là ai không?
.Trưởng Tôn Vô Kỵ vừa nghe đến Hàn Nghệ, trong lòng chột dạ, nói: - Là ai?
.- Vân Thành quận chúa!
.Hàn Viện nói.
.- Cái gì?
.Trưởng Tôn Vô Kỵ đứng bật dậy, cả kinh nói: - Chuyện này là thật?
.Hàn Viện nói: - Tuyệt đối chính xác, hơn nữa vì chuyện này, Hứa Kính Tông, Lý Nghĩa Phủ đã hoàn toàn trở mặt với Hàn Nghệ rồi, Hứa Kính Tông đã viết đến mấy bài văn công kích chuyện này ở Tam Tỉnh, rõ ràng chính là nhằm vào Hàn Nghệ. Nói xong, ông ta lại nói chuyện Hàn Nghệ đánh Lý Nghĩa Phủ cho Trưởng Tôn Vô Kỵ nghe.
.Lai Tể cười nói: - Như vậy cũng tốt, không cần đến chúng ta ra tay, bọn họ đã tự nội đấu lẫn nhau.
.Tiểu tử này rốt cuộc còn giấu bao nhiêu bí mật! Trưởng Tôn Vô Kỵ hơi nheo mắt, cẩn thận suy nghĩ, đột nhiên phát hiện chuyện này đều là có lợi với ông ta, bởi vì ông ta cũng không lên tiếng bảo vệ Tiêu thục phi, dẫn đến Lan Lăng Tiêu thị cũng cực kỳ bất mãn đối với ông ta, nếu như lại thêm quan hệ của Hàn Nghệ và Tiêu Vô Y, vậy thì Lan Lăng Tiêu thị sẽ không đến mức rút khỏi tập đoàn Quan Lũng, còn bên phía Hàn Nghệ và Lý Nghĩa Phủ bọn họ đối lập, là chuyện sớm đã bàn bạc xong, lúc nãy ông ta còn đang giúp Hàn Nghệ nghĩ một cơ hội hoàn mỹ, bây giờ thì không cần nghĩ nữa.
.Nghĩ đi nghĩ lại, suýt nữa ông ta đã bật cười thành tiếng, đây đúng là như có thần tiên hỗ trợ a! Đương nhiên, ông ta tin Hàn Nghệ có thể giải quyết được, nếu như đến chút chuyện này cũng không giải quyết được, thì hắn có tư cách gì để lãnh đạo tập đoàn Quan Lũng, cười ha ha nói: - Lão phu còn tưởng là chuyện lớn lắm, chẳng qua chỉ là chuyện của hai đứa trẻ con, các người cần phải như vậy không?
.Hàn Viện vội nói: - Thái úy, cũng không thể nói như vậy, hiện giờ bọn họ tự đấu đá nhau, có phải là chúng ta nên làm chút gì đó không?
.Trưởng Tôn Vô Kỵ nói: - Ngươi muốn làm gì? Các người đừng quên, sở dĩ lão phu rút lui, chính là không muốn nhìn thấy triều đình chia rẽ, tránh làm ảnh hưởng đến giang sơn xã tắc, chuyện này các ngươi đừng nói đến, tránh cho càng làm càng lớn.
.Hàn Viện, Lai Tể liếc mắt nhìn nhau.
.Ngõ Bắc!
.- Tiểu Nghệ ca, huynh đã về rồi!
.- Lập tức gọi Tang Mộc và Trà Ngũ đến cho ta!
.- Hả? Vâng.
.Hàn Nghệ bước nhanh về trong phòng, uống liền ba chén trà, cười lạnh nói: - Hứa Kính Tông ngươi giỏi, chịu khổ một lần rồi, đã không phát triển được trí nhớ, còn coi Hoằng Văn Quán là nhật báo trung ương thật, nói gì là được. Một tên nông dân lão tử đây cứ phải chọc thủng nhuệ khí của Hoằng Văn Quán các ngươi, cho các ngươi biết tại sao mực lại đen như thế.
.Ngoài cửa đột ngột truyền đến giọng nói của Tang Mộc: - Ân công!
.- Vào đi!
.Cùng với một tiếng mở cửa "két", Tang Mộc đi vào, nói: - Ân công, người tìm ta?
.Hàn Nghệ nói: - Báo của chúng ta đã in rồi chứ?
.Tang Mộc nói: - Hôm qua vừa mới xếp bản xong, sáng hôm nay bắt đầu in.
.Hàn Nghệ nói: - Lập tức dừng lại!
.Tang Mộc "hả" một tiếng, kinh ngạc nhìn Hàn Nghệ.
.Hàn Nghệ nói: - Ta muốn xếp lại bản mới, ngươi đi xuống căn dặn một chút, bảo thợ thủ công khẩn trương dừng công việc lại, lập tức nghỉ ngơi, e rằng đêm nay còn phải làm việc thâu đêm suốt sáng, ngươi cũng bỏ hết mọi việc, làm tốt việc này cho ta.
.Tang Mộc kinh ngạc nói: - Ân công, xảy ra chuyện gì vậy?
.Hàn Nghệ cười lạnh nói:
.- Ta phải đánh ruồi nhặng.
.Đúng lúc này, ngoài cửa lại vang lên tiếng gõ cửa: - Tiểu Nghệ ca, ngươi tìm ta.
.- Vào đi!
.Trà Ngũ đi vào.
.Hàn Nghệ nói: - Trà Ngũ, ngươi lập tức đi tìm cho ta năm mươi học trò.
.- Học trò?
.Trà Ngũ hoang mang nói.
.Hàn Nghệ nói: - Học trò thì làm sao? Ngươi đã theo ta lâu như vậy rồi, lẽ nào còn không biết đạo lý có tiền là có thể sai quỷ khiến ma sao.
.Trà Ngũ lập tức nói: - Vâng, ta biết nên làm thế nào rồi.
.Đại Hưng Thiện Tự!
.Tiếng đàn réo rắt, trong hoàn cảnh thanh u này, có thể nghe thấy tiếng đàn tuyệt vời này, thật là chuyện cực vui của đời người.
.Nguyên Ưng nằm trên cành cây, xách một vò rượu, khẽ khẽ lắc đầu, một vẻ mặt hết sức hưởng thụ.
.Bỗng nhiên, một tràng tiếng bước chân căt đưt tiếng đàn.
.- Lão gia!
.Một nam nhân trung niên hơi béo đi lên phía trước, nói vài câu bên tai Thôi Bình Trọng.
.Thôi Bình Trọng hơi nhíu mày, gật đầu, nói: - Ta biết rồi.
.Nam nhân trung niên kia thi lễ một cái, sau đó liền rời đi.
.Nguyên Ưng hiếu kỳ nói: - Lão Thôi! Chuyện gì?
.Thôi BìnhTtrọng nhìn Nguyên Ưng một cái, nói - Chắc ngươi biết thê tử của Hàn Nghệ là ai?
.Nguyên Ưng nói: - Nhắc đến chuyện này, ta lại thấy tức anh ách, tiểu tử Hàn Nghệ kia sống chết không chịu nói, giấu giếm cũng đúng kín kẽ. Sao rồi? Ngươi biết?
.Thôi Bình Trọng cười nói: - Rất nhiều người đều đã biết, hơn nữa ngươi cũng quen người này.
.- Ta cũng quen?
.Nguyên Ưng kinh ngạc nói.
.Thôi Bình Trọng gật gật đầu, nói: - Chính là Vô Y!
.Xoảng một tiếng.
.Vò rượu trong tay Nguyên Ưng lập tức vỡ tan trên mặt đất, cũng giống như trái tim của ông ta, nhảy vụt lên, lớn tiếng nói: - Oaaaa! Ranh con Hàn Nghệ, tiểu muội ta tốt như vậy, mà hắn còn lén tiểu muội ta trộm người, đúng là buồn cười, ta sẽ không tha cho hắn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận