Hiệp Đạo Xuyên Đường Triều

Chương 991: Ở thế phải làm

.a
..
.Kỳ thật trong chuyện này, không quan tâm Lý Trị làm thế nào, nhưng trong lòng của y rất rõ ràng đã nghiêng về Hàn Nghệ.
.Cái này đương nhiên không chỉ là xuất phát từ lợi ích quốc gia, hơn nữa là xuất phát từ chính lợi ích của bản thân y.
.Ỏ trong trận tranh đấu này, nói đến phương hướng lớn, đó chính là tân quý đối kháng với người thu được lợi ích đằng sau.
.Mà khi người thu được lợi ích đằng sau không phải là bởi vì Lý Trị mà trở thành người thu được lợi ích, mà vì Đường Thái Tông. Vì rằng Lý Trị vừa mới cầm quyền chẳng bao lâu, không có bao nhiêu người nhận ân huệ của y, tuy rằng Lý Trị ở trong triều đả kích phái Trưởng Tôn Vô kỵ, bồi dưỡng một ít quan viên xuất thân từ thứ tộc, tổ chức và thành lập thành viên nội các của chính mình. Nhưng đây chỉ là mặt ngoài, thế lực căn bản vẫn là tập trung ở đất đai, mà quan niệm sĩ thứ của những địa chủ, thân hào này gây trở ngại cho Lý Trị, Lý trị cũng không muốn lại cùng quý tộc thống trị thiên hạ.
.Vả lại, chiếc bánh ngọt lại lớn như vậy, đám con cháu công huân các ngươi phân chia nhau hết chiếc bánh ngọt này rồi, vậy những người của ta làm sao bây giờ?
.Nếu như muốn mình tự làm chủ hoàn toàn, như vậy nhất định phải làm suy yếu những người vừa thu được lợi ích kia, từ trên căn bản đả kích những môn phiệt quý tộc này.
.Nhưng người thu được lợi ích vốn chính là người cầm quyền, Lý Trị cũng băn khoăn rất nhiều, bởi vậy y cũng không tỏ thái độ rõ ràng, đợi đến ngày thứ hai, Lý Trị liền đem việc này chính thức lập án, giao cho Ngự Sử Đài đi điều tra, bởi vì Hàn Nghệ là quan viên, duy trì trật tự quan viên chính là chức trách của Ngự Sử Đài.
.Thôi phủ!
.- Khụ, khụ, khụ
.Thôi Nghĩa Huyền dù sao cũng bảy mấy tuổi, cổ nhân có thể sống đến cái tuổi này, tuyệt đối có thể so sánh với người hơn một trăm tuổi của hậu thế, thân thể dĩ nhiên là năm sau không bằng năm trước, Vi Tư Khiêm sau khi đi tới Ngự Sử Đài, Thôi Nghĩa Huyền liền dần dần mang một vài sự vụ giao cho ông ta xử lý, Kinh Triệu Vi thị, cũng là một danh môn vọng tộc, là cùng một đẳng cấp.
.- Thôi Đại Phu, người vẫn khỏe đó chứ?
.Vi Tư Khiêm thấy Thôi Nghĩa Huyền nằm ở trên giường, sắc mặt tái nhợt, tinh thần không tốt, rất là quan tâm.
.- Đều là bệnh cũ, không có chuyện gì đâu.
.Thôi Nghĩa Huyền vẫy tay lại hỏi: - Chuyện này ngươi làm như thế nào rồi?
.Vi Tư Khiêm nói: - Việc này thật sự mà nói, Hàn Nghệ vẫn không có nửa điểm sai xót, hơn nữa đúng sai vừa xem hiểu ngay, không cần điều tra cái gì trong lòng bệ hạ cũng rõ ràng, nhưng bệ hạ vẫn giao cho Ngự Sử Đại điều tra việc này, đây là bở vì người buộc tội Hàn Nghệ là một số vương tôn quý tộc, bệ hạ không thể không áp dụng hành động. Nhưng hạ quan cho rằng, Ngự Sử Đài chúng ta hẳn là theo lẽ công bằng xử lý, cũng không thể để oan uổng bất cứ kẻ nào, nếu không sau này Ngự Sử Đài của chúng ta làm gì có kẻ dưới phục tùng.
.Thôi Nghĩa Huyền liếc nhìn Vi Tư Khiêm, biết rõ người này cũng là một kẻ chết não, nếu không lúc trước cũng sẽ không ngu xuẩn đến mức vì một khối đất vườn có dùng tám cái gậy tre đánh cũng không đến gã, mà chạy tới buộc tội đại hồng nhân ngay lúc đó là Chử Toại Lương, thế cho nên về sau bị giáng chức, nhưng việc này không thể nhìn ở góc độ đó, suy nghĩ một hồi lâu, nói:
.- Đêm qua bệ hạ còn có dò hỏi ý kiến của ngươi?
.Vi Tư Khiêm gật gật đầu.
.Thôi Nghĩa Huyền nói: - Vậy ngươi nói như thế nào?
.Vi Tư Khiêm nói: - Hạ quan dĩ nhiên là luận sự.
.- Luận sự? Thôi Nghĩa Huyền nói:
.- Nói cách khác ngươi đứng về phía Hàn Nghệ?
.Vi Tư Khiêm nói: - Hạ quan chỉ đứng về bên đúng.
.Thôi Nghĩa Huyền trầm ngâm một lát, nói: - Việc này ta còn phải suy xét một chút, ngươi về trước đi, tạm thời không cần hành động thiếu suy nghĩ.
.Vi Tư Khiêm hơi nhíu mày, gật đầu nói: - Thôi Đại Phu, xin hãy dưỡng bệnh cho cho tốt, hạ quan xin cáo từ trước.
.Vi Tư Khiêm đi rồi, Thôi Nghĩa Huyền lập tức gọi Thôi Tập Nhận tới.
.- Từ phụ gọi Tập Nhận đến không phải bởi vì chuyện Phượng Phi Lâu thông báo tuyển mộ đi. Thôi Tập Nhận vừa mới ngồi xuống, liền mở miệng nói trước.
.Thôi Nghĩa Huyền gật đầu nói: - Ngươi thấy thế nào?
.Thôi Tập Nhận nói: - Chất nhi cho rằng Huyện chủ Tân Thành kia làm một chuyện vô cùng ngu xuẩn, Thôi gia chúng ta quyết không thể đứng bên gã ta.
.Thôi Nghĩa Huyền cau mày nói: - Lời này là sao?
.Thôi Tập Nhận nói: - Lúc trước vì sao bệ hạ phải đối phó với Thái Úy, chủ yếu là bởi vì quyền hạn của Thái Úy quá lớn, nguy hiểm cho quyền lực của vua, cũng có thể còn một nguyên nhân, chính là bệ hạ đã chịu đủ thuyết giáo của Thái úy, bệ hạ từ lớn đến nhỏ đều là Thái úy bảo sao nghe vậy, nhưng không có nghĩa là bệ hạ thích như vậy, bệ hạ muốn tự mình làm chủ, muốn thoát khỏi những thuyết giáo đó. Vị Huyện chủ kia vì vài tá điền bỏ chạy liền đến chỗ bệ hạ cáo trạng, không cần phải nói, ông ta nhất định mang phụ thân Vũ Văn Sĩ Cập của ông ta ra nói đi, đây chính là điều bệ hạ phản cảm nhất. Trưởng Tôn Vô Kỵ còn sống bệ hạ còn không sợ, còn có thể sợ Vũ Văn Sĩ Cập đã chết sao?
.- Ngươi nói rất có đạo lý, ta cũng nghĩ như vậy.
.Thôi Nghĩa Huyền gật đầu, lời nói thay đổi, nói: - Nhưng những quyền quý này cũng không phải người lương thiện, ở giữa bọn họ còn rất nhiều người có quan hệ vô cùng phức tạp với Thôi gia của chúng ta, kỳ thật ta vô cùng hối hận đêm qua không đi, bằng không mà nói, có tệ cũng sẽ cố gắng không giao cho Ngự Sử Đài của chúng ta rồi.
.Thôi Tập Nhận nói: - Vì sao?
.Thôi Nghĩa Huyền lại mang những lời Vi Tư Khiêm nói cho Thôi Tập Nhận.
.- Như vậy thì càng thêm chứng minh rõ ràng là bệ hạ hướng về Hàn Nghệ đấy. Thôi Tập Nhận hơi híp mắt, nói: - Nhưng lời từ phụ nói rất có lý, những vương công quý tộc kia cũng không dễ chọc vào đâu, một khi đã như vậy, chất nhi cho rằng chỉ có một biện pháp khả thi.
.- Biện pháp gì?
.- Kéo dài!
.Thôi Tập Nhận nói: - Theo ý ta, Hàn Nghệ lúc này sẽ không dễ dàng thu tay lại, nói cách khác, hắn thì tuyển một cái chừng một ngàn người, hét toáng một chút là những người đó xong rồi, không đáng một hơi chiêu năm ngàn người, Ngự Sử Đài chúng ta trước hết là kéo dài, để co chính bọn họ đi giải quyết.
.Thôi Nghĩa Huyền gật đầu, nói: - Việc này ngươi hãy thay mặt ta cùng Vi Trung Thừa đi xử lý nhé.
.Phượng Phi Lâu.
.Tuy rằng Lý Trị đứng ở phía Hàn Nghệ, nhưng Hàn Nghệ cũng biết những người này cũng không phải dễ chọc đâu, bọn họ sẽ kéo dài tạo áp lực cho Lý Trị, biến số vẫn sẽ xuất hiện, bởi vậy hắn không thể phớt lờ.
.Hàn Nghệ hỏi: - Tang Mộc, tình hình thông báo tuyển dụng như thế nào rồi?
.Tang Mộc nói: - Đã sắp đột phá ba nghìn người, tá điền của những thân hào nông thôn lúc trước nhằm vào Kim Hành của chúng ta,, có tám phần đều bị chúng ta móc đến đây rồi, những đại địa chủ như bọn chúng chiếm giữ đều là ruộng tốt, hơn phân nửa cùng một khối, bớt cho chúng ta nhiều chuyện.
.Hàn Nghệ gật đầu nói: - Sau khi thu hoạch vụ thu, bọn họ đều chính thức là thợ thủ công của chúng ta, thoáng cái đã đến đây nhiều như vậy, ngươi nhất định phải xử lý thích đáng, việc này chờ ta, ta sẽ cho các ngươi phương án cụ thể, ngươi cứ dựa vào đó mà làm là được.
.Tang Mộc nói: - Ta biết rồi.
.Hàn Nghệ gật đầu lại hướng về phía Thẩm Tiếu hỏi: - Tình hình cho vay của Kim Hành như thế nào rồi?
.Thẩm Tiếu hưng phấn nói: - Chỉ trong mấy ngày này đã cho vay hết hơn một ngàn sáu trăm quan, những địa chủ này thật sự là thật ác độc, nhìn thì năm văn lợi tức cũng phù hợp với quy định của triều đình, nhưng lãi mẹ đẻ lãi con, càng nợ càng nhiều, tá điền hàng năm kiếm được chút tiền này, vĩnh viễn đều khó có khả năng trả xong, lợi tức hai văn tiền của chúng ta là quy định cố định, phàm là tá điền nợ tiền đều đã ở trong này rồi, kỳ thật đối với chúng ta cũng tốt, ít nhất chúng ta không thiệt, bằng không mà nói tiền này đặt trong Kim Hành cũng phải trả lợi tức.
.Nghe rất là xót xa trong lòng, đường đường là ngân hàng, không ngờ lại sợ tiền gửi tiết kiệm, Hàn Nghệ thở dài nói: - Trước mắt là thời kỳ khó khăn nhất của Kim Hành chúng ta, chỉ có chờ đến sau khi toàn bộ xưởng của ta đi vào vận hành, chúng ta có đầu đủ nguồn vốn, đó mới là thời điểm Kim Hành đi vào quỹ đạo. Nói tới đây hắn đột nhiên nghĩ tới cái gì đó, nói: - Đúng rồi, tá điền của Nguyên gia có đến không?
.Tang Mộc nói: - Vẫn có hơn mười hộ.
.- Mới hơn mười hộ?
.Hàn Nghệ kinh ngạc nói: - Bọn họ ở trong thành Trường An cũng không có ít đất mà!
.Tang Mộc nói: - Ta cũng đã hỏi thăm qua, Nguyên gia từ Tây Ngụy tới nay vẫn chiếm cứ địa khuu Quan Trung, trải qua ba triều đại, vẫn bình yên như cũ, mà gia nô, tá điền của bọn họ cũng may mắn còn tồn tại, vì vậy muốn lấy đi tá điền của Nguyên gia là vô cùng khó khăn.
.Hàn Nghệ gật đầu nói: - Thì ra là như vậy!
.Đúng lúc này, một hạ nhân đi vào nói: - Tiểu Nghệ ca, NNguyên gia phái người tới, mời người đi đến Nguyên giaNguyên gia Bảo một chuyến!
.Thật đúng là nhắc Tào Tháo là Tào Tháo tới.
.Tang Mộc, Thẩm Tiếu sắc mặt căng thẳng, bọn họ không biết chuyện giữa Hàn Nghệ và Nguyên Mẫu Đơn, chỉ cảm thấy kẻ đến không có thiện ý.
.Hàn Nghệ lại có vẻ thư giãn thích ý, thầm nghĩ cũng là thời điểm nên đi Nguyên giaNguyên gia Bảo một chuyến.
.Nguyên giaNguyên gia Bảo!
.Chỉ thấy trong phòng nghị sự ngồi đầy người, Nguyên Hi, Nguyên Nhạc, Nguyên Hạc và các Nguyên lão toàn bộ đến đông đủ, đương nhiên cũng bao gồm cả Nguyên Mẫu Đơn. Hiện tại bọn họ vô cùng vui mừng đã che giấu quan hệ Hàn Nghệ và Nguyên Mẫu Đơn, nói cách khác, bọn họ sao có thể bình tĩnh ngồi yên một chỗ như thế này, chuyện này nhất định phải che dấu hơn, quyết không thể công khai, năng lực gây chuyện thị phi của Hàn Nghệ thật sự là quá kinh khủng.
.Hàn Nghệ hướng về mấy vị trưởng bối thi lễ.
.Nguyên Hi khẽ mỉm cười nói: - Hàn Nghệ! Lúc này ngươi chiến thắng trở về, xem như đã mang cho chúng ta quá nhiều bất ngờ, chúng ta thậm chí đều không có cơ hội chúc mừng ngươi lên làm tể tướng, từ xưa tới nay lên làm tể tướng không có người chúc mừng, chỉ sợ ngươi là số một thôi.
.Hàn Nghệ vội nói: - Kính xin đại bá thứ tội, tiểu tế quả thực là phải đến thỉnh an đại bá, nhị bá. Nhưng chuyện Kim Hành bên kia, đại bá cũng đã nghe qua, thật sự là rất khó giải quyết, lúc ý ta căn bản không có thời gian rảnh, nhưng bất luận như thế nào cũng là tiểu tế có lỗi.
.- Việc này ta cũng nghe nói!
.Tay của Nguyên Hi hướng ra bên cạnh chỉ vào đó nói:
.- Người ngồi đi!
.Hàn Nghệ lúc này mới ngồi ở bên cạnh Nguyên Mẫu Đơn, hướng tới Nguyên Mẫu Đơn cười, nhưng so với ánh mắt trêu ghẹo trước đây, hiển nhiên là xa lạ hơn một chút.
.Nguyên Hi trái lại vẫn không hề chú ý tới việc này, hỏi: - Chuyện của Kim Hành chủ yếu là Lý gia thành bắc bọn họ làm ra, nhưng ngươi làm vậy đều đắc tội với quyền quý, ta muốn biết ngươi làm như vậy là vì sao?
.Hàn Nghệ cười nói:
.- Việc này ta và Mẫu Đơn đã nói qua, chủ yếu là vì bắt đầu kế hoạch nam tiến.
.Nguyên Hi hiếu kỳ nói: - Cái này với kế hoạch nam tiến thì có quan hệ gì?
.Hàn Nghệ giải thích: - Kế hoạch nam tiến sở dĩ chậm chạp chưa vận động, chủ yếu là bởi vì nhân sự không đủ, bởi vậy lúc đầu ta đề xuất đưa nông nghiệp thương nghiệp hóa, áp dụng thuê mướn làm nguyên tắc, có thể cứ như vậy, Nguyên gia sẽ bị phá hư quy củ phép tắc ngay lúc đó, khiến cho các địa chủ khác bất mãn. Ta biết những lo ngại của Nguyên gia, bởi vậy để ta đi đắc tội những địa chủ bản xứ kia, đơn giản mà nói, Nguyên gia có thể nói là đã bị Phượng Phi Lâu của chúng ta uy hiếp, áp dụng biện pháp đối phó.
.Nguyên Nhạc nghe được vừa giận vừa cười nói: - Sớm biết ngươi như vậy, chúng ta còn không bằng tự mình chủ động áp dụng quy định thuê mướn đó, thì cũng không đắc tội với nhiều người như ngươi.
.- Đương nhiên không chỉ là như vậy.
.Hàn Nghệ cười nói:
.- Nhị bá, nhân khẩu Đại Đường của chúng ta ít hơn so với tiền triều, đây là sự thật không thể tranh cãi. Nếu tất cả mọi người đi làm tá điền thì người nào sẽ giúp ta làm nước hoa, rượu, giấy mực, ta xác thực rất cần người, kỳ thực dù bọn họ không làm gì, ta cũng phải tìm bọn họ gây phiền toái, chỉ có điều bây giờ bọn họ vừa hay đã cho ta một cớ. Bất kể thế nào, tuyển mộ là nhất định phải làm, chỉ có điều lúc đầu ta không có tính toán tuyển nhiều người như
Bạn cần đăng nhập để bình luận