Hiệp Đạo Xuyên Đường Triều

Chương 718.1: Trái tim thiếu nữ

.Vừa nghe đã là một câu vô trách nhiệm đến cỡ nào.
.Nhưng Hàn Nghệ cho là hắn làm bất cứ sự cam đoan nào, theo người khác nhìn thì cũng chỉ là chó má, dù sao hắn cũng là người đã có vợ.
.- Thuận theo tự nhiên?
.Dương lão phu nhân chậm rãi nhắc lại, trong giọng nói mang theo một chút kinh ngạc, đột nhiên bật cười ha hả vài tiếng, nói: - Hàn Nghệ, ngươi lại khiến lão thân cảm thấy có chút không kịp trở tay rồi.
.Hàn Nghệ hơi nhíu mày, nói: - Có phải lão phu nhân cho rằng chuyến này ta đến hơn nửa là muốn liên hôn với Dương gia không?
.Dương lão phu nhân lắc đầu thở dài: - Mấy ngày nay lão thân ngồi ở đây nghĩ ngợi mông lung, nhưng kết quả là không hề đoán trúng gì, ngươi có chuyện cứ việc nói thẳng đi, lão thân đang nghe.
.- Vậy tiểu tử sẽ nói thẳng.
.Hàn Nghệ khẽ gật đầu, nói: - Theo ta thấy, liên hôn chỉ có thể khiến hai nhà có cùng chung lợi ích chính trị trở nên càng mật thiết và tín nhiệm lẫn nhau hơn, nhưng tiền đề là phải cùng chung lợi ích, nếu không thì liên hôn sẽ không có tác dụng lớn. Nếu như chỉ nhìn từ góc độ liên hôn, có thể có được sự ủng hộ của Dương gia, quả thực có trợ giúp rất lớn đối với ta, nhưng không thể rời xa tiền đề kia, chính là có chung lợi ích.
.Hiện giờ lợi ích của ta và Dương gia không giống nhau, địa vị của Dương gia ở Đại Đường đã vững như Thái Sơn, trừ khi xuất hiện biến động lớn, nếu không thì rất khó lung lay, nhưng muốn nâng cao hơn nữa thì cũng cực khó. Còn ta thì khác, ta đang ở trong giai đoạn xung kích, lợi ích của hai chúng ta không giống nhau, cho nên bất luận liên hôn hay không, muốn Dương gia dốc sức ủng hộ ta, đây hiển nhiên là chuyện không thể nào. Hơn nữa tình hình của ta hiện giờ cũng không phải là quá sáng sủa, nếu như vì bản thân ta mà kéo Dương gia xuống nước, việc này ta cũng không làm được. Ngoài ra, ta nghĩ hiện giờ liên hôn cũng không có trợ giúp quá lớn đối với cá nhân ta, sẽ còn tăng thêm gánh nặng cho ta.
.Nhưng mà, một khi ta may mắn vượt qua cửa ải khó khăn này, vậy thì có thể có được sự ủng hộ của Dương gia, sự giúp đỡ lớn lao đối với ta. Ta cũng tin rằng, thật sự đến lúc đó, tất cả đều sẽ có vẻ rất tự nhiên, hoặc là nói nước chảy thành sông, nhưng hiện tại nói đến những chuyện này, tất cả đều còn quá sớm.
.Dương lão phu nhân nghe xong, hồi lâu không nói, chợt thản nhiên nói: - Phi Tuyết cũng không ở đây.
.Hàn Nghệ sửng sốt, nghĩ thầm, chẳng lẽ ta nói sai sao.
.Dương lão phu nhân liếc mắt nhìn hắn rất nhanh, nói: - Ngươi có thể đến hồ nước sau núi xem thử, có lẽ Phi Tuyết câu cá ở đó.
.Hàn Nghệ chớp chớp mắt.
.Dương lão phu nhân bật cười ha hả.
.Già trẻ già trẻ, quả nhiên không sai a! Hàn Nghệ chắp tay nói: - Đa tạ lão phu nhân cho biết. Nói tới đây, hắn đột nhiên nói: - Câu cá?
.Dương lão phu nhân nói: - Nha đầu đó không phải là người ngồi yên một chỗ, nếu nó xuất gia, không đến nửa năm, nhất định sẽ trốn về. Ngươi mau đi đi.
.- Vâng.
.Hàn Nghệ lại chắp tay thi lễ:
.- Lão phu nhân, Hàn Nghệ cáo từ trước.
.- Đi đi!
.Dương lão phu nhân gật gật đầu, nhưng đợi đến khi Hàn Nghệ đi tới cửa, bà đột nhiên gọi: - Hàn Nghệ.
.Hàn Nghệ xoay người lại nói: - Lão phu nhân còn có chuyện sao?
.Dương lão phu nhân mỉm cười nhân hậu: - Ngươi có thể nói ra những lời đó, lão thân thực sự cảm thấy hết sức vui mừng. Đi đi.
.- Cáo từ. Đợi sau khi Hàn Nghệ ra ngoài, Dương lão phu nhân cười ha ha, lắc lắc đầu nói: - Thôi, thôi, cứ để bọn chúng tự giải quyết vậy.
.Hàn Nghệ ra khỏi hậu viện, hỏi một tiểu sa di đường đến sau núi, sau đó men theo con đường nhỏ xuống núi, đi khoảng chừng một nén nhang, đến một chỗ địa thế tương đối thấp, xung quanh hết sức u tĩnh, xa xa nhìn thấy trước mặt có một cái hồ cũng không lớn, chỉ lớn bằng một phần hai sân bóng, xung quanh có mấy con suối nhỏ, nhìn từ địa thế, hồ này có lẽ là vì ở chỗ tương đối thấp trong núi, suối nước trong núi hội tụ lại mà tạo thành.
.Hàn Nghệ nhìn xuống dưới, chợt phát hiện có một người đang ngồi trên một tảng đá bên cạnh hồ, mặc dù ăn mặc kiểu nam trang, nhưng nhìn từ thân hình nhỏ nhắn kia, chắc chắn là một nữ nhân, chỉ là bóng lưng gầy gò có vẻ hơi cô đơn.
.Hàn Nghệ đảo mắt, đi đến, dùng giọng giả nói: - A di đà phật, vạn vật đều có linh, mong thí chủ tha bọn chúng một mạng.
.Dương Phi Tuyết vẫn chưa bị hù dọa, cũng không quay đầu lại, một tay chống chiếc cằm thon, nhìn mặt hồ thản nhiên nói: - Xin hỏi cao tăng, sâu bọ này có nằm trong vạn vật không?
.Hàn Nghệ sửng sốt, lập tức nói: - Tất nhiên có.
.- Ta móc sâu bọ trên lưỡi câu, bỏ vào trong nước, tại sao cá lại cắn câu?
.- Đó là bởi vì con cá muốn ăn sâu.
.- Phật nói, vạn vật đều bình đẳng, tại sao cá làm được, ta lại không làm được. Cá ăn sâu, kết quả là bị mắc lưỡi câu, đây chẳng phải chính là nhân quả báo ứng của phật gia? Người muốn khuyên thì cũng nên đi khuyên cá tha mạng cho sâu.
.À à à! Ta lại không nói được nàng ta. Hàn Nghệ cố nén cười, thu hồi giọng giả, nói: - Cô nương tuệ căn tốt, sao không theo lão nạp xuất gia cho xong.
.- Ngươi đây... !
.Dương Phi Tuyết vừa mới nói hai từ, đột nhiên ngừng lại, quay ngoắt đầu lại, vừa vui vừa bất ngờ nói: - Tại sao là ngươi?
.Hàn Nghệ nhìn khuôn mặt xinh đẹp tuyệt trần của nàng ta, trong làn da trắng lộ ra vẻ ửng hồng, mắt sáng lấp lánh, dung mạo vẫn còn diễm lệ, trong lòng cũng yên tâm không ít, đi tới, cười nói: - Người ta đến chùa miếu đều là tu thân dưỡng tính, nhưng Dương cô nương lại tu thành nhanh mồm nhanh miệng, cũng cực kỳ hiếm thấy a. Dương Phi Tuyết mím môi cười, hừ nhẹ nói: - Rõ ràng là ngươi cố ý trêu chọc ta trước, muốn dụ ta mắc bẫy, nhưng không ngờ lại không nói được người ta, vì thế thẹn quá thành giận, muốn trả đũa lại, đúng là ác nhân cáo trạng trước.
.- Phải phải phải! Hàn Nghệ gật đầu lia lịa, lấy từ trong ngực ra một cái hộp gỗ nhỏ, bưng hai tay, cười nói: - Chuẩn bị chút quà mọn, để thể hiện lời xin lỗi, vẫn mong chuẩn sư thái vui lòng nhận cho.
.Dương Phi Tuyết nhìn thấy, vui mừng khôn xiết, nhanh như cắt cầm lấy cái hộp gỗ nhỏ, nhưng chợt thấy có chút không đúng, trợn mắt nhìn Hàn Nghệ: - Cái gì mà chuẩn sư thái, thật là khó nghe. Trong chớp mắt, sự thẹn thùng và giận dữ của thiếu nữ hiện ra thật tinh tế, khiến Hàn Nghệ cũng không khỏi có chút động lòng, miệng cười nói: - Ý của chuẩn sư thái chính là chuẩn bị làm sư thái.
.Dương Phi Tuyết sửng sốt, nói: - Ồ... ta biết rồi, thì ra là ngươi thật lòng cười nhạo ta a... Nhưng mà, ta không để bụng. Nàng mải xem lễ vật, miệng chỉ trả lời lấy lệ, mở hộp gỗ nhỏ ra, chỉ thấy bên trong có để một lọ sứ nhỏ tinh mỹ, trong mắt nàng hiện lên một tia sáng vui vẻ:
.- Đây là nước hoa sao?
.Hàn Nghệ ừ một tiếng.
.Dương Phi Tuyết thu lại nụ cười, nói: - Sao nhỏ như vậy? Hàn Nghệ vốn cho rằng nàng sẽ nói "Oa! Đẹp quá, ta rất thích, cảm ơn ngươi, Hàn Nghệ!" Hoặc là còn trực tiếp ôm hôn hắn một cái, lời thoại này đều đã nằm trong bụng, nhưng không hề ngờ rằng Dương Phi Tuyết lại nói một câu như vậy, suýt nữa đã làm hắn chết nghẹn, dở khóc dở cười nói: - Làm người cũng không thể quá tham lam. Dương Phi Tuyết vẫn không chịu nể mặt, nói: - Quả thực là rất nhỏ, đừng tưởng là ta chưa từng thấy, của người ta còn lớn hơn cái này.
Bạn cần đăng nhập để bình luận