Hiệp Đạo Xuyên Đường Triều

Chương 470.2: Ẩn họa của thịnh thế

.Bé gái nhỏ kia đột nhiên dùng giọng non nớt nói: - Lão gia gia, cũng không thể nói như vậy, chúng ta còn phải đốt than, còn phải làm thùng, còn phải đẩy xe, hơn nữa đây cũng là buổi tối, cái giá tiền này không đắt đâu.
.Trưởng Tôn Vô Kỵ bị cô bé này làm cho cười ha hả không ngừng, nói: - Phải phải phải, cháu nói rất có đạo lý nha, không đắt, không đắt. Nói xong quay sang vung tay ra hiệu với một tùy tùng bên cạnh, tùy tùng kia lập tức đem tiền đưa lên.
.Cô bé kia cầm tiền, lập tức mặt mày hớn hở, sự vui vẻ được hiển thị rất rõ ràng.
.Cha con hai người lại tiếp tục đẩy xe và rao hàng.
.Trưởng Tôn Vô Kỵ thở dài: - Được mùa biểu thị thu hoạch được nhiều lương thực, mà nhiều lương thực biểu thị sẽ tạo thành bọc lá sen lương thực rẻ mạt. Nhưng lương thực rẻ mạt lại sẽ làm thương tổn đến nông dân, nhưng nếu có nạn đói, thì lại càng không cần phải nói, đây đối với nông phu mà nói, quả thực chính là tai hoạ ngập đầu, trước kia ta cũng thường thường tự hỏi vấn đề này, hiện giờ bánh vừng này ngược lại đã cho ta gợi ý không nhỏ, nếu là đem gạo chuyển thành bánh vừng, vậy giá trị liền cao hơn rồi.
.Hàn Viện như thoáng chút suy nghĩ nói: - Nếu quán rượu kinh doanh tốt. Như vậy thế tất sẽ gia tăng tiêu hao lương thực, kể từ đó, giá lương thực có thể sẽ tăng lên, hơn nữa cũng sẽ không tăng lên nhiều lắm, đây đối với nông phu mà nói, cũng chưa chắc đã là chuyện không tốt.
.Trưởng Tôn Vô Kỵ ừ một tiếng, cau mày nói: - Còn có vấn đề trước đó Đăng Thiện nói đến, trước kia tất cả mọi người đều nghèo, mỗi người đều vô cùng cần cù tiết kiệm, ngược lại thật ra cũng không chú ý. Ta cho rằng làn gió tiết kiệm này, cố nhiên đáng giá đề xướng, nhưng một mặt tiết kiệm đối với phát triển buôn bán cũng có thương tổn rất lớn, đến lúc đó người giàu có chỉ biết càng ngày càng giàu, trữ hàng hóa tài vật càng ngày càng nhiều, người nghèo chỉ biết càng ngày càng nghèo.
.Ngươi xem chợ đêm này vừa mở, bao nhiêu người đã có được kế sinh nhai, không đơn thuần là những người thương nhân mới tới, còn có những công nhân, người hầu kia, bọn họ đều bởi vì vậy mà có được kế sinh nhai. Tiền của họ hơn phân nửa đều là tới từ ở người giàu có, nhưng nếu tất cả mọi người cần cù tiết kiệm ấy mà, thì tất cả mọi người sẽ không tới tửu lâu dùng cơm, những người này sẽ mất đi kế sinh nhai. Nhưng nếu đề xướng làn gió xa xỉ, vậy cũng nhất định không được. Cái này cùng với việc giá lương thực rẻ mạt làm tổn thương nông nghiệp là một đạo lý, thu hoạch được mùa biểu thị lương thực rẻ mạt, lương thực rẻ mạt rồi lại sẽ làm nông nghiệp tổn thương, khó có thể lưỡng toàn a.
.Liễu Thích đột nhiên nói: - Ta nghĩ đến lãng phí và xa xỉ là hai việc khác nhau, triều đình hẳn là chú trọng chủ trương không lãng phí. Nhưng đối với cần cù tiết kiệm thì có thể nới lỏng hơn một chút, nói thật, hiện tại những đại thần Tam phẩm như chúng ta trở lên cuộc sống có thể tốt hơn nhiều so với Ngụy công bọn họ khi xưa, chúng ta cũng không tiết kiệm giống như Ngụy công.
.Lai Tể nói: - Kỳ thật từ xưa đến nay, đều là như thế, khi thực lực của một nước cường thịnh, làn gió xa xỉ là khó tránh khỏi, vương công quý tộc đều là như thế, nếu không thể tránh khỏi, chúng ta phải làm chính là đi đối mặt, mà không phải là tránh né nó, rất nhiều người sống cuộc sống đều xa xỉ hơn so với chúng ta, nhưng bọn họ cũng không dám giống Tử Thiệu, nói ra, cái này ngược lại không tốt, bởi vì nếu làn gió xa xỉ bị ẩn giấu, tất nơi phát ra xa xỉ cũng sẽ bị ẩn giấu đi.
.Chử Toại Lương nói: - Nhưng chẳng lẽ muốn triều đình đề xướng làn gió xa xỉ?
.Lai Tể nói: - Ta tuyệt không có ý này, ta chỉ cho rằng, một người phải sử dụng của cải của họ như thế nào, chỉ cần ở trong vòng luật pháp, triều đình liền không nên ngăn cản bọn họ, nếu vi phạm luật pháp, vậy phải làm chính là ấn theo luật mà làm việc, nhưng xa xỉ cũng không vi phạm luật pháp.
.- Nhưng cái này lại trái với đạo đức.
.Chử Toại Lương kiên trì nói: - Nếu triều đình không gia tăng ngăn chặn, nội bộ triều đình chắc chắn trở nên hủ bại, các triều đại đổi thay, đều là thành do cần kiệm bại do xa xỉ, chúng ta phải làm chính là học hỏi những bài học đó.
.Lai Tể cũng găng lên, dù sao cũng không phải lần đầu tiên nữa, nói: - Nhưng vấn đề là việc này chúng ta không ngăn cản được, cũng không có triều đại nào ngăn cản được, còn đây là nhân tính.
.Chử Toại Lương nói: - Vì sao Ngụy công bọn họ là có thể cần kiệm tiết kiệm, mà chúng ta lại không thể, ngươi đây rõ ràng chính là lấy cớ.
.Lai Tể còn muốn tiếp tục tranh luận, Trưởng Tôn Vô Kỵ nhân cơ hội phất tay đánh gãy bọn họ tranh luận, cười ha hả nói:
.- Loại sự tình này cũng không phải một sớm một chiều có thể giải quyết được, như vậy cũng tốt so với nước, không có nước liền không có ruộng đồng màu mỡ, nhưng nước nhiều, biến thành hồng thủy, vậy đồng dạng cũng sẽ hủy hoại đồng ruộng đấy, vì vậy bất cứ chuyện gì đều phải làm cho nó có có một mức độ, nắm chắc cái mức độ này như thế nào, là vấn đề triều đình phải suy tính cho thật kỹ, ngày nào đó chúng ta mới nói chuyện thật kỹ về vấn đề này, hôm nay chỉ đi dạo chợ đêm thôi.
.Hàn Viện lắc đầu cười khổ nói: - Mới chỉ có thêm một chợ đêm thôi, mà đã có thêm nhiều vấn đề như vậy, xem ra Đại Đường ta cũng không phải là hoàn mỹ vô khuyết.
.Trưởng Tôn Vô Kỵ cười nói: - Nếu là hoàn mỹ, sao còn cần những đại thần như chúng ta làm gì. Đi thôi, đi thôi, đi phía trước xem xem.
.Mấy người đi về phía trước trong chốc lát, chợt nghe phía trước truyền đến từng trận thanh âm trầm trồ khen ngợi, đưa mắt nhìn lại, Trưởng Tôn Vô Kỵ cười nói: - Hôm nay Vạn Phúc lâu có vẻ như khá náo nhiệt đây.
.Liễu Thích cười nói: - Thái úy chớ không phải là quên rồi đó chứ, Giọng hát hay Đại Đường của Hàn Nghệ cũng là bắt đầu vào hôm nay.
.Trưởng Tôn Vô Kỵ bừng tỉnh đại ngộ nói: - Đúng đúng đúng, ta thiếu chút nữa thì quên mất.
.Hàn Viện nói: - Thái úy có muốn đi qua đó xem một chút không.
.Trưởng Tôn Vô Kỵ cười khổ lắc đầu nói: - Nếu lão phu còn trẻ hơn hai ba mươi tuổi, thì cũng sẽ đi đến đó xem náo nhiệt đấy, hiện giờ thì miễn đi.
..
.Mưu hoa nhiều ngày Giọng hát hay Đại Đường Khuynh thành chi luyến, rốt cục vào lúc chạng vạng tối hôm nay mở màn, ở dưới sự chờ mong của vạn chúng, cuối cùng cũng lên sân khấu rồi, địa điểm các đại hội thi đấu đều là từ sau giờ ngọ đã bị khách nhân công chiếm hết rồi, vẫn đợi đến hiện tại, rốt cục bắt đầu rồi.
.Phượng Phi Lâu đặc biệt muộn hơn một chút, bởi vì Phượng Phi Lâu không phải quán rượu. Không có khả năng vừa ăn vừa xem, phải chờ tới cơm tối qua đi mới bắt đầu, nhưng không thể nghi ngờ, khách nhân của Phượng Phi Lâu vẫn như cũ là nhiều nhất. Bởi vì đây là Phượng Phi Lâu khởi xướng đấy, ai nấy đều biết rằng Phượng Phi Lâu khẳng định phải tổ chức càng thêm đẹp hơn một chút.
.Mặt khác, các quán rượu vô danh đặc biệt vì Giọng hát hay này mà đưa ra một vài loại quả vỏ cứng như hạt dẻ, hạt dưa, các loại như mứt hoa quả v.. v, đặc biệt vì để thỏa mãn Giọng hát hay mà bày ra. Bên trong Phượng Phi Lâu cũng cung cấp trà nóng, phục vụ cũng vô cùng chu đáo, không hề kém hơn so với những tửu lâu kia.
.Trong lầu tiếng người ồn ào, dường như một khối màn sân khấu màu đỏ kia không dừng lại, thì sẽ không được an tĩnh vậy.
.Bỗng nhiên, đoàn người từ cửa sau đi đến, lập tức sôi trào, đúng là Cố Khuynh Thành, Mộng Nhi, Lưu Nga làm đại biểu giám khảo.
.Đương nhiên, mọi người đều là vì Cố Khuynh Thành, Mộng Nhi mà kích động, không liên quan gì đến Lưu Nga cả.
.- Vì sao không thấy Hàn Nghệ nha!
.Một người hô to nói.
Bạn cần đăng nhập để bình luận