Hiệp Đạo Xuyên Đường Triều

Chương 836.3: Cậu cháu ngoại quân thần

.Lý Trị vội vàng đỡ Trưởng Tôn Vô Kỵ dậy, nói: - Cữu cữu, trẫm cũng đã đáp ứng rồi, người tại sao còn muốn nhưa vậy. Còn nữa, đừng có nói mình là tội thần. Cữu cữu vì Đại Đường, đã tận tâm tận lực, Lăng Yên các đệ nhất công thần, cữu cữu xưng hô như vậy, trẫm thật sự không thể nhận được.
.- Dạ dạ dạ!
.Trưởng Tôn Vô Kỵ gật đầu nói: - Bệ hạ, tội lão thần lập tức phải rời khỏi triều đình rồi, có vài lời khuyên cần phải nói với bệ hạ, không biết bệ hạ có nguyện ý nghe không?
.Lí Trị vội nói: - Cữu cữu mời nói.
.Trường Tôn Vô Kỵ nói: - Bệ hạ, lời nói của bậc đế vương, không ai có thể điều khiển. Từ xưa đến nay, không có một vị đế vương nào có thể chỉ bằng sức của mình, mà cai trị được đất nước. Việc này cần có đại thần tương trợ, mà để điều khiển được người, có thể chia làm hai, thứ nhất mọi người đều có thể dùng. Rất nhiều người nói muốn dùng quân tử, muốn dùng hiền thần, đừng dùng tiểu nhân, chớ dùng gian thần. Điều này là không đúng.
.Là đế vương quyết không thể chỉ dùng một loại người, quân tử có người này người kia, tiểu nhân cũng vậy. Hai người đều có thể dùng, không thể vứt bỏ. Bệ hạ chỉ cần đưa bọn họ tới vị trí thích hợp là được rồi. Ví dụ như Lí Nghĩa Phủ, lão thần vô cùng chán ghét gã, nhưng bệ hạ là quân chủ, nên nhìn thấy sở trường của gã. Về mặt đó, gã có thể giúp đỡ được bệ hạ, người có thể trọng dụng gã, nhưng người nhất định phải nhớ, phàm là đề cập đến quốc gia đại sự, nhất định không thể nghe gã. Việc này nhất định phải hỏi Tư Không Lí Tích.
.Lí Trị vừa nghe, đối với Trưởng Tôn Vô Kỵ càng thêm tín nhiệm, không mảy may nghi ngờ. Lý Nghĩa Phủ và Lý Tích là hai kẻ thù lớn của Trưởng Tôn Vô Kỵ. Nhưng Trưởng Tôn Vô Kỵ lại bảo y phải trọng dụng hai người này, có thể thấy Trưởng Tôn Vô Kỵ thật sự trung thành với y. Đây là lấy Lý Đường vương thất làm trọng. Tại thời khắc này, cữu cữu quan trọng hơn quân thần, y cực kì nghiêm túc nghe cữu cữu dạy bảo.
.Trưởng Tôn Vô Kỵ lại tiếp tục nói: - Thứ hai, chính là vây cánh tranh giành. Thật ra đại thần kết làm vây cánh, đây là điều không thể tránh khỏi. Nhưng bệ hạ làm quân chủ, nhất định làm làm cho các thế lực mạnh cân đối. Ở điểm này, tiên đế đã làm vô cùng tốt, bệ hạ người có thể tham khảo. Năm đó phủ Tần Vương cựu thần phò trợ tiên đế lên nắm vương vị, nhưng sau khi bệ hạ lên ngôi, lại trọng dụng Ngụy Trưng, Mã Chu, Sầm Văn Bản, Lý Tĩnh, Lý Tích, Lưu Kịp. Trong đám người đó có sĩ tộc Sơn Đông, cũng có Giang Nam sĩ tộc, cũng không thiếu người hàn tộc. Ngược lại là một ít người ở Tần Vương phủ của cựu thần lại không được trọng dụng, lúc ấy có rất nhiều người bất mãn. Nhưng bấy giờ là bệ hạ bảo hộ bọn họ, nếu như lúc ấy bệ hạ chỉ trọng dụng người phủ Tần Vương của cựu thần, chỉ e xuất hiện hai loại tình huống, thứ nhất là bọn họ kết đảng, hai là bọn họ tự giết lẫn nhau. Đây chính là điều tiên đế không muốn nhìn thấy nhất.
.Nói tới đây, ông ta thở dài, rồi nói tiếp: - Thực ra lão thần ban đầu cũng đã suy nghĩ rõ ràng điểm này, nhưng thật không ngờ rằng sắp già rồi, lại vùi lấp vào trong đó. Ôi, bệ hạ nhất định phải nhớ lấy, nhất định không thể để một thế lực độc chiếm, cho dù một bên thế lực nhân tài đông đúc, mà nên kia không có gì nổi bật. Bệ hạ nhất định phải vì cân bằng thế lực trong triều, uỷ thác trọng trách cho bên còn lại. Như vậy mới dễ dàng cho quân chủ nắm trong tay triều chính.
.Những lời này tuyệt đối là bảo vật vô giá, là Trưởng Tôn Vô Kỵ mấy chục năm kinh nghiệm tuyên bố. Dù sao lăn lộn trên triều đình mấy chục năm, trong từng lời nói đều nắm rõ như lòng bàn tay.
.Mà đây vừa vặn là cái mà Lý Trị thiếu thốn nhất. Sau khi y nghe xong, còn trầm tư một hồi, mới cảm kích nói: - Đa tạ cữu cữu chỉ giáo, trẫm nhất định ghi nhớ trong lòng.
.Trưởng Tôn Vô Kỵ cuối cùng cũng mỉm cười, nói: - Được được được! Nhiệm vụ của lão thần coi như đã hoàn thành rồi, không giấu gì người, hiện tại lão thần cả người đều nhẹ nhõm rồi. Lão thần xin cáo lui trước.
.Lý Trị vội hỏi: - Cữu cữu sao không ngồi lại một lúc, trẫm vẫn còn nhiều chuyện muốn thỉnh giáo người.
.Trưởng Tôn Vô Kỵ cười nói: - Không cần nhiều lời nữa, lão thần biết bệ hạ muốn hỏi chuyện gì, nhưng lão thần dù sao cũng là người. Mà con người thì chẳng ai hoàn hảo cả. Lão thần nói vậy cũng không hẳn là đúng. Lão thần thừa nhận là cũng có tư lợi. Nhưng lão thần là thần tử, mà thần tử suy sét sự tình với quân chủ không phải lúc nào cũng giống nhau. Bệ hạ hẳn là nên tự mình suy sét. Lão thần cáo lui.
.Ông ta liền chắp tay, đứng dậy, đi ra phía ngoài.
.Lý Trị nhìn bóng lưng của Trưởng Tôn Vô Kỵ. Tuy rằng trong một quãng thời gian, y vô cùng chán ghét nhìn bóng dáng đó. Nhưng tại giờ phút này y cảm thấy không thể từ bỏ. Nhà có một người như vậy như có một vật báu. Kì thật vừa rồi y rất muốn hỏi Trưởng Tôn Vô Kỵ, ngươi hiện tại lui về, ta làm sao cso thể vượt qua thời gian sau này.
.Nhưng việc này nếu hỏi Trưởng Tôn Vô Kỵ có vẻ như không đúng lắm, nếu phải nghênh đón người của thời đại của ngươi, vậy ngươi đương nhiên phải dựa vào nhu cầu của mình mà sắp xếp.
.Lý Trị cảm nhận được sự cơ trí của Trưởng Tôn Vô Kỵ. Phen thỉnh tội này của Trưởng Tôn Vô Kỵ, có thể nói là đỉnh cao, mấy chục năm công lực được ông ta bày ra vô cùng nhuần nhuyễn.
.Kì thực lúc mới bắt đầu, Hàn Nghệ trước sau vẫn có chút bận tâm, nhưng hiện tại xem ra đều là dư thừa.
.Trưởng Tôn Vô Kỵ từ đầu đến cuối, đều là nhận tội, không hề đề cập đến nửa phần công lao của mình. Thực ra ông ta là đại công thần, nhất là đối với Lý Trị mà nói, nhưng ông ta lại không nhắc tới một chữ. Bởi vì ông ta biết rằng Lý Trị ghét nhất là các lão thần tử kể công kiêu ngạo, động một chút lại lấy tiên đế, rồi đại thần ủy thác ra để dọa y. Bọn họ tại sao có thể ngang nhiên như vậy? Lý Trị tại sao phải đối phó với bọn họ? không phải là vì công lao của họ quá lớn hay sao? Nhưng mấy chuyện này Trưởng Tôn Vô Kỵ không cần đề cập tới, chẳng nhẽ Lý Trị lại không nhớ rõ? Nhận tội quan trọng ở thái độ, ngươi muốn sao cũng đừng nhận tội, muốn nhận phải nhận tất cả.
.Trưởng Tôn Vô Kỵ từng câu từng câu kiểm điểm, thậm chí ngay cả hoàng quyền mất hết quyền lực cũng đều nói ra rồi.
.Chẳng lẽ Lý Trị liền không biết Trưởng Tôn Vô Kỵ chuyên quyền quá mức, uy hiếp ngôi vị hoàng đế của chính mình. Nếu như không biết, y còn đoạt lại hoàng quyền làm gì. Việc này trong lòng tất cả mọi người đều có tính toán, chỉ là không có kẻ nào ngu dốt nói ra mà thôi. Trưởng Tôn Vô Kỵ nói như vậy, chính là muốn bày tỏ thành ý tự mình nhận sai, ta đều đã nói ra tất cả tội của mình rồi, người giết ta đi.
.Nhưng Trưởng Tôn Vô Kỵ lại vô cùng khéo léo ám chỉ Lý Trị, ta lạm quyền quá độ là do ta ham muốn quyền thế. Nhưng ta là một lòng tận trung với vương thất Lý Đường, tận trung với ngươi, chưa bao giờ thay đổi. Đây mới là điểm trọng yếu.
Bạn cần đăng nhập để bình luận