Hiệp Đạo Xuyên Đường Triều

Chương 1333: Đào góc tường của triều đình không lầm

.Mặc dù đề nghị này đạt được sự nhất trí ủng hộ của thương nhân, nhưng cũng chưa nói tường tận, chỉ là quyết định ngày khác cùng nhau đến xưởng ở ngoại thành thị sát một vòng, sau đó lại bàn bạc cụ thể hơn.
.- Hàn tiểu ca, về mặt buôn bán này, ta thật lòng khâm phục ngươi rồi.
.Đợi những thương nhân này ra về, Trịnh Thiện Hành lắc đầu không ngừng thở dài, phải biết những thương nhân này ranh mãnh đến tận xương tủy, nếu không, họ cũng không có tư cách ngồi ở đây, với hoàn cảnh ngay sau đó mà nói, để bọn họ phát lương đã là vô cùng khó khăn rồi, còn bảo họ xây dựng ký túc xá miễn phí cho công nhân ở, việc này thật không có cách nào tưởng tượng được a!
.Nhưng chỉ mấy câu nói qua loa của Hàn Nghệ, lập tức làm cho bọn họ cam nguyện lấy ra số tiền này.
.Hàn Nghệ cười nói: - Ý của Trịnh công tử là cam nguyện chịu thua.
.- Chịu thua! Chịu thua!
.Trịnh Thiện Hành liên tục gật đầu, đột nhiên ánh mắt lóe lên mấy lần, nói: - Vậy theo lời của Hàn tiểu ca, Lư huynh
.Ngay khi lời còn chưa dứt, Trà Ngũ lại đi vào, nói: - Tiểu Nghệ ca, Lư công tử ở bên ngoài cầu kiến.
.Trịnh Thiện Hành lập tức chấn kinh không thôi.
.Hàn Nghệ chỉ khẽ cười cười, sau đó nói với Trà Ngũ: - Chỉ có một mình Lư công tử sao?
.- Không!
.Trà Ngũ nói: - Còn có một người, hình như là Vương Nghĩa Phương Ngự sử của Ngự Sử Đài.
.- Như vậy thì đúng rồi!
.Hàn Nghệ cười nói: - Mau mau mời bọn họ đi vào.
.- Vâng!
.- Vương Nghĩa Phương?
.Trịnh Thiện Hành vẻ mặt kinh ngạc nhìn Hàn Nghệ.
.Hàn Nghệ lại là cười một cách bí hiểm, cũng không giải thích.
.Không lâu sau, cả Lư Sư Quái cùng Vương Nghĩa Phương đã tiến vào.
.- Lư huynh, Vương Ngự sử.
.Trịnh Thiện Hành vội vàng đứng dậy thi lễ.
.Lư Sư Quái cười nói:
.- Ngươi cũng ở đây à!
.Trịnh Thiện Hành gật gật đầu, nhưng thấy vẻ mặt của Lư Sư Quái cũng không có gì khác thường, trong lòng cũng yên tâm không ít, đồng thời cũng vô cùng hiếu kỳ. Theo lý mà nói, Lư Sư Quái lúc này vô cùng tức giận mới đúng, sao mà trong chớp mắt đã chạy tới tìm Hàn Nghệ rồi, nhưng gã biết quan trọng vẫn là ở Vương Nghĩa Phương.
.Vương Nghĩa Phương chắp tay nói với Hàn Nghệ: - Hạ quan mạo muội tới cửa quấy rầy, vẫn mong Hàn Thị lang lượng thứ. Ông ta lớn hơn Hàn Nghệ hơn hai mươi tuổi, nhưng không cách nào khác, hiện tại là xem trọng cấp quan chứ không phải tuổi tác.
.- Gì mà quấy rầy với không quấy rầy chứ, ta ở đây mở cửa buôn bán, chỉ sợ không có người tới quấy rầy. Hàn Nghệ cười ha ha, nói: - Hai vị mau mời ngồi.
.Mấy người lại ngồi xuống.
.Đợi hạ nhân châm trà xong, Hàn Nghệ cười nói: - Vương Ngự sử, ta thật đã chờ ông đã lâu rồi!
.Bây giờ mới qua mấy ngày a! Vương Nghĩa Phương ngượng ngùng cười nói: - Thật không giấu gì, hạ quan hôm nay cũng là vì chuyện này mà tới, ngày đó Hàn Thị lang nói những lời kia, hạ quan ngu dốt, còn mong Hàn thị lang có thể chỉ giáo đôi điều.
.Hàn Nghệ cười nói: - Mạo muội hỏi một câu, Vương Ngự sử năm nay bao nhiêu tuổi rồi?
.Vương Nghĩa Phương sửng sốt, không hiểu lắm, nói: - Qua thêm mấy năm nữa, đã sắp đến đến năm biết mệnh trời.
.Hàn Nghệ gật gật đầu nói: - Vậy không biết Vương Ngự sử cho rằng bản thân còn có thể làm được những gì trên con đường quan lộ?
.Ý tứ gì vậy, chẳng lẽ là có ý ta tuổi tác đã lớn, ta mặc dù kém xa ngươi nhưng cũng là thận trọng tỉ mỉ. Vương Nghĩa Phương lập tức nói: - Thánh nhân có nói, lúc nghèo khó, thất bại thì giữ mình trong sạch tu dưỡng đạo đức cá nhân, lúc đạt được thành công thì tạo phúc cho thiên hạ bách tính, hạ quan không dám vọng ngôn, nếu muốn nói vì vua phân ưu, vì đất nước xuất lực, Vương mỗ cũng không thẹn với lương tâm.
.- Nói rất hay!
.Hàn Nghệ cười, lại hỏi: - Vậy không biết bây giờ là ông đang phát đạt, hay là nghèo đây?
.Vương Nghĩa Phương suy tư một lát, nói: - Hẳn là vế thứ hai.
.Hàn Nghệ cườiha ha nói: - Chỉ quan tâm bản thân mình?
.Vương Nghĩa Phương lại sửng sôt, thầm nghĩ, đúng a, hiện tại chỉ sợ ta muốn chỉ quan tâm bản thân mình cũng không thể. Ông ta cũng là vì chuyện này mà tới thôi.
.Lư Sư Quái thật không thích vong vo với Hàn Nghệ, quan trọng là vòng vo không nổi, nói: - Hàn tiểu ca, ngươi hãy giúp Vương Ngự sử một chút đi.
.Hàn Nghệ nhìn về phía Lư Sư Quái nói: - Ngươi không trách phu nhân ta nữa sao.
.Lư Sư Quái sửng sốt một lát, cười khổ nói: - Vân Thành quận chúa cũng là muốn tốt cho ta, việc này trong lòng ta hiểu rõ. Gã là một người dám nói dám làm, gã biết oán hận Tiêu Vô Y cũng không thể thay đổi được sự thực gì, hiện tại việc gã phải làm chính là bù đắp, bù đắp tổn hại đã mang đến cho Vương Nghĩa Phương, vì vậy gã mới chạy tới cầu Hàn Nghệ, đây chính là quân tử chân chính.
.Trịnh Thiện Hành coi như đã hiểu ra, thầm nghĩ, Tiêu Vô Y có thể gặp được Hàn Nghệ cũng coi như số mệnhcủa nàng. Gã cũng hiểu, ở bất cứ phương diện nào, Hàn Nghệ đều ủng hộ Tiêu Vô Y vô điều kiện, bất kể là đúng hay sai, hắn đều sẽ gánh lên vai.
.Hàn Nghệ lại nói với Vương Nghĩa Phương:
.- Vương Ngự sử, ở quê ta có một câu nói, chính là "người ở trong triều thân bất do kỷ". Thật ra cho dù là tạo phúc cho bách tính thiên hạ, hay là chỉ lo cho thân mình, đều không phải nói miệng là có thể làm được. Theo ta biết, ông trên có mẹ già, dưới có con nhỏ chưa trưởng thành, hôm nay ông lại đắc tội với quyền quý trong triều, xin hỏi ông làm sao chỉ quan tâm bản thân mình?
.Một câu nói kia liền nói trúng tâm tư của Vương Nghĩa Phương, ông ta cũng không lo lắng cho bản thân mình, cùng lắm thì là một cái mạng, quan trọng là phải không thẹn với lương tâm, đội trời đạp đất, nhưng ông ta chỉ sợ liên lụy lão mẫu thân chịu tội, vì ông ta cũng biết, sau khi Lý Nghĩa Phủ hồi phục lại, nhất định sẽ tính sổ với họ, ông ta vốn là một con người cứng rắn, nhưng bây giờ cũng không thể không cúi đầu, nói: - Hàn Thị lang nói phải, vẫn mong Hàn Thị lang có thể chỉ điểm một chút.
.Hàn Nghệ nói: - Nói một câu không đúng mực lắm, Vương Ngự sử tuổi tác cũng không nhỏ nữa, lại thêm thế cục trước mắt, ông tiếp tục làm chức quan này, chỉ sợ phiền não còn nhiều hơn thứ nhận được, thực ra vì vua phân ưu, vì đất nước xuất lực, có rất nhiều cách, ví dụ như Trịnh công tử, Lư công tử, họ đều không ở trong triều, nhưng việc mà họ làm cho bách tính lại hơn cả rất nhiều quan viên, bao gồm cả ông. Xin thứ cho ta mạo muội nói ông một câu, bây giờ chắc hẳn ông càng lo lắng cho gia đình của ông hơn, ví dụ như thê nhi của ông, ví dụ như mẹ già của ông, để họ sống cuộc sống hạnh phúc, yên ổn, chứ không phải tất cả hạnh phúc của họ gắn trên con đường làm quan của ông.
.Vương Nghĩa Phương cau mày nói: - Ý của Hàn Thị lang không phải bảo ta từ quan đấy chứ?
.Hàn Nghệ nói: - Ông đắc tội chính là Trung thư lệnh, từ quan có thể giải quyết vấn đề sao?
.Vương Nghĩa Phương lại cau mày nói:
.- Xin thứ cho hạ quan ngu dốt, không biết sao Hàn Thị lang nói vậy.
.Hàn Nghệ nói: - Đến Học viện Chiêu Nghi làm Phó viện trưởng.
.Lời này vừa nói ra, ba người đều si ngốc.
.- Học Học viện Chiêu nghi?
.- Không sai!
.Hàn Nghệ nói:
.- Đầu tiên, đây là một nghề nghiệp chính đáng, thậm chí có thể nói là tạo phúc cho thiên hạ, ít nhất có thể tu dưỡng đạo đức bản thân. Tiếp theo, thù lao không ít, đủ để nuôi sống người nhà các ông. Cuối cùng, Học viện Chiêu Nghi là do hoàng hậu lập nên, tục ngữ nói rất đúng, không nể mặt tăng cũng nể mặt Phật, nếu Vương Ngự sử làm tốt ở Học viện Chiêu Nghi, ta nghĩ chắc chắn có thể tránh đi mớ bòng bong này, bình yên làm một người con có hiếu.
.Trịnh Thiện Hành, Lư Sư Quái đều gật đầu, vì họ không có hứng thú với quyền lực, vì vậy họ cảm thấy ý này không tồi.
.Nhưng Vương Nghĩa phương tốt xấu cũng là một người từng đọc sách Thánh hiền, một đời nỗ lực vì con đường làm quan, hy vọng có thể có một lần hành động thể hiện bản lĩnh của mình, bảo ông ta từ bỏ chí hướng của mình, việc này làm ông ta có chút không thể tiếp nhận.
.Hàn Nghệ cũng không nói gì thêm nữa, thực ra hắn đã phân tích vô cùng kỹ càng, ông lớn tuổi như vậy rồi, còn là một Thị Ngự sử, quan trọng là sau khi Ngụy Trưng chết, bên trên ông lại không có ai nữa, muốn thăng lên cao vốn đã vô cùng khó, mà bây giờ ông lại đắc tội với kẻ tiểu nhân như Lý Nghĩa Phủ, Lý Nghĩa Phủ chắc chắn sẽ báo thù ông, không nói đến chấm dứt sinh mệnh, ít nhất cũng đuổi ông khỏi Trường An, ông thì không sao cả, nhưng mẹ già ông tuổi đã lớn như vậy rồi, còn lặn lội đường xa với ông, có lẽ sức khỏe cũng không chịu nổi, hơn nữa ông còn có thê nhi nữa, lỡ như bị... thì sao?
.Vương Nghĩa Phương tuy rằng chính trực nhưng không phải ngốc, sau khi trong lòng cân nhắc, nói: - Nhưng Học viện Chiêu Nghi sẽ nhận ta sao?
.Hàn Nghệ cười nói: - Chỉ cần ông đồng ý thì không có vấn đề gì, những chuyện còn lại cứ giao cho ta đi.
.Vương Nghĩa Phương nhíu mày lo lắng hồi lâu, sau đó chắp tay nói: - Vậy xin nhờ Hàn thị lang rồi.
.Hàn Nghệ cười ha ha nói: - Vương Ngự sử khách khí rồi, đây cũng là ta nợ Lư công tử.
.Lư Sư Quái cũng đứng lên nói: - Việc này Lư mỗ nhân không dám nhận.
.Thật ra việc này cũng thật là ngẫu nhiên, việc Hàn Nghệ đón nhận Vương Nghĩa Phương cũng không có bao nhiêu quan hệ với Lư Sư Quái, vì lúc đó hắn không biết là Tiêu Vô Y bắt cóc Lư Sư Quái, nhưng dù thế nào, Tiêu Vô Y làm như vậy lại làm cho Lư Sư Quái vô cùng khó xử, làm người quân tử, thất tín với người khác, đây quả là việc không thể tha thứ, nếu không thì ban đầu bảy người bọn họ sớm đã hủy bỏ khế ước với Tiêu Vô Y rồi.
.Mục đích Hàn Nghệ chào đón Vương Nghĩa Phương chính là ở việc Học viện Chiêu Nghi thật sự rất thiếu một phó viện trưởng tới giúp đỡ hắn, đặc biệt là Học viện Chiêu Nghi ngày càng mở nhiều hơn. Hắn thật sự không thể để ý đến nhiều, hắn cần một người đến trông coi học viện này, mà hắn cũng coi như là tương đối hiểu Vương Nghĩa Phương, vì ban đầu khi ở Ngự Sử Đài, hắn đã tỉ mỉ tìm hiểu mỗi ngự sử của Ngự Sử Đài. Vương Nghĩa Phương tài hoa hơn người, mà đức hạnh tốt đẹp, người như vậy chính là phải đi làm lão sư, ông ta có thể mang đến tinh thần mà Hàn Nghệ không thể mang lại cho Học viện Chiêu Nghi, vì hắn cũng là có mặt tốt mặt xấu, ngươi bảo hắn đi dạy người trưởng thành, hắn có lẽ có cách, nhưng nếu bảo hắn đi dạy trẻ nhỏ, chỉ sợ sẽ dạy hư đệ tử, bản thân hắn cũng có rất nhiều thói hư tật xấu.
.Huống hồ, Hàn Nghệ cho rằng người thông minh trong thiên hạ đều chạy đi làm quan, vậy thì những nghề nghiệp khác chắc chắn không phát triển nổi, hắn hy vọng có thể cân bằng nhu cầu.
.Sau khi bàn bạc với Vương Nghĩa Phương xong, Hàn Nghệ liền lập tức chạy đến hoàng cung, hắn có rất nhiều việc phải nói với hoàng đế, hắn nghĩ hoàng đế cần nói với hắn những chuyện làm cho người ta phấn chấn này. Phải biết những ngày này, Lý trị cũng coi như vô cùng bực bội, cả ngày lo nghĩ làm thế nào để giúp Lý Nghĩa phủ thu dọn thế cục.
.Nhưng đợi khi hắn đi đến hoàng cung, chỉ thấy hai người Hứa kính Tông, Lý Nghĩa phủ đang ngồi trong điện, việc này làm cho hắn có chút kinh ngạc, tới thật là không đúng lúc a.
.Nhưng Lý Trị thì không cho là như vậy.
.- Hàn Nghệ, khanh đến thật đúng lúc!
.Lý Trị liếc nhìn Hàn Nghệ, lộ ra vẻ vui sướng, chỉ vào Lý Nghĩa phủ và Hứa kính Tông ở một bên nói: - Lý Trung thư, Hứa Thị trung, đều cho là Vương Nghĩa Phương tuy là Ngự sử, có quyền nghe ngóng tin tức mà dâng tấu, nhưng ở trên triều đình, công nhiên làm nhục trọng thần trong triều, đáng phải nhận trừng phạt, khanh nghĩ như thế nào?
.Nếu ngươi đã quyết định Lý Nghĩa Phủ là vô tội, như vậy thì Vương Nghĩa Phương là vu cáo, như vậy chính là có tội, hơn nữa lúc đầu ở trước mặt văn võ bá quan, y đuổi Vương Nghĩa Phương ra khỏi đại điện, đồng thời còn chỉ trích Vương Nghĩa Phương làm nhục trọng thần, tất nhiên phải có trừng phạt.
.Hàn Nghệ nghe thấy vậy sửng sốt, khốn kiếp! Không hổ là Lý Nghĩa Phủ a, chỉ hành động này, đã tỏ rõ là muốn nói với các đại thần khác, đụng vào Lý Nghĩa Phủ ta, tuy nhỏ nhưng phải giết a! Nhưng việc này cũng quá trùng hợp rồi.
.Hai người Hứa kính Tông, Lý Nghĩa Phủ vụng trộm liếc nhìn về phía Hàn Nghệ.
.Hàn Nghệ ho nhẹ một tiếng, nói: - Thần nghĩ rằng nên làm như vậy, thân là đại thần của triều đình, tố cáo thì tố cáo, nhưng tuyệt không thể nói bừa bãi, trong triều đình cũng không phải cái chợ, việc phỉ báng này cũng là tội, với sự bảo vệ danh dự của bản thân mình của Lý Trung thư, thần là tuyệt đối ủng hộ.
.Lý Nghĩa Phủ làm sao không nghe ra Hàn Nghệ đang châm trọc lão ta, nhưng lão ta vẫn phải nói: - Đa tạ sự ủng hộ của Hàn Thị lang.
.Hàn Nghệ lại nói: - Không biết bệ hạ định trừng phạt Vương Nghĩa Phương như thế nào?
.Lý Trị hơi có chút thất vọng, nói: - Ý của Hứa Thị trung là điều Vương Nghĩa Phương đến Lai Châu làm Ti hộ tham quân.
.Hiện giờ Lai Châu vẫn chưa khai hóa, quan viên bị biếm chức ở mức độ nhẹ bình thường đều đến nơi đó, nặng hơn một chút thì trực tiếp đi Lĩnh Nam.
.Hàn Nghệ nghe vậy nhíu mày không nói.
.Lý Trị nói: - Làm sao vậy? Chẳng lẽ khanh nghĩ không ổn?
.Hàn Nghệ nói: - Hồi bẩm bệ hạ, thần nghĩ như vậy có hơi nhẹ, ít nhất cũng phải miễn chức a!
Bạn cần đăng nhập để bình luận