Hiệp Đạo Xuyên Đường Triều

Chương 1178: Thủy trung kinh diễm

.Vương Huyên ở đây, quanh năm suốt tháng trà xanh cơm nhạt cũng làm cho tính cách của nàng ta có chút thay đổi, cũng không ngạo mạn hung hăng như vậy nữa, cảm giác như cả thiên hạ này đều thiếu nợ nàng ta vậy, bắt đầu hiểu được tự suy xét.
.Nàng ta hồi tưởng lại những việc trước kia, cảm thấy lời của Hàn Nghệ cũng không phải không có lý, trước kia Lý Trị cũng hiếm khi tới tìm nàng ta, lẽ nào bản thân nàng ta không có một chút trách nhiệm sao?
.Hiển nhiên không phải.
.Nàng ta suy nghĩ hồi lâu, lúc vừa ngẩng đầu đã thấy Hàn Nghệ đang soi gương mê mẩn như vậy, thiếu chút nữa đã cười ra tiếng, mím môi, thản nhiên nói: - Ngươi đang xem gì vậy?
.- Soái ca!
.Hàn Nghệ theo bản năng đáp lại một câu, sực tỉnh, liếc mắt thoáng nhìn Vương Huyên, thấy Vương Huyên ngây ra như phỗng nhìn mình, dường như cảm thấy câu trả lời này rất đáng kinh ngạc, dù sao cũng là xuất thân danh môn, chưa từng gặp loạingười này, nói: - Này này này! Ánh mắt của cô làm tổn thương lòng tự tôn của ta lắm a!
.- À!
.Vương Huyên ngẩn ra, nói: - Xin lỗi! Chỉ là...
.Hàn Nghệ lập tức nói: - Không có chỉ là gì cả, thực ra trước kia ta cũng không có tự tin như vậy, là cô làm cho ta tự tin.
.Vương Huyên khẽ nhíu cặp lông mày đen kẻ, nhìn Hàn Nghệ vẻ không hiểu.
.Hàn Nghệ nói: - Dựa vào những lý luận ta nói vừa rồi, ta không thường đến đây vì cô không đủ hấp dẫn ta, như vậy ngược lại, cô hy vọng ta đến thường xuyên, chính là ta đủ hấp dẫn cô, cho nên ta phải cẩn thận nhìn lại mình, đây gọi là tự xem xét lại bản thân.
.Vương Huyên càng kinh ngạc, đã sắp nổi giận, thản nhiên nói: - Nếu như ta nói, ngươi vô sỉ hết mức, ngươi có giận dữ bỏ đi hay không?
.Hàn Nghệ hừ nói: - Nếu ta mắng cô chết cũng ưa sĩ diện, cô có phẩy tay áo bỏ đi hay không?
.- Sẽ không!
.- Ặc, ta có!
.Vương Huyên nói: - Vậy bây giờ ngươi đã biết tại sao ta hy vọng ngươi thường xuyên tới rồi.
.Hàn Nghệ gật gật đầu, nói: - Vì cô không có cách nào khác.
.Vương Huyên nói: - Cũng không có sự lựa chọn nào khác.
.- Cũng vậy, cũng vậy.
.Hàn Nghệ đứng dậy, bắt đầu cởi áo nới dây lưng.
.Vương Huyên khẽ nhíu mày, nàng ta trước sau không có cách nào chấp nhận Hàn Nghệ phóng túng như vậy, cho dù là phu thê cũng phải tương kính như tân, nhưng bọn họ thậm chí còn không thể coi là bằng hữu, ngươi nói cởi là cởi, nói trước một tiếng cũng được mà.
.Chợt nghe Hàn Nghệ kêu ầm lên: - Vẻ mặt! Vẻ mặt!
.Chẳng lẽ... đây lại là khảo nghiệm? Vương Huyên lập tức lúng túng không thôi, đỏ mặt nói: - Ta bây giờ mới... có phải quá dối trá hay không?
.Hàn Nghệ nói:
.- Ôi đệt! Đây chỉ là luyện tập mà thôi, ta cũng không xấu hổ, cô xấu hổ cái gì?
.Ngươi biết xấu hổ khi nào? Vương Huyên thầm lẩm bẩm một câu, nhẹ nhàng nhắm mắt, thoáng làm ra vẻ ngại ngùng.
.- Thật là giả dối!
.Hàn Nghệ lắc đầu, liền đi vào trong suối.
.- Ngươi... !
.Vương Huyên quay ngay đầu lại, một bộ phận ngạo nghễ vươn lên đập vào mắt, trời ạ! Nàng ta lập tức xấu hổ không thôi, vội quay đầu đi, hận đến nghiến răng nghiến lợi.
.Chỉ nghe thấy ào một tiếng, Vương Huyên hơi nghiêng đầu đi, len lén liếc qua một cái, nhưng Hàn Nghệ vẫn ngồi ở chỗ cũ, hai tay mở rộng, vẻ mặt vô sỉ, mặt mày đáng ghét chẳng qua cũng chỉ như vậy..
.Nhưng vẫn là một câu nói kia, nàng ta không có lựa chọn nào khác, chỉ có thể đứng dậy, đi về phía Hàn Nghệ.
.Vì không cần nghĩ cũng biết, nếu nàng ta không đi, Hàn Nghệ sẽ lại nói nàng ta đang thụt lùi, sau đó lại lải nhải một tràng liên tiếp.
.Hàn Nghệ nghe thấy tiếng bước chân, khóe miệng nhếch lên, mơ hồ lộ ra ý cười.
.Vương Huyên đi đến đằng sau Hàn Nghệ, nghiêng mắt thoáng nhìn một chút, chậm rãi ngồi xổm xuống, nhưng đúng lúc này, Hàn Nghệ đột nhiên nhắc tay phải lên lau mặt.
.- A!
.Vương Huyên sợ tới kinh hô một tiếng, đột ngột đứng lên, trong lúc bối rối này, nàng ta chợt thấy chân trượt một cái, trực tiếp ngã vào trong suối.
.Không phải chứ!
.Hàn Nghệ hoàn toàn không thể ngờ được, Vương Huyên bị dọa tới như vậy, nhanh chóng đưa hai tay đỡ lấy nàng ta, Vương Huyên đang lúc cấp bách cũng chỉ có thể ôm lấy Hàn Nghệ.
.Một tiếng rầm vang lên!
.Bọt nước bắn khắp nơi!
.Hai mắt Hàn Nghệ bị hạt nước tóe vào, chớp chớp mắt, qua đi một lát, cảnh tượng trước mắt mới dần dần rõ ràng.
.Đập vào tầm mắt chính là một gương mặt tuyệt mỹ, da trắng hơn tuyết, sóng tóc mây lưu chuyển, sống mũi cao thẳng, mày như phù dung trên núi xa, môi son hơi mở ra, hai hàm răng ngọc lúc ẩn lúc hiện, khắp gương mặt đỏ ửng, hai vai mịn màng khẽ run, một lọn tóc ướt sũng dính bên má trái, cánh tay trắng muốt, mềm mại như ngó sen ôm chặt cứng trên cổ hắn, trong đôi mắt tuyệt đẹp ngập tràn sương mờ, như hoa lê trong mưa, làm cho người ta thương tiếc.
.Vương Huyên trong giờ khắc này, đâu còn sự hung hăng ngạo mạn như trước, đẩy người ra xa ngàn dặm, cộng thêm làn da trắng của nàng ta, đúng là "có bệnh mà đẹp hơn cả Tây Thi".
.Hàn Nghệ theo bản năng hai tay tăng thêm chút lực đạo, giống như rất sợ nàng nàng ta lại bị thương nữa.
.Vương Huyên đột nhiên nhếch môi lên một đường cong cao ngạo, tràn đầy khinh thường nói: - Ngươi chẳng qua cũng chỉ như vậy thôi!
.Hàn Nghệ ngẩn ra, lập tức tỉnh ngộ lại, trong mắt tràn đầy khiếp sợ, nhưng lại nói không ra lời.
.Nhìn thấy bộ dạng trợn mắt há hốc mồm của Hàn Nghệ, trong lòng Vương Huyên khỏi phải nói thoải mái cỡ nào, cười lạnh một tiếng, hai tay đột nhiên đẩy ngực Hàn Nghệ một cái.
.Hàn Nghệ chỉ cảm thấy như tơ lụa trượt qua cánh tay, không chân thực như vậy, lại nghe thấy ào một tiếng, hắn ngẩng đầu lên nhìn, chỉ thấy trong nháy mắt, Vương Huyên đã bước ra khỏi suối, váy dài mỏng manh dính sát vào sau lưng, đường cong xinh đẹp mềm mại như ẩn như hiện, mông vểnh lên, tròn trịa thon dài, chân nhỏ nhẵn nhụi, bóng loáng, rất hợp với vẻ tinh tế dịu dàng, thanh tao thoát tục.
.Thật là rất đẹp!
.- Ngươi nhìn cái gì?
.Vương Huyên chợt quay đầu lại, dường như lại trở về là Vương Hoàng hậu phong hoa tuyệt sắc, hung hăng ngạo mạn kia.
.Hàn Nghệ cả người run lên, trong lòng vô cùng xấu hổ, theo tiềm thức quay đầu đi, nói: - Xin lỗi! Nhưng lời vừa nói ra, hắn đột nhiên sực tỉnh, lại ngẩng đầu nhìn, đâu còn nhìn thấy bóng dáng xinh đẹp kia nữa.
.- Đây!
.Hàn Nghệ ngẩn ra hồi lâu, chợt lau mặt một cái, không nhịn được ngửa mặt bật cười ha ha, càng cười càng lớn tiếng, căn bản không thể ngừng lại được, sau cùng cười đến đau cả ngực, ho liền mấy tiếng mới ngưng cười.
.Còn Vương Huyên đã về đến trong động cũng khắp mặt đỏ bừng, chỉ cảm thấy trên mặt như đang có lò lửa thiêu đốt, cả người khẽ run rẩy, nắm chặt bàn tay phấn, trong miệng còn lẩm nhẩm nói: - Là ngươi ức hiếp ta, là tên khốn khiếp ngươi ức hiếp ta. Nhưng lại nhớ lại cảnh lúc nãy, gương mặt lại càng đỏ bừng hơn.
.Thì ra tất cả đều là nàng ta cố ý làm, không vì điều gì khác, chính là vì xả oán khí. Vì Hàn Nghệ thường chê bai nàng ta không đáng giá, việc này coi như bỏ đi, quan trọng là Hàn Nghệ thường hay vạch ra vết sẹo của nàng ta, nói nàng ta không bằng Võ Mị Nương, thật là vô cùng độc ác. Huống hồ, nàng ta thật không chịu phục số mệnh này, nàng ta không để ý đến dung mạo của mình, không phải vì nàng ta tự ti, mà là vì nàng ta rất tự tin, nàng tin tưởng không hề hoài nghi về dung mạo của mình, vì nàng ta cũngkhông phải kẻ mù, soi gương một chút là biết thôi.
.Nhưng Hàn Nghệ lại thường mở mắt nói mò.
.Vì vậy mới có một màn vừa rồi, nàng ta chính là muốn xé rách cái mặt nạ giả dối kia của Hàn Nghệ, để Hàn Nghệ lộ ra bộ mặt quê mùa vốn có.
.Kết quả, nàng ta thành công, nhưng nàng ta cũng ướt người.
.Nàng ta bình tĩnh lại, cũng rất mâu thuẫn, rốt cục là mình đã thắng, hãy là đã thua, mặc dù nàng ta đã xé rách bộ mặt đáng ghét của Hàn Nghệ nhưng nàng ta lại chủ động đưa đẩy ôm ấp, nếu như là trước đây, ngay cả nghĩ nàng ta cũng không dám nghĩ đến.
.Nửa canh giờ sau.
.Hàn Nghệ đã nằm trên giường đá, ăn hoa quả, thỉnh thoảng còn cười hai tiếng, lại lắc lắc đầu.
.Bây giờ, hắn thật vẫn không dám tin, một lão thiên như hắn, sao lại bị một nữ tử đơn thuần ngốc nghếch lừa gạt, nghĩ mà bản thânhắn cũng thấy thật quá buồn cười, mình cũng có ngày hôm nay, việc này nghĩ đi nghĩ lại, vẫn là hắn đã quá sơ xuất, vì hắn không cho rằng Vương Huyên biết gạt người chứ đừng nói là sử dụng thủ đoạn như vậy, nếu đổi lại là Tiêu Vô Y, hắn quyết sẽ không mắc lừa, mà là trực tiếp nhào tới luôn.
.Qua một lúc, nghe thấy một loạt tiếng bước chân nhẹ nhàng, chỉ thấy Vương Huyên bước ra khỏi động, một thân váy trắng, tóc dài xõa xuống vai, ánh mắt khinh miệt, rất là cao ngạo, trong lòng thầm vui sướng, ngươi nói a! Không phải là ngươi nói rất giỏi hay sao?
.Vì ban đầu Hàn Nghệ đã nói, nếu cô hiểu ta, coi như cô thành nghề, nhưng vấn đề là Vương Huyên lại tùy tiện đã mê hoặc Hàn Nghệ đến thần hồn điên đảo, với trình độ này của ngươi, còn chạy tới dạy ta, ngươi không biết xấu hổ a.
.Hàn Nghệ sớm đã thu lại ý cười, tức giận nhìn Vương Huyên.
.Hắn càng tức giận, Vương Huyên lại càng vui sướng, ánh mắt này trước kia thuộc về nàng ta, hôm nay cuối cùng đã chiếm được thế thượng phong, chỉ một màn lúc nãy cũng đã đủ để nàng ta diễu võ dương oai một năm rồi.
.- Cô thông gian!
.Hàn Nghệ đột nhiên nghiến răng nghiến lợi nói.
.Một câu này thiếu chút nữa làm cho Vương Huyên đâm đầu vào vách đá, lập tức nổi cơn tam bành, nhưng nàng ta không phải loại bạo phát đó, lạnh lùng hừ: - Thua không chịu nổi thì chỉ biết ngậm máu phun người, thật không hổ là tiểu nhân vô liêm sỉ.
.- Ta ngậm máu phun người?
.Hàn Nghệ hừ nói: - Vậy cô nói, chiêu lúc nãy là ai dạy cô, ta không nhớ là ta đã dạy cô chiêu này, không phải là cô thông gian thì là cái gì?
.Vương Huyên nghe được lại cười đắc ý, nói: - Chẳng lẽ ngươi quên rồi, trong Du viên kinh mộng có tình tiết này.
.Hàn Nghệ chópw chớp mắt, lúc này oa một tiếng: - Cô đây là phạm quy nha, trong sách nữ chính suýt chút nữa trượt ngã, nam chính vội vàng đỡ lấy nàng ta, còn cô lại ngã vào trong nước... sao cô lại dùng ánh mắt đó nhìn ta?
.Vương Huyên cười một tiếng, nói: - Đuối lý, chẳng qua là vậy.
.Hàn Nghệ gãi mặt nói: - Được, ta thừa nhận ta thua. Hay cho một chiêu anh hùng khó qua ải mỹ nhân. Nói xong hắn giơ ngón tay cái lên, nói: - Lợi hại! Ta phục!
.Một chữ! Sướng!
.Nông nô rốt cục đã lật mình làm chủ nhân rồi.
.- Anh hùng? Vương Huyên cười lạnh một tiếng, châm chọc nói: - Ngươi hiện giờ chẳng qua là tiểu nhân đắc chí, cũng dám tự cao tự đại, buồn cười! Buồn cười!
.Cô đây là có bao nhiêu hận a! Hàn Nghệ gật đầu nói: - Ta không thể không thừa nhận, vừa rồi một chiêu kia của cô thật là lợi hại đến cực điểm, nếu đã như vậy thì cô nên biến chiêu này trở thành đòn sát thủ của mình, luyện tập thành thạo, ta cam nguyện cùng cô luyện tập, chúng ta nghỉ ngơi một lát rồi tập lại.
.- Xí!
.Vương Huyên hung hăng xì một tiếng, nói: - Ngươi đừng mơ, đừng cho rằng một chút tâm tư hạ lưu đó của ngươi, ta không biết.
Bạn cần đăng nhập để bình luận