Hiệp Đạo Xuyên Đường Triều

Chương 799: Bữa sáng tình yêu..

.Hôm sau!
.Nguyên Mẫu Đơn chậm rãi mở mắt ra, trong ánh mắt mang theo chờ mong âm thầm, nhưng bên cạnh đã sớm không còn hình bóng của Hàn Nghệ, nàng không khỏi ngẩn người, vội vàng ngồi dậy, xốc màn lên, thấy trong phòng cũng trống trơn, trên khuôn mặt nàng hơi mất mát, lại xuống giường, đi ra ngoài sân, vẫn không thấy hình bóng Hàn Nghệ.
.Chẳng lẽ hắn đã đi rồi? Nguyên Mẫu Đơn đứng trong sân ngẩn người một lát, nhẹ nhàng thở dài, trở lại phòng bên cạnh rửa mặt chải đầu, cô đơn trở lại phòng ngủ, chợt nhìn thấy một bình hoa tươi bày trên bàn, hơn nữa Nguyên Mẫu Đơn vô cùng thích hoa, tâm tình không hiểu sao lại tốt lên.
.- Rửa mặt xong rồi!
.Bỗng nhiên, một cái đầu lộ sau đóa hoa.
.- A! Nguyên Mẫu Đơn hoảng sợ.
.Không phải là Hàn Nghệ thì là ai?
.- Chàng vừa rồi đi đâu vậy? Nguyên Mẫu Đơn theo bản năng hỏi.
.- Đi làm bữa sáng! Hàn Nghệ cười nói.
.Nguyên Mẫu Đơn kinh ngạc nói: - Chàng còn có thể làm bữa sáng?
.Hàn Nghệ tự giễu nói: - Một nông dân như ta nếu ngay cả bữa sáng cũng không biết làm thì sao gọi là nông dân.
.- Người ta đều hổ thẹn vì làm nông dân, mà chàng lại cứ thích nhắc bên miệng. Mẫu Đơn tức giận buồn cười liếc Hàn Nghệ.
.Hàn Nghệ cười nói: - Đây là sự thật, dù là ai cũng không thay đổi được, nếu như ngay cả tự ta không dám đối mặt, nàng còn có thể hy vọng người khác coi trọng mình sao?
.Nguyên Mẫu Đơn hơi sững sờ, nghĩ thầm rằng, cũng phải, cho tới nay nàng vẫn không hề cảm thấy hắn giống nông dân, có lẽ bởi vì hắn chưa từng lấy đó làm hổ thẹn.
.Hàn Nghệ thấy nàng đứng ở đó sững sờ, nói: - Đang suy nghĩ gì đấy? Mau lại đây ăn đi.
.Nguyên Mẫu Đơn ngẩn ra, nửa tin nửa ngờ đi tới, nhìn lên trên bàn, mắt không khỏi sáng ngời, thấy trên bàn đặt hai đĩa sứ tinh xảo, trong đĩa đặt một cái bánh hình trái tim, bên cạnh là một bát trứng trần nước sôi, lòng đỏ lòng trắng trứng rõ ràng, bày đặt cũng rất đẹp, đơn giản nhưng không mất mỹ quan, vô cùng phù hợp với thẩm mỹ của Nguyên Mẫu Đơn, mặt khác, hai cái đĩa bên cạnh đều đặt một ly sữa đậu nành.
.- Cái này... cái này là chàng làm sao?
.Nguyên Mẫu Đơn khiếp sợ nhìn Hàn Nghệ, bởi vì đầu bếp Nguyên gia chưa từng làm loại bữa sáng này.
.Hàn Nghệ buồn bực nói: - Sao ta phải lừa nàng? Mau đến đây ngồi. Hắn vỗ vào cái ghế bên cạnh.
.Hóa ra vừa rồi hắn đi giúp mình làm bữa sáng! Buồn bực trong lòng hóa thành hư không, thay vào đó là niềm vui, nàng đi tới, ngồi bên cạnh Hàn Nghệ.
.Nhưng vừa mới ngồi xuống, Hàn Nghệ đột nhiên quay đầu sang, đặt một nụ hôn lên môi nàng.
.Nguyên Mẫu Đơn sợ tới mức hoa dung thất sắc, nói: - Chàng làm gì vậy?
.Hàn Nghệ cũng không ngờ phản ứng của Nguyên Mẫu Đơn lại lớn như vậy, hắn sửng sốt, nhưng cũng không giải thích điều gì, cười ha ha nói: - Nàng sau này sẽ quen thôi.
.Nguyên Mẫu Đơn nhìn Hàn Nghệ chằm chằm, dường như hắn không nói rõ ràng, nàng sẽ không ăn bữa sáng này.
.Nhưng cũng khó trách, người cổ đại rất bảo thủ, nắm tay, ôm ấp cũng vô cùng khó, cho dù Đường triều tương đối cởi mở, ngươi động một chút là đánh, chính là ban ngày tuyên dâm.
.Hàn Nghệ trợn mắt, bất đắc dĩ giải thích nói: - Nụ hôn, bó hoa tươi và bữa sáng tình yêu này giống nhau, đều đại diện cho tình yêu, trong đầu nàng đừng nghĩ đến những chuyện dơ bẩn này được không?
.Hai gò má của Nguyên Mẫu Đơn đỏ ửng, xì nói: - Đầu óc chàng mới luôn nghĩ đến chuyện dơ bẩn. Nhưng mắt lại nhìn bó hoa tươi, lại nhìn bữa sáng kia, lại nghĩ đến nụ hôn, trong lòng cũng vui, cũng tin lời Hàn Nghệ nói.
.Phụ nữ mà! Hàn Nghệ thấy khóe miệng nàng mang theo ý cười, cảm thấy buồn cười, nói: - Ăn nhanh đi.
.Nguyên Mẫu Đơn gật gật đầu, cầm cái bánh hình trái tim lên, đột nhiên phát hiện bên trong còn kẹp một vài thứ làm nhân như dưa, vừng, vô cùng tinh xảo, nên nàng có chút không nỡ ăn.
.Hàn Nghệ thấy nàng nhìn cái bánh đến ngẩn người, nói: - Sao vậy? Không thích ăn sao?
.Nguyên Mẫu Đơn ngẩn ra, vội lắc đầu, môi đỏ mọng khẽ nhếch, nhẹ nhàng cắn một cái, cảm thấy vỏ bên ngoài vừa mềm lại vừa giòn, mà rau xanh bên trong cũng tươi non ngon miệng, nước rau xanh tan chảy trong miệng, dường như cho vỏ ngoài thêm một mùi hương thơm ngát, càng khiến nàng không ngờ là, nàng còn nếm được vị tươi mới của tôm bóc vỏ, từng lớp đều cảm thấy rõ ràng, dường như vẫn giữ nguyên hương vị, lại giống như hòa vào làm một, cảm giác vô cùng kỳ diệu, vô cùng ngon miệng, giống như được ăn hương vị của thiên nhiên.
.Hơn nữa Nguyên Mẫu Đơn không thích đồ ăn có mùi vị quá nặng, nàng thích ăn nhẹ, món điểm tâm này quả thật là món điểm tâm hoàn mỹ trong tim nàng.
.Hàn Nghệ cười nói: - Thế nào?
.Nguyên Mẫu Đơn gật đầu.
.Hàn Nghệ ha hả nói: - Nhưng nàng đừng ăn đến nghiện, ta chỉ ngẫu nhiên làm một chút, cho nàng một niềm vui bất ngờ, nàng biết ta văn chương không hay, chữ viết khó coi, phải dựa vào lửa để làm cho nàng niềm vui bất ngờ.
.Nguyên Mẫu Đơn mím môi cười, sẵng giọng:
.- Rõ ràng là chàng lười, bảo chàng mỗi ngày làm bữa sáng, chàng có điên mới đi, còn gọi là niềm vui bất ngờ, tưởng ta dễ bị lừa sao?
.- Ai da da da! Lại bị nhìn thấu rồi! Xem ra nàng đã học được phương pháp quan sát của ta rồi.
.Hàn Nghệ một tay che mặt.
.Nguyên Mẫu Đơn phì một tiếng, che miệng cười khanh khách, chợt thấy Hàn Nghệ mỉm cười nhìn nàng, hai gò má không khỏi đỏ bừng: - Chàng nhìn cái gì?
.Hàn Nghệ cười nói: - Nàng cười lên thật là đẹp.
.Nếu như lúc trước Nguyên Mẫu Đơn nghe được những lời này, nàng sẽ coi thường không thèm để ý, hiện giờ nghe thấy trong lòng giống như được bôi mật, phong tình của phụ nữ hiện ra rõ ràng, cúi đầu chầm chậm ăn.
.Hàn Nghệ cười, cũng chầm chậm ăn, đôt nhiên như nhớ tới điều gì, nói: - Đúng rồi, có chuyện ta muốn hỏi nàng.
.Nguyên Mẫu Đơn nói: - Chuyện gì?
.Hàn Nghệ nói: - Ta nhớ Nguyên gia vì để tránh cây cao đón gió, nên phân tán mua bán, còn âm thầm chọn lựa một số người quản lý một vài mua bán, giống như Thái gia vậy.
.Thái gia hắn nói chính là Tạ Huy lúc trước mượn lừa gạt.
.Nguyên Mẫu Đơn gật gật đầu.
.Hàn Nghệ nói: - Vậy không biết trong những người này có ai đọc sách, hơn nữa là nho sinh không?
.Nguyên Mẫu Đơn hơi hơi trầm ngâm, nói: - Thật ra có một vài.
.Hàn Nghệ nói: - Vậy bọn họ có trung thành không?
.Nguyên Mẫu Đơn nói: - Những người này đều vô cùng trung thành, bằng không Nguyên gia cũng không dám cho mình bọn họ đi quản lý mua bán. Chàng hỏi cái này làm gì?
.Hàn Nghệ cười nói: - Ta muốn mượn một người.
.Nguyên Mẫu Đơn hiếu kỳ hỏi: - Để làm gì?
.Hàn NGhệ ha ha nói: - Để y danh lợi song thu.
.Núi Thái Bạch xanh ngắt trùng trùng điệp điệp, bước chân vào trong biển mây, giống như sóng lớn dập dềnh trên biển, mãnh liệt mênh mông, hùng vĩ tráng lệ. Một ngọn núi ở trong đó, núi đá cao chót vót, tảng lớn tảng bé lởm chởm, muôn hình vạn trạng, núi non trùng điệp cây cối xanh tươi, thế giống như bình phong.
.Vầng mặt trời ngày mới từ từ dâng lên, mặc thêm một lớp áo cà sa màu vàng trong biển mây cho núi, từ xa nhìn lại, cực kỳ đồ sộ.
.Một đôi nam nữ si tình ngồi trên một tảng đá lớn trên một ngọn núi, tựa sát vào nhau, nữ dung mạo xinh đẹp tuyệt trần, hai hàng lông mày cong cong màu khói, đôi mắt ẩn tình như vui như không, sắc mặt mặc dù hơi tái nhợt, có vẻ đáng thương khiến người khác phải yêu thương.
.Nhưng khiến người ta không thể nói chính là, nam dung mạo lại càng đẹp hơn, da trắng như tuyết, mặt mày như vẽ, con ngươi như sao thần, khuynh quốc khuynh thành.
.Hình ảnh này giống như bức họa Mona Lisa, nhìn ngang nhìn dọc đều đẹp.
.Bỗng nhiên người phụ nữ kia lệ như suối trào, hai tay ôm chặt người đàn ông, vùi đầu mình vào ngực người đàn ông, cất lên tiếng khóc, nói: - Vô Nguyệt! Ta không muốn chết, ta tuyệt đối không muốn chết, ta còn muốn làm thê tử của chàng, ta còn muốn sinh con cho chàng.
.Đôi nam nữ si tình này chính là Thôi Hồng Lăng và Độc Cô Vô Nguyệt, bọn họ mang theo chờ mong đến núi Thái Bạch, tìm được chỗ ở cũ của Tôn Tư Mạc, nhưng nhà trống không, điều này đã đả kích bọn họ trầm trọng.
.Vốn Thôi Hồng Lăng gặp được Độc Cô Vô Nguyệt, cảm thấy hết thảy đều đáng giá, chết cũng nhắm mắt, nhưng nhiều ngày bên nhau, Thôi Hồng Lăng cảm thấy bản thân căn bản không thể rời khỏi Độc Cô Vô Nguyệt, luôn không cam lòng, bởi vì hiện giờ nàng biết Độc Cô Vô Nguyệt yêu nàng sâu sắc, điều này khiến cho nàng vô cùng vui vẻ, nhưng nàng lại sắp rời khỏi nhân thế, trong lòng vô cùng đau buồn, thậm chí không thể chấp nhận được tình cảnh của mình.
.Độc Cô Vô Nguyệt ôm Thôi Hồng Lăng thật chặt, nước mắt đảo quanh hốc mắt, nhưng y quả thật không còn cách nào, hơn nữa trên phương diện tình cảm, y giống như tờ giấy trắng, căn bản không biết nên làm gì, y thậm chí còn không biết nên an ủi Thôi Hồng Lăng như thế nào. Y hơi ngửa mặt, nhìn trời xanh mây trắng, nghĩ thầm rằng, tất cả đều do ta tạo thành, chỉ mong ông trời có thể cho ta một cơ hội chuộc tội, để ta và Hồng Lăng xuống âm phủ làm một đôi vợ chồng.
.Cho đến giờ phút này, Độc Cô Vô Nguyệt mới biết rằng y thật sự không thể mất đi Thôi Hồng Lăng, lúc trước Tiêu Vô Y trốn khỏi Trường An, y chỉ cảm thấy lo lắng, tâm phiền ý loạn, nhưng hiện giờ Thôi Hồng Lăng sắp phải rời khỏi y, y chỉ cảm thấy ruột gan đứt từng khúc, sinh không thể luyến, ngay cả là giấc mộng chấn hưng của Độc Cô gia cũng ném ra sau đầu, căn bản không thể chấp nhận được.
.Hai người bọn họ từ nhỏ vô tư, thanh mai trúc mã, mất đi lẫn nhau, thật sự giống như khoét mất tim đi.
.Độc Cô Vô Nguyệt đứng trước tuyệt cảnh chỉ trông mong thế.
.Mà hai người đứng phía xa xa nhìn đôi nam nữ si tình này chăm chú, chính là Lư Sư Quái và Trịnh Thiện Hành.
.- Lư huynh, ta thấy cũng được rồi, đến lúc nói chân tướng với bọn họ rồi.
.- Ừ. Tiếp tục như vậy, ta cũng sợ bọn họ quá mức đau buồn, có hại đến thân thể, có thể lợn lành chữa thành lợn què.
.Trịnh Thiện Hành cau mày nói: - Nhưng Vô Nguyệt tính tình cổ quái, có đôi khi rất thô bạo, nếu nói cho y biết chân tướng, ta sợ y sẽ phát cuồng, chúng ta phải nghĩ cách trước đã.
.Lư Sư Quái cười nói: - Không phải còn có Nguyên thúc thúc ở đây sao?
.- Đúng vậy! Có Nguyên thúc thúc giúp đỡ, sau này cũng đỡ lo
.Mà bên kia ngọn núi, Thôi Bình Trọng ngồi bên cạnh một tảng đá lớn bằng phẳng, nhìn chăm chú vào bàn cờ đen trắng, đột nhiên thở dài thật mạnh, lắc đầu.
.- Phụ thân!
.Chợt bên cạnh có người gọi.
.Thôi Bình Trọng quay đầu lại nhìn, thấy Thôi Tập Nhận đứng cách đó không xa, cười gật gật đầu.
.Thôi Tập Nhận khẽ vuốt cằm nói: - Nếu không có chuyện gì khác, con đi tìm Lư huynh bọn họ.
.Thôi Bình Trọng bỗng nhiên ngoắc nói: - Lại đây giúp phụ thân nhìn bàn cờ này.
.Thôi Tập Nhận hơi ngẩn người, đi tới, cụp mắt nhìn bàn cờ, nói:
.- Phụ thân lại thua Huyền Đạo rồi.
.Thôi Bình Trọng gật đầu nói: - Suốt cả ngày hôm qua chơi mười ván, toàn bộ phụ thân đều thua con rể. Nói xong ông ta thở dài, nói: - Đây là thiên phú, dù thế nào cũng không vượt qua được, chỉ khiến người khác cảm thấy uể oải.
.Thôi Tập Nhận nói: - Nhắc tới chơi cờ, Huyền Đạo đích thật là thiên phú dị bẩm, từ sau khi Sầm đại học sĩ qua đời, con chưa từng thấy Huyền Đạo bị thua, cũng không đáng để phụ thân vì thế mà cảm thấy uể oải.
.- Đều đã thành thói quen.
.Thôi Bình Trọng cười gật gật đầu, chỉ vào đối diện nói: - Ngồi xuống đi, cùng phụ thân chơi một ván.
.Thôi Tập Nhận sửng sốt một lúc, chuyện này không giống Thôi Bình Trọng, y thậm chí còn nghi ngờ Thôi Bình Trọng có phải là Nguyên Ưng giả trang hay không.
.- Ngồi đi!
.- À? Ồ!
.Thôi Tập Nhận lúc này mới ngơ ngác ngồi xuống, ánh mắt hoang mang.
.Thôi Bình Trọng cười nói: - Hình như từ sau khi Chỉ Nhi qua đời, cha con chúng ta chưa từng đánh ván cờ nào.
.Bộp một tiếng.
.Thôi Tập Nhận vốn định thu dọn bàn cờ, nhưng nghe thấy ông ta nói vậy, quân cờ không khỏi rơi xuống bàn cờ.
.Thôi Bình Trọng ngẩng đầu lên, nhìn Thôi Tập Nhận nói: - Không phải con luôn muốn biết lúc ấy phụ thân ở đâu sao?
.Thôi Tập Nhận run giọng nói: - Phụ thân... phụ thân đồng ý nói cho con sao?
.- Ta vẫn luôn cho rằng việc đã đến nước này, nói cũng vô ích, nhưng ta không ngờ, con vẫn canh cánh trong lòng cho đến nay.
.Thôi Bình Trọng thở dài một hơi, nói: - Thật ra phụ thân nhất đã sớm biết Chỉ Nhi và Vạn nhị yêu nhau, là chính miệng Chỉ Nhi nói cho ta biết, nó hy vọng ta có thể đồng ý.
.Cả người Thôi Tập Nhân run lên, khiếp sợ nhìn Thôi Bình Trọng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận