Hiệp Đạo Xuyên Đường Triều

Chương 568.2: Là ông ta, chính là ông ta!

.Hoắc phu nhân nói: - Phu quân ta và hai người họ trước nay quan hệ mật thiết, còn có La ca và Đinh ca, thường mời bọn họ đến nhà dùng cơm.
.Trương Duệ Sách gật đầu, thầm nghĩ, ba người các nàng biết rất ít, nhưng các nàng đều đã nhận định Trương Minh là hung thủ, cho dù hỏi thế nào, đều cực kỳ bất lợi cho Trương Minh, nghĩ đến đây, ông ta lại nói với Hàn Nghệ: - Đặc phái sứ, chúng ta đã hỏi xong rồi, các vị còn gì muốn hỏi không?
.Thông minh nha! Nhanh vậy đã hỏi xong rồi. Hàn Nghệ ồ một tiếng, nói: - Không có! Những gì ta muốn hỏi hai vị đã hỏi xong rồi. Hắn nói đoạn giống như nhớ ra gì đó, lại nói với ba người phụ nữ: - Xin ba vị phu nhân yên tâm, chúng ta nhất định sẽ tìm ra chân hung, để trả công đạo cho phu quân các vị, nhưng các vị cũng đừng quá đau lòng, các vị còn có con nhỏ, phải giữ gìn sức khỏe, coi như giúp phu quân các vị chăm sóc tốt cho con của họ.
.Câu này nghe thật ấm lòng, ba vị phụ nhân cảm động đến nước mắt lưng tròng, lần lượt tạ ơn Hàn Nghệ.
.Hàn Nghệ gật đầu, bảo người dẫn các nàng xuống, lại nói với Lưu Yến và Trương Duệ Sách: - Hai vị tiền bối, nếu đã gặp mặt thê tử ba người chết, cho bằng gọi Tưởng phu nhân lên hỏi đi.
.Hai người gật đầu.
.Tưởng phu nhân lại là nhân chứng vô cùng quan trọng, hai người đều xốc lại tinh thần.
.Chỉ chốc lát sau, Tưởng phu nhân đã được dẫn lên, chỉ thấy nàng gầy đi nhiều, dung mạo tiều tụy, hai mắt đỏ bừng, làm gì còn vẻ dịu dàng động lòng người trước kia, nhưng dù sao cũng là đại gia khuê tú, nàng cũng không giống ba người trước đó, khóc lóc ầm ĩ, chỉ nhỏ giọng nức nở, còn không quên hành lễ với bọn Hàn Nghệ, có điều thần sắc nàng ảm đạm, loại phạm nhân này dễ thẩm nhất, bởi vì nàng có thể đã từ bỏ rồi.
.Trương Duệ Sách, Lưu Yến nhìn sang Hàn Nghệ, nhưng Hàn Nghệ căn bản không nhìn bọn họ, ngồi đó sững sờ, giống như một người xem vậy.
.Nhân chứng quan trọng như vậy, hắn lại không định hỏi sao?
.Hai người Trương, Lưu hơi ngây ra, chợt thấy Hàn Nghệ nhìn sang, vẻ mặt vô cùng nghi hoặc, giống như đang hỏi, sao các ngươi còn chưa hỏi?
.Xem ra hắn thật sự không tính thẩm rồi, Trương Duệ Sách đằng hắng một tiếng, nói: - Phạm phụ Tưởng Tần thị, ngươi có biết tội không?
.Bởi vì thông dâm là tội, ngữ khí của ông ta đương nhiên không tốt như trước đó rồi.
.Tưởng phu nhân quỳ dưới đất, cúi đầu, nói: - Dân phụ biết tội.
.Trương Duệ Sách lập tức nói:
.- Vậy ngươi còn không khai thật.
.Ông ta vốn định nhấn mạnh chuyện thông dâm, nhưng ngẫm lại, vẫn là bỏ đi.
.Tưởng phu nhân thuật lại từ đầu đến cuối chuyện mình và Trương Minh thông gian với giọng điệu vô cùng bình thản. Nói đơn giản, chính vì Tưởng Hiến là một võ phu, hằng năm lãnh binh đánh giặc bên ngoài, hơn nữa còn trọng nghĩa khí bạn bè, khi về cũng thường ra ngoài uống rượu với huynh đệ, hai người vốn không nói chuyện được. Huống chi Tưởng Hiến rất ít khi ở nhà, hai người thật ra không có tình cảm gì. Lúc trước Trương Minh thường đến nhà Tưởng Hiến uống rượu, vô cùng quen thuộc với Tưởng phu nhân, hai người cũng tình đầu ý hợp, liền làm chuyện thông gian này.
.Trương Duệ Sách nói:
.- Tưởng Hiến có biết việc này không?
.Tưởng phu nhân gật đầu.
.- Ông ta làm sao biết được?
.Tưởng phu nhân lại thuật lại một lần từ đầu đến cuối chuyện xảy ra ở chùa miếu hôm đó.
.Trương Duệ Sách nghe mà ánh mắt lấp lóe, nói: - Ngươi nói chuyện này xảy ra ba tháng trước?
.Tưởng phu nhân gật đầu.
.Trương Duệ Sách nói: - Vậy thì kỳ lạ, phu nhân của mình và huynh đệ của mình thông gian, lẽ nào Tưởng Hiến cứ vậy cho qua?
.Tưởng phu nhân nói: - Hôm đó phu quân đích thật vô cùng phẫn nộ, còn rút đao muốn chém chúng ta, may mà khi đó bọn Hoắc Ngự Sử đến, mới kịp thời ngăn cản phu quân ta.
.Lưu Yến nói: - Bọn Hoắc Ngự Sử sao lại xuất hiện ở đó?
.Tưởng phu nhân lắc đầu nói: - Chuyện này ta không rõ lắm.
.Trương Duệ Sách nói: - Vậy sau đó thì sao?
.Tưởng phu nhân nói: - Sau đó bọn Hoắc Ngự Sử khuyên bảo phu quân ta một phen, phu quân ta mới bình tĩnh lại.
.Trương Duệ Sách nói: - Bọn họ làm sao khuyên nhủ phu quân ngươi?
.Tưởng phu nhân nói: - Cụ thể ta cũng không rõ, đại khái là nói nhi tử của chúng ta, còn có chuyện này mà đồn ra cũng không tốt cho phu quân ta.
.Trương Duệ Sách gật đầu, nói: - Nói tiếp đi.
.Tưởng phu nhân nói: - Sau đó về nhà, phu quân ta không nhịn được nữa, thì trút giận lên ta, còn hỏi ta tại sao lại tư thông với Trương Minh, có phải là Trương Minh bức ta không?
.- Vậy ngươi nói thế nào?
.- Lúc đó ta cũng cảm thấy uất ức, vì thế tranh luận với chàng, nói chàng thường xuyên vắng nhà, trở về cũng không nói chuyện với ta, hơn nữa thường uống rượu say khướt, căn bản không đối xử với ta như thê tử. Sau khi phu quân nghe xong thì không mắng ta nữa, chúng ta ngồi cả đêm trong phòng, cho đến sáng hôm sau, phu quân đột nhiên mở miệng nói, lúc trước đích thật chàng đã lạnh nhạt với ta, chuyện này chàng cũng có trách nhiệm. Chàng còn nói, chỉ cần sau này ta không qua lại với Trương Minh nữa, chàng sẽ không tính chuyện cũ, còn chịu sửa đổi.
.Hàn Nghệ nghe được thì hơi nhíu mày, thầm nghĩ, được rồi, Tưởng Hiến, là ta coi nhẹ ngươi rồi.
.Trương Duệ Sách nói: - Vậy ngươi nói thế nào?
.Tưởng phu nhân ngập ngừng, cảm xúc cuối cùng đã có chút dao động, nước mắt tuôn như hạt châu rơi, khóc nói: - Khi đó ta thật sự vô cùng áy náy, nghĩ bụng, chỉ cần phu quân có thể tha thứ cho ta, cho dù bảo ta làm gì, ta cũng đồng ý.
.Lưu Yến nói: - Vậy sau đó Tưởng Hiến đối với ngươi tốt chứ?
.Tưởng phu nhân vừa khóc vừa nói: - Sau hôm đó, phu quân xin nghỉ bệnh, cả ngày ở nhà với ta, cũng rất ít khi xuất môn, đối với ta cũng vô cùng chu đáo, ba tháng đó chính là ba tháng hạnh phúc nhất mà phu thê ta đã trải qua.
.Lưu Yến lại hỏi: - Trước vụ án, Tưởng Hiến có từng nói gì với ngươi không?
.Tưởng phu nhân hơi sững ra, mới nói: - Thật ra có nói một số câu kỳ lạ.
.Lưu Yến nói: - Nói cái gì?
.Tưởng phu nhân nói: - Chàng chàng hôm trước đột nhiên nắm tay ta, nói vì ta chuyện gì cũng nguyện làm, hơn nữa hai hôm đó thường có chút mất hồn mất vía, thường ngây người ngồi trước cửa.
.Trương Duệ Sách hỏi: - Đêm qua trước khi xuất môn, ông ta có nói gì với ngươi không?
.Tưởng phu nhân lắc đầu nói: - Chàng chỉ nói ra ngoài đi dạo, muộn chút sẽ về, bảo ta đừng đợi chàng. Ta còn tưởng mấy ngày nay chàng ở nhà buồn bực, ra ngoài đi dạo cũng tốt, do vậy cũng không để ý.
.Trương Duệ Sách nhíu mày trầm ngâm hồi lâu, nói: - Nếu ngươi và phu quân ngươi đã hòa hợp như xưa, hơn nữa còn hơn cả lúc trước, ngươi hẳn cũng nghe nói chuyện đêm qua, lúc đó phu quân ngươi sống chết chưa rõ, tại sao từ khi tiến vào đến giờ, ngươi chưa từng hỏi thăm phu quân ngươi nửa câu chứ.
.Tưởng phu nhân nức nở nói: - Bởi vì phu quân ta lo cho ta, sợ ta lo lắng, do vậy buổi trưa đã nhờ người đến nói với ta, chàng đã khỏe rồi, bảo ta yên tâm. Nói đoạn, nàng lại che mặt bật khóc.
.Trương Duệ Sách nhìn về phía Hàn Nghệ.
.Hàn Nghệ nói: - Ta hoàn toàn không biết việc này.
.Hình Ngũ bên cạnh nói: - Đặc phái sứ, chuyện này là bệ hạ phê chuẩn.
.Tưởng phu nhân đột nhiên cúi đầu chạm đất, nói: - Các vị quan gia, ngàn sai vạn sai đều là dân phụ sai. Tất cả những chuyện này đều bắt nguồn từ dân phụ, dân phụ có lỗi với phu quân, có lỗi với tất cả mọi người, kính mong ba vị quan gia trừng phạt dân phụ.
.Mọi người nghe xong đều bất đắc dĩ lắc đầu thở dài.
.Hàn Nghệ nói:
.- Ngươi yên tâm, chúng ta nhất định sẽ xử trí công bằng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận