Hiệp Đạo Xuyên Đường Triều

Chương 481.1: Quan hệ thật là loạn

.- Không thể nào. Nguyên Liệt Hổ lắn đầu mạnh, nói: - Cái này cái này sao có thể?
.Nếu chỉ là thua kém một chút, thì y cũng không như vậy, nhưng vấn đề ở chỗ, Hàn Nghệ đã dùng sự áp đảo tuyệt đối để thắng y, cho dù là phụ thân y, cũng không được như thế, chênh lệch này thật sự là quá lớn, thế cho nên khiến y không thể thừa nhận.
.Những người còn lại cũng đều là vẻ mặt khiếp sợ, bọn họ cũng thường đến săn thú, nhưng đây thật sự rất khó tưởng tượng.
.Tiêu Vô Y dương dương đắc ý nói: - Ta đã nói rồi, minh tu sạn đạo, ám độ Trần Thương (giương đông kích tây).
.Mọi người lại nhìn hướng Tiêu Vô Y, trong lòng bắt đầu lẩm bẩm, chẳng lẽ nữ nhân này thật sự đem con mồi đều đưa cho Hàn Nghệ, sau đó lại từ Độc Cô Vô Nguyệt lấy một ít con mồi?
.Không thể không nói một câu, cái mưu kế này thật đúng là cao minh rồi.
.Hàn Nghệ cũng là vẻ mặt mờ mịt, cái gì minh tu sạn đạo, ám độ Trần Thương (giương đông kích tây).
.- Đây không phải cái gì minh tu sạn đạo, ám độ Trần Thương (giương đông kích tây), mà là ôm cây đợi thỏ.
.Chợt nghe một người nói.
.Mọi người quay đầu nhìn lại, chỉ thấy Thôi Tập Nhận đứng ở bờ sông, nhìn chăm chú vào vết tính trên một bùn đất.
.Trịnh Thiện Hành hiếu kỳ nói: - Tập Nhận, ngươi có phải có phát hiện cái gì hay không?
.Thôi Tập Nhận cười nói: - Chúng ta nhiều người như vậy vào rừng, khẳng định kinh sợ đến con mồi trong rừng, hơn nữa một phen truy đuổi, rất nhiều con mồi cũng đã là chim sợ cành cong, trốn chạy khắp nơi, chạy trốn như vậy, khó tránh khỏi sẽ khát nước, khi, con mồi chạy ra tìm đường sống, chắc chắn tìm nguồn nước giải khát, ở đây bốn phía có rất nhiều dấu chân động vật đi qua, bởi vậy có thể thấy được, con mồi trong mảnh rừng này thường tới nơi này uống nước, vì vậy chỉ cần ở chỗ này mai phục tốt, liền có thể không cần vất vả, ôm cây đợi thỏ.
.Hàn Nghệ nghe được thầm khen, không hổ là Thôi Tập Nhận, nhanh như vậy đã có phản ứng.
.Kỳ thật hắn sở dĩ có thể nắm chắc, là bởi vì hắn từng cùng Ngũ Văn Hiên tới nơi này. Trong lúc vô tình phát hiện con suối nhỏ tương đối bí mật này, cũng phát hiện xung quanh có không ít dấu chân động vật, biết động vật trong mảnh rừng này có thói quen tới đây uống nước. Vì vậy mới lựa chọn sách lược ôm cây đợi thỏ, nói cách khác. Hắn cũng không dám cùng Nguyên Liệt Hổ đánh cuộc, dù sao đây cũng không phải sở trường của hắn.
.Đây cũng là vì sao trước đó hơn một canh giờ, Bọn hàn nghệ là ngồi nhàn dỗi ở đây, mãi đến nửa canh giờ sau, con mồi cũng lần lượt đã đến, hơn nữa càng ngày càng nhiều.
.Mọi người sau khi nghe xong, lập tức bừng tỉnh đại ngộ, không khỏi khinh bỉ nhìn Tiêu Vô Y.
.- Tùy cho các ngươi nói thế nào. Ta cũng không phải là người thích xuất đầu lộ diện, dù sao thắng thế là được rồi. Da mặt của Tiêu Vô Y cũng không phải là dùng để trưng cho đẹp, dù sao cũng là vợ của Hàn Nghệ, hãy còn vui vẻ ra mặt nói: - Hàn Nghệ, ngươi quả thật không có làm bản quận chúa thất vọng.
.Trong mắt thật là đắc ý, nhất là nhìn thấy vẻ mặt khâm phục của mọi người, chỉ muốn nói cho bọn họ biết, người này chính là nam nhân của tỷ đây.
.- Ừ?
.Hàn Nghệ cũng là nghe được có chút kinh ngạc.
.Trịnh Thiện Hành ha hả cười nói: - Hàn tiểu ca, tài trí của ngươi thật là làm người khác thán phục.
.Hàn Nghệ vội nói: - Cái này cũng không phải công lao của một mình ta, là nỗ lực của tất cả mọi người trong nhóm.
.Nguyên Ưng ha ha nói: - Nói không sai. Chính là như thế, mặc cho kế hoạch của ngươi chu đáo chặt chẽ thế nào, ít nhất cũng cần một hảo thủ bắn cung giỏi. Bởi vì một khi một mũi tên không bắn trúng, con mồi tất sẽ thất kinh, chạy trốn khỏi nơi này, đồng thời cũng sẽ khiến cho rất nhiều con mồi cảnh giác, mặt khác, rất có khả năng mấy con mồi đồng thời tới nơi này uống nước, như vậy liền cần ở trong một đoạn thời gian ngắn, đồng thời bắn chết này mấy con mồi, sau đó những người còn lại phải mau chóng đem con mồi giấu đi. Chờ đợi những con mồi tiếp theo.
.Nói xong ông ta liếc nhìn Tiểu Dã, nói: - Nhóc con. Những con mồi này đều chết trên tay ngươi.
.Tiểu Dã khẽ hừ một tiếng, nghiêng khuôn mặt nhỏ nhắn lệch đi.
.Nguyên Ưng cũng là không để ý. Cười ha hả nói: - Tiểu tử, có chút thú vị, ta thích ngươi. Nói xong ông ta lại nói với Nguyên Liệt Hổ: - Tiểu Hổ, con thua rồi.
.Nguyên Liệt Hổ gãi đầu, tức giận nói: - Cái sự thật bầy ra trước mắt này, cũng không nhọc đến phiền phụ thân nói ra, con cũng không phải người không thể nhận thua người khác.
.Y cũng không phải là người không biết nhận thua, bằng không y cũng sẽ không tuân thủ khế ước với Tiêu Vô Y.
.Luôn luôn trầm mặc Độc Cô Vô Nguyệt đột nhiên mở miệng nói: - Kỳ thật ngay từ khi bắt đầu thì người thua đã là ngươi.
.Nguyên Liệt Hổ kinh ngạc nói: - Chẳng lẽ Vô Nguyệt ngươi ngay từ đầu đã biết Hàn Nghệ sẽ làm như vậy?
.Độc Cô Vô Nguyệt lắc đầu nói: - Ý của ta là, ngươi hàng năm theo quân xuất chinh, cũng nên biết, một người cho dù có mạnh đến đâu cũng không thể dành được thắng lợi, vẫn là cần mọi người đồng tâm hiệp lực, kỳ thật bất cứ chuyện gì đều là như thế, đoàn đội vĩnh viễn hơn một người.
.Nguyên Liệt Hổ nghe được ngẩn ra, trong đôi mắt đột nhiên tràn đầy cô đơn và hối hận, lại sợ hãi liếc mắt nhìn Nguyên Mẫu Đơn.
.Nguyên Mẫu Đơn hơi hơi nhíu mày, môi son khẽ nhếch, nhưng cuối cùng vẫn là nhắm lại, hai đầu lông mày lộ ra một tia vẻ u sầu.
.Nàng biết rằng Nguyên Liệt Hổ từ nhỏ liền tôn trọng chủ nghĩa anh hùng, y làm một chuyện gì, đều thích dựa vào sức một mình mà thủ thắng, nhưng cũng chính bởi vì vậy, y ở lần đầu tiên xuất chinh, mới có thể đơn thương độc mã đuổi theo giết kẻ thù, thế cho nên cuối cùng hại chết trượng phu của nàng, Độc Cô Tiên Lược.
.Đây cũng là gánh nặng mà Nguyên Liệt Hổ cả đời đều không thể dỡ xuống, y thậm chí nằm mộng cũng muốn dùng cái chết để bồi thường.
.- Ai nha! Ai nha!
.Nguyên Ưng đột nhiên tiếng kêu hai tiếng kỳ quái, nói: - Tiểu Hổ, con cũng đừng có ở đây giả vờ đáng thương nữa, cái đạo lý thua cược trả tiền, lão tử trước đây cũng dạy con không ít.
.- Con giả vờ đáng thương lúc nào.
.Nguyên Liệt Hổ phản bác một câu, lại hướng tới Hàn Nghệ nói: - Hàn Nghệ, ngươi nói đi, ngươi muốn ta làm gì?
.Hàn Nghệ cười nói: - Yêu cầu của ta rất đơn giản, chính là hy vọng Nguyên công tử ngươi có thể đi vào Dân An cục.
.Trịnh Thiện Hành, Lư Sư Quái hai người nhìn nhau liếc mắt một cái, trong ánh mắt lộ ra một tia lo lắng.
.- Cái này không thể được.
.Nguyên Liệt Hổ sau khi nghe xong, liền lắc đầu, nói: - Cái yêu cầu này của ngươi hơi quá đáng, Nguyên gia chúng ta là không được làm quan, điểm này, Thiện Hành bọn họ cũng đều biết, đổi cái khác, đổi cái khác, nếu không ta cho ngươi tiền là được rồi.
.Con em ngươi, lão tử cho mày đi làm quan, cũng không phải cho ngươi đi làm người hầu, cái này còn quá phận? Vậy thì ngươi đến trưng phạt ta đi, tốt nhất trừng phạt ta làm Tể tướng, nếu lão tử có chút nhíu mày, cũng không phải là hảo hán. Hàn Nghệ ha hả nói: - Tiền ta cũng không thiếu, nói cách khác, ta thấy cũng không cần thiết, dù sao ta cũng chỉ có một cái yêu cầu này, nếu Nguyên công tử ngươi không đáp ứng, vậy thì thôi đi, cái này cũng không vấn đề gì.
.Nguyên Liệt Hổ lập tức nói: - Vậy làm sao có thể được, Nguyên Liệt Hổ ta làm sao có thể là kẻ quỵt nợ, ngươi làm như vậy, không phải là muốn phá hoại thanh danh của ta sao, coi như ta cầu ngươi đó, ngươi liền đổi yêu cầu khác đi.
.Hàn Nghệ trầm ngâm một lát. Gật đầu nói: - Được rồi, vậy ta đổi cái khác.
.Nguyên Liệt Hổ vui vẻ, vội hỏi:
.- Ngươi cứ nói thoải mái. Chỉ cần đừng bắt ta đi làm quan là được.
.Hàn Nghệ cười nói: - Yêu cầu của ta chính là, ngươi đừng cầu ta đổi yêu cầu khác.
Bạn cần đăng nhập để bình luận