Hiệp Đạo Xuyên Đường Triều

Chương 1230.2: Không chơi với các ngươi

.Tần Tiếu nói: - Kính Nghiệp nói đúng, Hàn Nghệ này giỏi nhìn vào khuyết điểm của đối phương, lúc trước khi ở trại huấn luyện, hắn đã sớm biết trong mấy học viên chúng ta có vài người không thích vận động lâu, biết chúng ta không thích giặt quần áo, liền cố ý bắt chúng ta giặt quần áo, tự nhiên chúng ta sẽ sinh lòng oán giận, nhưng nói cho cùng, hắn cũng không yêu cầu chúng ta làm chuyện gì quá đáng, bởi vậy trưởng bối của chúng ta tìm đến cửa, kết quả đều biến thành mặt xám mày tro, sau khi trở về, còn dạy dỗ chúng ta một phen đàng hoàng.
.Lý Kính Nghiệp gật gật đầu, nói: - Bởi vậy chúng ta không thể lại giẫm lên vết xe đổ, chúng ta không thể vì một chút việc này mà đối nghịch tới cùng với Hàn Nghệ, chúng ta phải nghĩ cách khiến Hàn Nghệ đối phó trước rồi mới phản kích, như vậy lý sẽ ở phía chúng ta, chỉ cần đứng về phía chúng ta, dựa vào thế lực của nhà chúng ta, Hàn Nghệ hắn cũng chỉ có thể nuốt vào nỗi thua thiệt này. Hơn nữa Khế Bật Minh nói thực ra cũng có lý, chúng ta tuổi trẻ không hiểu chuyện, không thể trông cậy chúng ta giống trưởng bối chúng ta, e dè quá nhiều, nếu chẳng may không dừng tay, đánh gãy một cánh tay Hàn Nghệ, vậy bệ hạ cũng sẽ không chấp nhặt chúng ta.
.Mấy người còn lại đều gật đầu. Trình Bá Hiến nói: - Nếu theo lời ngươi, chúng ta nên dụ dỗ Hàn Nghệ đến đối phó chúng ta như thế nào.
.Lý Kính Nghiệp nói: - Gia gia ta thường dạy ta, làm bất cứ chuyện gì đều phải mưu sự rồi mới hành động, như hành vi của Tu Tịch bọn họ, đó là cử chỉ của mãng phu, chúng ta cứ làm con ngoan mấy ngày trước đã, một là có thể qua mắt Hàn Nghệ, hai là cũng nhìn xem trong hồ lô kia của Hàn Nghệ là thuốc gì, chúng ta sẽ chế lại.
.Hôm sau.
.Mặt trời vừa mới mọc, học viên Học viện quân sự Đại Đường đã sớm đi ra xếp hàng trên bãi tập, không một ai nằm trên giường nữa. Đợi khi Hàn Nghệ, Trình Xử Lượng, Lý Tư Văn xuất hiện, đội ngũ này đã sắp xếp chỉnh tề, bởi vì có ô vuông ở đây, Lý Kính Nghiệp bọn họ liền tự tiến hành tổ chức xếp hàng, thấp đứng trước, cao đứng sau, bởi vì Lý Kính Nghiệp dù sao cũng là cháu trai của Lý Tích, mà Lý Tích lại là viện trưởng, y nói mấy câu, những người khác vẫn nghe thật.
.- Hàn Nghệ, nhìn xem, con trai chúng ta cũng được đấy chứ!
.Trình Xử Lượng vừa thấy cảnh tượng, trong lòng rất yên tâm, đừng cho Hàn Nghệ bất cứ lý do nào để nổi điên.
.Hàn Nghệ chỉ là cười cười, trực tiếp đến trên bậc thang, vô cùng thoải mái hướng đến học viên trên bãi tập hô: - Bắt đầu từ hôm nay, các ngươi chính thức trở thành học viên của Học viện quân sự Đại Đường, nhưng ta sẽ không nói chúc mừng với các ngươi, một tiếng chúc mừng này vẫn là để khi các ngươi tốt nghiệp được rồi nói. Nhưng các ngươi cũng không cần sợ không tốt nghiệp được, chỉ cần các ngươi làm được một việc, ta có thể đảm bảo các ngươi tốt nghiệp, đó chính là phải kiên trì. Bởi vì trong quan niệm của ta, chỉ cần không phải thiếu tay thiếu chân, trời sinh ngây ngốc, ta đều có thể huấn luyện người đó thành tài, nhìn các ngươi cũng không giống hai loại này, bởi vậy chướng ngại duy nhất cho việc các ngươi tốt nghiệp, chính là các ngươi không kiên trì được, làm tốt điểm này, những thứ khác cứ giao cho ta.
.Lời này nói thật quá có trình độ đi, không để lộ một phen giọng điệu tự khoe khoang, tiện thể còn làm cho những học viên này bớt hung hăng một phen.
.Khế Bật Minh huyết khí tràn đầy lập tức nói: - Không dám làm phiền phó viện trưởng lo lắng, chúng ta trước nay đều dựa vào chính mình, tin rằng dù không có phó viện trưởng, chúng ta cũng đều có thể tốt nghiệp.
.- Khế Bật Minh bước ra! Hàn Nghệ cười nói.
.Khế Bật Minh không sợ chút nào, đứng dậy.
.Hàn Nghệ hỏi:
.- Ngươi có thể nói cho ta biết, trong gian thứ ba ký túc xá bên trái của ngươi có bao nhiêu người ở không?
.Khế Bật Minh sửng sốt!
.Hàn Nghệ đột nhiên trầm giọng quát: - Ngươi chỉ cần trả lời ta, có thể, hay là không thể.
.Khế Bật Minh ưỡn ngực nói: - Không thể!
.Hàn Nghệ lại hỏi: - Nói cho ta biết, nội quy thứ mười ba trường chúng ta là gì?
.- Cái này hôm qua!
.- Có thể hay là không thể.
.- Không thể!
.- Nói cho ta biết, học viện chúng ta tổng cổng có bao nhiêu gian ký túc xá.
.- Không thể!
.Lần này Khế Bật Minh trả lời vô cùng rõ ràng, y cảm thấy rõ ràng là Hàn Nghệ đang làm khó dễ y, hỏi mấy vấn đề chẳng ra sao cả.
.- Xem ra thiên phú của ngươi cũng chỉ có vậy!
.Hàn Nghệ cười khinh miệt, nói: - Hành quân đánh giặc, chú ý chính là thiên thời địa lợi nhân hòa, bởi vậy làm quân nhân phải có được khứu giác nhạy bén, đối với mọi chi tiết hoàn cảnh xung quanh mình đều phải rõ như lòng bàn tay, quân nhân chân chính sẽ không cần cố ý quan sát, bởi vì đây là một loại thói quen, hơn nữa đây là điều cơ bản nhất nhất nhất. Mà nếu như ngươi, hỏi gì cũng không biết, nếu ngươi muốn dựa vào chính mình, vậy thì ngươi tiêu rồi, đừng nói quân nhân, đến nha dịch ngươi cũng không làm được.
.- Phù! Lý Tư Văn lần đầu nghe thấy Hàn Nghệ giáo huấn, thực không nhịn được.
.Khế Bật Minh tức đến nghẹn cả cổ, hằm hằm nhìn Hàn Nghệ. Lý Kính Nghiệp ở bên cạnh nói: - Khế Bật Minh, bình tĩnh, hắn đây là chiêu khích tướng.
.Khế Bật Minh liếc nhìn Lý Kính Nghiệp, miễn cưỡng ngăn chặn lửa giận trong lòng.
.- Ngươi đừng không phục!
.Hàn Nghệ cười nói: - Sau năm năm, nếu ngươi còn ở lại đây, ta bảo đảm, với câu hỏi chi tiết kiểu này, ngươi nhất định có thể đối đáp trôi chảy, hơn nữa có thể dùng ngôn ngữ tinh luyện nhất để trả lời ta. Trừ cái này ra, sự ấu trĩ, ánh mắt khiếp đảm của ngươi lúc này sẽ trở nên thành thục, dũng cảm.
.Nói tới đây, hắn dừng một chút, nói: - Nếu chi tiết đối với quân nhân mà nói là vô cùng quan trọng, vậy chương trình học của học viện quân sự chúng ta cũng sẽ bắt đầu từ chi tiết. Ba tháng tiếp theo, các ngươi sẽ học một loạt chi tiết trong sinh hoạt như đi, ngồi, đứng.
.Đoàn Hoài Giản kinh ngạc nói: - Cái này cũng phải học, chẳng lẽ chúng ta không phải là đến học binh pháp sao?
.Hàn Nghệ dường như không nghe thấy, hướng tới một gã quan tướng bên cạnh nói: - Bảo bọn họ vào đi.
.- Vâng! Chưa đến một lúc, chỉ thấy năm mươi đại hán cao thấp như nhau, mặc áo ngắn màu đen, dáng người khôi ngô cùng mười nam tử trung niên mặc áo dài, thắt búi tóc, khuôn mặt hồng nhuận đi tới:
.- Ty chức bái kiến phó viện trưởng.
.Hàn Nghệ gật gật đầu, lại hướng tới đám học viên kia nói: - Bây giờ ta bề bộn nhiều việc, thật sự là không công phu xem các ngươi từ một nhi đồng ngây thơ lột xác thành một thiếu niên biết điều, năm mươi người mặc áo ngắn màu đen này chính là giáo quan của các ngươi trong ba tháng tới, bọn họ sẽ khiến các ngươi lột xác thành một nam tử hán. Ta phải nhắc nhở các ngươi một câu, không phải vạn bất đắc dĩ, ngàn vạn lần không được chọc vào bọn họ, bởi vì bọn họ chỉ biết phục tùng mệnh lệnh của ta, mà mệnh lệnh ta đưa ra cho họ, chính là tất cả đều chiếu theo quy củ mà làm việc, về phần trừng phạt, ta đã cho người dán ở trước ký túc xá của các ngươi, nhớ nhất định phải xem tử tế. Nhưng các ngươi cũng không cần quá lo lắng sẽ phạm sai, mười người mặc áo dài bên này, đều là lang trung y thuật cao minh, hơn nữa am hiểu nhất về nối xương và trị liệu ngoại thương, chỉ cần không nguy hiểm đến tính mạng, bình thường bọn họ đều có thể trị khỏi.
.Giọng điệu hắn thoải mái, nhưng người nghe biến sắc, đến lang trung cũng đã bố trí xong rồi.
.Trời ạ!
.Hàn Nghệ lại ồ một tiếng, nói: - Suýt thì quên, ngàn vạn lần không được lấy nhiều đánh ít, cho dù có gì bất mãn, cũng phải dùng trí, bởi vì xung quanh có không ít Cấm quân, mà những Cấm quân này trực tiếp nghe lệnh năm mươi giáo quan này, nếu đánh, không nhẹ không nặng, ta lại không ở đây, các ngươi phải thận trọng đấy! Tóm lại, ba tháng này, Học viện quân sự Đại Đường sẽ áp dụng hình thức khép kín hoàn toàn, trừ ta ra, bất cứ ai cũng không được ra vào. Nếu các ngươi thật sự không chịu nổi, hãy giả vờ đáng thương ba tháng, đợi sau ba tháng, ta về rồi, các ngươi có thể xin thôi học. Ta còn có việc, phải đi trước, các ngươi huấn luyện cho tốt.
Bạn cần đăng nhập để bình luận