Hiệp Đạo Xuyên Đường Triều

Chương 585.1: Chỉ trên phương diện tình yêu

.- A! Vô Y tỷ tỷ!
.Dương Phi Tuyết sợ hãi kêu lên, cả gương mặt nhỏ nhắn thoáng cái liền trở lên đỏ bừng bừng rồi.
.Không hiểu sao nàng vừa kêu lên sợ hãi như thế, Hàn Nghệ lại cảm giác như vừa bị bắt gian vậy.
.Tiêu Vô Y nhẹ nhàng đi tới, hơi liếc nhìn Dương Phi Tuyết, giả vờ như không có gì xảy ra nhưng lại lén lút quay sang hung hăng trừng mắt với Hàn Nghệ.
.Trừng ta làm gì, bọn ta chỉ đi tản bộ thôi mà. Nghĩ vậy nhưng Hàn Nghệ vẫn vội vàng lộ ra vẻ mặt hoang mang để che dấu chút chột dạ trong lòng. Thầm nghĩ, Phi Tuyết muội tử, sao tự nhiên tâm lý của cô lại trở nên yếu kém đến như vậy chứ.
.- Ta không quấy rầy hai ngươi tâm sự chứ?
.Tiêu Vô Y cười hỏi.
.- A! Không có!
.Dương Phi Tuyết hơi chút kích động đáp lại, liền nói:
.- Vô Y tỷ, tỷ tìm Hàn Nghệ có việc à?
.Tiêu Vô Y cười nói: - Ta quả thật có chút việc nhỏ cần gặp hắn, tuy nhiên cũng không quan trọng cho lắm. Nếu hai người cảm thấy không tiện, vậy để ta đi tìm đám Tiểu Mập chơi cũng được.
.Dương Phi Tuyết nghe thế vội vàng xua tay nói: - Không không không, chúng ta chỉ đi tản bộ cùng nhau mà thôi, để muội đi tìm đám Tiểu Mập cho. Muội đi đây!
.Nói xong, nàng liền cúi đầu bước vội về phía hậu viện.
.Giời ạ! Phi Tuyết muội tử, cô đang định chơi ta đấy phải không? Hàn Nghệ vừa thử đặt mình vào vị trí của Tiêu Vô Y một chút, liền cảm thấy dị thường khủng bố.
.Tự nhiên Dương Phi Tuyết trở lên hoảng loạn như vậy, cũng bởi vì nàng và Hàn Nghệ đang một mình ở chung với nhau lại bị Tiêu Vô Y bắt gặp, mà Tiêu Vô Y lại biết rõ chuyện nàng thầm mến Hàn Nghệ, càng chết người hơn là, Tiêu Vô Y trước đây từng làm vợ chồng giả với Hàn Nghệ nữa chứ. Đương nhiên, đây chỉ là suy nghĩ một phía của Dương Phi Tuyết mà thôi, cũng không thể trách nàng tại sao lại thẹn thùng và hoảng hốt đến vậy.
.Dương Phi Tuyết tuy đã biến mất, Tiêu Vô Y vẫn là một lời không nói, chỉ đứng đó mỉm cười nhìn Hàn Nghệ.
.Hàn Nghệ cố giả vờ trấn tĩnh, nếu lúc này hắn cũng tỏ ra hoảng loạn, liền không còn đường mà giải thích nữa rồi. Nghĩ vậy bèn tỏ ra khó hiểu nói: - Tuy ta biết ta lớn lên rất là tuấn tú, nhưng nàng cũng không cần phải ngắm kỹ ta đến mức đó chứ, mà hình như trên người ta toàn thân cao thấp, có chỗ nào mà nàng chưa từng thấy cơ chứ. Nàng cứ thoải mải nói cho ta biết, nàng thích nhìn chỗ nào nhất, lần tới ta nhất định cho nàng xem đã đời.
.- Thật đúng là không biết xấu hổ!
.Tiêu Vô Y hừ nhẹ một tiếng, quay đầu không nói, lặng lẽ lách qua Hàn Nghệ đi thẳng về phía trước.
.Không động tay động chân là tốt rồi! Hàn Nghệ nhẹ nhàng vỗ ngực một cái, vội vàng đuổi theo, cười hi hi hỏi: - Sao tự nhiên hôm nay nàng lại tới đây?
.Tiêu Vô Y không mặn không nhạt nói: - Ta cũng đúng là không biết chọn ngày mà tới, tự nhiên quấy rầy chuyện tốt của các ngươi.
.Hàn Nghệ ra vẻ buồn bực nói: - Quan hệ giữa ta và Dương cô nương, nàng hẳn là rõ ràng cả mà, cần gì phải ghen với nàng ấy chứ?
.Tiêu Vô Y nhẹ nhàng cười nói: - Chàng nói không sai, quan hệ giữa chàng với muội ấy, ta có khi còn rõ hơn cả chàng nữa kìa.
.Hàn Nghệ hơi sửng sốt, hỏi: - Ta không hiểu nàng nói gì cả?
.Tiêu Vô Y nói:
.- Chẳng lẽ chàng không nhìn ra Phi Tuyết kỳ thực là yêu thích chàng hay sao?
.- Ta hoàn toàn không cảm thấy như vậy đâu.
.Hàn Nghệ đương nhiên nhìn ra, thế nhưng tất nhiên là không thể thừa nhận rồi, hơi cố làm ra vẻ mặt khó chịu nói: - Mà nàng cũng đừng nói linh tinh mấy chuyện này, nhỡ phá hỏng cảm tình giữa vợ chồng chúng ta thì làm sao? Hơn nữa nếu đến tai Dương cô nương cũng không hay lắm đâu.
.Tiêu Vô Y chợt thốt lên:
.- Ta việc gì phải nói bậy, chính mồm muội ấy nói cho ta biết còn sai thế nào được?
.Hàn Nghệ cũng kinh ngạc thốt lên: - Nàng nói cái gì cơ?
.Tiêu Vô Y đột nhiên đưa tay che miệng, nói: - Thôi chết! Ta thất tín với người rồi.
.- Thất tín với ai? Hàn Nghệ hỏi: - Nàng đang nói cái gì thế? Ta chẳng hiểu đầu cua tai nheo ra sao nữa.
.Tiêu Vô Y lườm hắn một cái nói: - Tất cả đều tại chàng mà ra.
.- Sao tự nhiên lại trách ta?
.Hàn Nghệ buồn bực nói: - Ta cũng không hiểu nàng đang nói chuyện gì, tự nhiên lại còn trách móc ta nữa. Sớm biết thế liền để nàng đi thẩm vụ án của Trương Minh, có khi còn đỡ tốn chút công sức.
.- Nói thì nói! Hừ!
.Tiêu Vô Y nói: - Là chình mồm Phi Tuyết thừa nhận với ta, muội ấy yêu thích chàng.
.Con mẹ nó! Cái trò trẻ con này mà cũng đòi lừa gạt ta, để ta nói cho nàng biết, cái trò này từ khi mẹ ta còn sống, ta đã chơi chán từ lâu rồi. Hàn Nghệ trợn trắng mắt nói: - Nàng nghĩ ta sẽ tin tưởng lời của nàng à? Mà kể cả Dương cô nương thật sự có thích ta đi chăng nữa, việc gì phải đi nói với nàng cơ chứ. Nói thật, với cái cá tính của nàng, cô ấy vừa nói với nàng xong, chỉ sợ nàng đã xé cô ấy làm tám mảnh từ lâu rồi.
.Tiêu Vô Y nghe thấy thế hai mắt liền trở lên lạnh léo, nói: - Lấy cá tính của ta, ta tất nhiên cũng phải xé xác chàng ra.
.- Đùa thôi mà, đùa thôi mà! Đừng giận, đừng giận mà. Hàn Nghệ thấy thế lập tức mất hết vẻ khí khái nam nhi.
.Tiêu Vô Y hừ một tiếng, nói: - Chàng có nhớ cái ngày chúng ta cùng đi ngoại ô săn thú không?
.- Cũng còn nhớ đôi chút!
.- Chính trong lúc trở về, ta giả vờ thử muội ấy một chút, muội ấy liền thừa nhận luôn. Nói xong, nàng hồ nghi nhìn Hàn Nghệ nói tiếp: - Chàng cũng đừng nói với ta chàng không cảm thấy chút gì, muội ấy gần đây rất hay đến tìm chàng.
.Chuyện này mà cũng biết? Hàn Nghệ đảo quanh tròng mắt, cố trốn tránh vấn đề này, nói: - Kể cả là như thế, cũng không thể nào trách ta được, muốn trách cũng là trách nàng mới đúng.
.- Trách ta?
.Tiêu Vô Y lập tức nổi giận.
.Hàn Nghệ lập tức nói: - Đương nhiên là trách nàng, nếu không phải nàng nói với cô ấy, chúng ta chỉ là vợ chồng giả. Làm sao cô ấy có thể nảy sinh cái ý niệm này được cơ chứ? Nàng nói có đúng hay không?
.Tiêu Vô Y trừng mắt lên, hơi có chút chột dạ nói: - Ta nói như thế, còn không phải vì sợ gây ra phiền toái cho chàng hay sao? Nhỡ đâu muội ấy về đến Dương Châu, lại nói nhỡ miệng thì sao? Chàng có thể bảo chứng muội ấy sẽ không nói lỡ miệng hay không?
.- Nói có lý!
.Hàn Nghệ gật gật đầu nói: - Chuyện này quả thật không thể trách nàng, càng không thể trách ta được.
.Tiêu Vô Y nghe thế hai hàng lông mày xinh đẹp liền nhíu lại, nói: - Chàng dám thừa nhận với ta, chàng tuyệt không có chút cảm giác nào với Dương Phi Tuyết hay không?
.Con mẹ nó! Cái vần đề này không dễ dàng đáp nha, nếu như ta nói không có, vậy khẳng định là có tật giật mình, thế nhưng nếu nói là có, như vậy thì to chuyện chứ chả đùa. Hàn Nghệ tâm niệm vừa động nói: - Nếu nói ta không thích cô ấy, như vậy chắc chắn là đang lừa gạt nàng. Dương Phi Tuyết tâm địa thiện lương, làm người lại nhiệt tình, dung mạo cũng rất xinh đẹp, mặc kệ là nam hay nữ, đều rất khó không thích cô ấy. Thế nhưng đấy cũng chỉ là sự truy cầu cái đẹp thường tình của con người mà thôi, sao bằng cảm tỉnh giữa ta và nàng cho được? Dù sao chúng ta đã phải trải qua rất nhiều khó khăn mới đến được với nhau mà.
.Tiêu Vô Y nghe thấy thế sắc mặt cũng hơi hơi giãn ra, ngoài miệng lại nói: - Thế sao ta lại không có cái phản ứng thường tình này?
.Hàn Nghệ trợn mắt, nói: - Nàng nói thế là có ý gì, chẳng lẽ nàng yêu thích ta, không phải là xuất phát từ loại phản ứng thường tình này hay sao?
.- Ta yêu thích chàng bao giờ, ta chẳng qua là lừa chàng mà thôi. Tiêu Vô Y học theo ngữ khí của Hàn Nghệ nói.
.Hàn Nghệ ngửa mặt lên trời, rưng rưng nước mắt nói: - Vô Y, nàng có biết câu nói này của nàng tổn thương nghiêm trọng đến tự tôn của chồng nàng đến mức nào không? Thậm chí còn ảnh hưởng đến sự tự tin mà chồng nàng vẫn dựa vào. Nàng bây giờ có thời gian một nén nhang, mau hướng chồng nàng nói xin lỗi ngay, quá hạn không đợi.
.Tiêu Vô Y nghe thấy thế suýt chút nữa liền phì cười thành tiếng, đột nhiên nghĩ đến chuyện gì đó, cũng ngước lên đôi mắt ướt át nói: - Kể cả như thế cũng không thể bằng sự tổn thương trong lòng ta, lúc trước không phải ta cũng suýt chút nữa bị đuổi khỏi nhà mấy lần hay sao? Đấy chẳng lẽ cũng là phản ứng thường tình của con người hay sao? Chàng hiện tại cũng có thởi gian một nén nhang, mau hướng thê tử chàng nói xin lỗi ngay, qua hạn không đợi.
.Hàn Nghệ lập tức giơ hai tay đầu hàng nói: - Là lỗi của ta, là lỗi của ta! Ta xin lỗi nàng, được chưa?
.Cứ mỗi lần Tiêu Vô Y lôi chuyện này ra tính nợ cũ, Hàn Nghệ đúng là không có biện pháp nào chống lại. Mặt khác, từ khi hắn và nàng chân chính kết hôn với nhau xong, hắn phát hiện nữ nhân này quả thật rất thích tính toán món nợ cũ.
.Tiêu Vô Y liếc mắt nhìn hắn, mấp máy môi, có vẻ vô cùng hài lòng với thái độ của hắn, nói: - Miễn đi, bản quận chúa đại nhân đại lượng, không thèm so đo với loại người như chàng.
.Nàng mà cũng đại nhân đại lượng? Đại nhân đại lượng sao suốt ngày lôi chuyện này ra để trên mép thế hả? Hàn Nghệ ngoài cười nhưng trong không cười nói: - Đúng vậy, đúng vậy.
.Tiêu Vô Y kiêu ngạo hừ một tiếng, trong lòng đắc ý cực kỳ. Trước kia nàng luôn luôn đấu khẩu thua Hàn Nghệ, hiện tại có thể ỷ vào sự sủng ái của hắn, dành lại được một chút tôn nghiêm của mình rồi. Liền hiếu kỳ hỏi: - Vậy vừa nãy hai người đang nói chuyện gì với nhau thế?
.Việc này không thể giấu diếm, nếu không chắc chắn càng bôi càng đen! Hàn Nghệ nhanh trí "ồ" một tiếng, nói; - Dương cô nương nói cô ấy sắp phải rời khỏi Trường An, thế nhưng vẫn chưa ngắm hết phong cảnh nơi này, hỏi ta ngày mai có thế bồi tiếp cô ấy đi ngắm cảnh hay không? Ta cũng không muốn giấu diếm nàng, ta đã đáp ứng cô ấy rồi. Thế nhưng nàng cứ yên tâm, ngày mai ta sẽ tìm cách giải thích rõ ràng với cô ấy.
.Tiêu Vô Y kinh ngạc hỏi: - Chàng muốn giải thích rõ ràng chuyện gì?
.- Đương nhiên là chuyện của vợ chồng chúng ta.
.Hàn Nghệ thở dài nói: - Nếu như là một người khác, lừa dối một chút cũng không sao. Thế nhưng Dương cô nương tâm địa thiện lương, lại là bằng hữu của ta, không cần phải lừa dối cô ấy làm gì. Hơn nữa việc này nếu không nói rõ ràng, chỉ sợ tương lai sẽ càng thêm phiền toái mà thôi. Nói là nói như thế, tuy nhiên lúc này trong lòng Hàn Nghệ cũng đang cực kỳ do dự.
.- Không được! Tiêu Vô Y đột nhiên kêu lên.
.Hàn Nghệ kinh ngạc hỏi:
.- Sao lại không được?
.Tiêu Vô Y đáp: - Nếu chàng.. chàng nói như thế với Phi Tuyết, muội ấy sẽ rất là thương tâm đấy! Chàng... chàng còn có chút lương tâm nào nữa hay không?
Bạn cần đăng nhập để bình luận