Hiệp Đạo Xuyên Đường Triều

Chương 918.2: Không hiếm nhân tài

.Đậu Hành vội vàng lấy từ trong ngực ra biên lai vay mượn, đưa cho Hàn Nghệ.
.Hàn Nghệ lấy tới vừa nhìn, kinh ngạc nói: - Cả một ngọn nui?
.Đậu Hành ha hả nói: - Không dối gạt Hàn tiểu ca, nhà của ta trước kia cũng là một tiểu địa chủ, trong nhà coi như có chút tiền, nhưng khi Quan Trung đại hạn, thôn dân chúng ta đều di chuyển ra các vùng bên ngoài, ông nội ta tâm địa thiện lương, đã dùng lương thực tồn trong nhà mua lại hết đất đai của dân chúng trong thôn, nhưng đất đai của bọn họ đều là đồi núi, không trồng được lương thực, thế cho nên về sau nhà của ta gia đạo sa sút, cha ta đem đất vườn đều bán đi, chỉ giữ lại một ngọn núi không bán được này cho ta.
.Hàn Nghệ gật gật đầu, nói: - Ngươi là vì không có tiền ăn cơm, mới đi vay tiền hay sao?
.Đậu Hành lắc lắc đầu nói: - Vậy cũng không phải, ta vay tiền là vì để làm kinh doanh.
.- Định kinh doanh cái gì?
.- Trồng cây a!
.Đậu Hành cười ha hả nói: - Nói đến trồng cây, ta còn muốn bàn bạc chút chuyện làm ăn với Hàn tiểu ca ngươi.
.Nụ cười trên mặt Hàn Nghệ càng phát ra sâu hơn, rất hứng thú ma hoi: - Làm ăn cái gì?
.Đậu Hành nói: - Ta biết rằng Hàn tiểu ca gần đây đang xây dựng những công xưởng lớn, hơn nữa quỹ từ thiện kia nhất định cũng muốn xây dựng học viện, những thứ này lại không đều cần gỗ ư, nhà của ta có gỗ nha, hiện tại ta vẫn luôn luôn đang trồng cây đu, không phải ta khoác lác, gỗ đu nhà ta tốt lắm, nếu ngươi không tin có thể đi với ta nhìn xem, không biết ý tứ của Hàn tiểu ca như thế nào?
.- Có chút thú vị!
.Hàn Nghệ ha hả cười vài tiếng, hơi hơi trầm ngâm, nói: - Nếu không như vậy đi, khế đất này ta giúp ngươi chuộc lại, ngươi tới giúp ta làm việc, như thế nào? Hắn thế mà lại sinh ra tâm tiếc tài, hiện giờ hắn kinh doanh lớn như vậy, hắn cũng cần nhân tài đến hỗ trợ.
.Đậu Hành cười hì hì nói: - Đa tạ Hàn ý tốt của tiểu ca, nhưng ta chỉ muốn tự mình làm kinh doanh, hơn nữa Hàn tiểu ca không phải vẫn đang trợ giúp những thương nhân nhỏ như chúng ta sao.
.Mặc dù là cười nói, nhưng trả lời lại vô cùng rõ ràng.
.Hàn Nghệ trầm mặc nửa ngày, nói: - Ta đáp ứng ngươi, nhưng có một điều kiện tiên quyết, ngươi nhất định phải viết một phần bản kế hoạch hợp tác của chúng ta ra, mặt khác, ta cũng sẽ phái người đi xem rừng câu đu của ngươi.
.Đậu Hành lập tức nói: - Không thành vấn đề.
.Hàn Nghệ nói: - Vậy được, đến lúc đó chúng ta lại nói chuyện.
.- Được! Vậy ta cáo từ trước.
.- Đi thong thả!
.Đậu Hành đi rồi, Cao Lý Hành một bên cười dài nói: - Dựa vào mấy câu nói đó của gã, ngươi liền nguyện ý cho gã vay tiền?
.Hàn Nghệ nói: - Nếu không phải gã lừa dối ta, như vậy sau ba năm, của cải của gã ít nhất sẽ tăng thêm hơn một ngàn lần, ta không lý nào lại cự tuyệt gã.
.Cao Lý Hành nghe vậy vẻ mặt vẻ khiếp sợ, nói: - Vì sao?
.Hàn Nghệ cười nói:
.- Bởi vì so với bất kỳ người nào khác thì gã đều nhìn sâu xa hơn một ngàn bước.
.Hiện giờ Hàn Nghệ đã khống chế cả thị trường, mấu chốt buôn bán của cả thị trường, hắn làm sao có thể nhìn không tới, tương lai vài năm, thị trường gỗ nhất định sẽ vô cùng náo nhiệt, bởi vì xưởng cỡ lớn nhất định sẽ như măng mùa xuân lần lượt chồi ra, như vậy sẽ rất cần gỗ, rõ ràng Đậu Hành đã thấy được điểm này, mới bắt đầu gieo trồng cây đu, chuẩn bị mượn ngọn gió đông này để phát tài lớn, bởi vậy thậm chí gã cũng không muốn đến Phượng Phi Lâu làm việc.
.Đang lúc lúc này, ngoài cửa lại vang lên tiếng đập cửa.
.Hàn Nghệ nói: - Tiến vào.
.Chỉ thấy Quý Qua đi đến, đầu tiên là y liếc mắt nhìn Cao Lý Hành một cái.
.Hàn Nghệ hỏi: - Chuyện gì?
.Quý Qua nói: - Hàn tiểu ca, Trương gia chợ Tây muốn lấy bí phương cháo nhà bọn họ để thế chấp vay của Kim Hành chúng ta năm mươi quan tiền.
.Về vấn đề thế chấp bằng kỹ thuật này, còn quá mới mẻ độc đáo, cái này cần ánh mắt nhạy cảm để phán định vật này có kiếm tiền được không, người của hiện tại ít có loại tầm nhìn xa này, bởi vậy bình thường vẫn phải do Hàn Nghệ chủ đạo.
.- Cháo!
.Hàn Nghệ hơi hơi nhíu mày.
.Cao Lý Hành cười ha hả nói: - Ngươi chẳng lẽ không biết sao, cháo của nhà lão Trương nổi danh là mỹ vị nha, hơn nữa còn vô cùng rẻ, kinh doanh cho tới nay đều cực kỳ tốt, nhưng tại sao y lại tới vay tiền?
.Hàn Nghệ sửng sốt, nói: - Hình như ta cũng từng nghe Tiểu Mập nói qua, cháo của y không ngon bằng cháo Trương gia chợ Tây, chẳng lẽ chính là Trương gia này? Mời người đó vào đi.
.- Vâng!
.Chỉ chốc lát sau, chỉ thấy một nam nhân trung niên trông khoảng bốn mươi tuổi đang cầm một bình gốm đi đến, y mới vừa vào cửa, nhìn thấy Cao Lý Hành, sợ hãi không thôi, vội vàng hành lễ nói:
.- Tiểu nhân Trương Thông gặp qua Cao Thượng thư.
.Hiển nhiên Cao Lý Hành cũng là khách quen của tiểu điếm bọn họ.
.Cao Lý Hành cười nói: - Không cần đa lễ. Lão Trương nha, ngươi kinh doanh cho tới nay cũng không tệ, vì sao phải chạy tới vay tiền?
.Trương Thông gãi đầu, cười không nói.
.Hàn Nghệ mở miệng: - Xin chào, ta là Hàn Nghệ, Cao Thượng thư hỏi vấn đề này, cũng là điều ta muốn hỏi đấy.
.- Chào Hàn tiểu ca! Trương Thông hơi hơi xoay người trước, hướng về phía Hàn Nghệ thi lễ một cái, lập tức nói: - Chuyện là như vầy, cháo của tiểu điếm ở Trường An coi như là có chút danh khí, bởi vậy rất nhiều người đến tiểu điếm ủng hộ, nhưng có không ít khách nhân ở cách tiểu điếm khá xa, thời tiết tốt, thì còn dễ nói, nhưng thời tiết quá nóng quá lạnh, bọn họ cũng ngại đến với tiểu điếm, cho nên tiểu nhân muốn làm nhiều thêm vài cái quan nho, để cho khách nhân không cần chạy xa như vậy để đến ăn.
.Cao Lý Hành hiếu kỳ nói: - Lão Trương, vay tiền như thế này tóm lại là có chút phiêu lưu đấy, còn phải trả cả lợi tức nữa, nếu chẳng may ngươi tra không đươc, có thể đến ngay cả bát cơm cũng đánh mất, kỳ thật đại khái ngươi có thể đợi thêm một hai năm, tích góp được một chút tiền, không cần tới đây vay tiền.
.Ngươi đây là cố tình hủy chuyện làm ăn của ta đi! Hàn Nghệ đối với Cao Lý Hành rất là câm nín.
.Trương Thông ngượng ngùng nói: - Cao Thượng thư nói đúng, nhưng nhưng cháo nhà tiểu nhân bán quá rẻ, chỉ trông vào bán được nhiêu, mở nhiều vài quầy, thì ta sẽ kiếm được càng nhiều hơn một chút, hơn nữa hiện giờ giá lương thực lại rẻ như vậy, tiểu nhân cảm thấy đây là một thời cơ tốt.
.Cao Lý Hành gật gật đầu.
.Hàn Nghệ cười, trong lòng hiểu được vô cùng, Trương Thông này muốn chính là ít lãi tiêu thụ mạnh, đưa tay chỉ vào chiếc bình gốm mà y đang cầm, nói: - Đây là cháo của nhà ngươi đi?
.- Phải phải phải!
.Trương Thông nói: - Hàn tiểu ca muốn nếm thử chút không?
.- Đương nhiên.
.- Vâng.
.Trương Thông lập tức múc cho Hàn Nghệ và Cao Lý Hành mỗi người một chén.
.Trên cháo trắng muốt là vài đường xanh biếc nổi nhè nhẹ, từng làn khói hương bốc lên, hơn nữa còn có một ít thịt xé trắng nõn, hẳn là thịt cá.
.Hàn Nghệ thưởng thức một miếng, từng đợt ấm áp thấm vào tim gan, gạo nhừ sóng sánh, tuy rằng thịt cá vô cùng ít, nhưng lại cực kỳ trơn mềm, cho dù là nếm đến một tia thịt cá, cũng đều có một loại cảm giác như vị giác được trúng thưởng, làm người ta vô cùng kinh hỉ, mặn tươi ngon miệng, lại thêm rau quả thanh nhạt ngon miệng, dường như điều hòa giữa mặn và tươi, khiến hai thứ trộn làm một thể, nhưng trừ đó ra, còn có một tia hương vị ngọt ngào như có như không, làm cho người ta hồi vị vô cùng, nhưng lại khó có thể bắt được một tia hương vị ngọt ngào này, không kìm nổi muốn ăn miếng thứ hai, đại khái đây chính là nét đặc sắc của bát cháo này.
.- Không thành vấn đề!
.Sau khi Hàn Nghệ nếm xong, liền gật đầu.
Bạn cần đăng nhập để bình luận