Hiệp Đạo Xuyên Đường Triều

Chương 954.2: Cận vệ

..
.Cũng may Trần Thạc Chân ăn mặc chỉnh tề, ngay cả áo ngoài cũng mặc.
.Tuy rằng rất khoái, nhưng Hàn Nghệ cũng cảm thấy rất xấu hổ, mấu chốt là tư thế này làm tổn thương lòng tự tôn của hắn, hơn nữa hắn rất khát nước, vì vậy chầm chậm rời khỏi vòng ôm ấm áp của Trần Thạc Chân, xốc mạnh tấm chăn lên, thầm nghĩ, tấm chăn này làm như thế nào vậy, nhìn một cái, hóa ra bên trên phủ một lớp da ngựa, đột nhiên, một cơn gió lạnh thổi tới khiến hắn rùng mình, nước cũng không muốn uống nữa, thà rằng chết khát, cũng muốn trở lại trong lòng Trần Thạc Chân. Hàn Nghệ thà rằng không cần phong độ, nhưng muốn nhiệt độ.
.Hắn đàng hoàng chui vào, nhẹ nhàng nâng cánh tay của Trần Thạc Chân lên, chuẩn bị trở lại tư thế cũ kia.
.- Ngươi định làm gì?
.Chợt nghe thấy bên cạnh có một giọng nói lạnh lùng, rõ ràng vang lên.
.Hàn Nghệ giật mình ngẩn người, thấy Trần Thạc Chân mở to mắt, lạnh lùng nhìn, ánh mắt của nữ nhân này giống băng, làm cho lòng người sợ hãi, hắn lúng túng nói: - Ta chỉ sợ cô hiểu lầm, muốn... muốn... trở lại tư thế cũ vừa rồi.
.Gương mặt Trần Thạc Chân ửng đỏ, càng thêm kiều diễm, nhưng giọng nói cực kỳ lạnh như băng: - Ngươi đừng hiểu lầm !
.Không đợi nàng nói xong, Hàn Nghệ liền vội vàng nói:
.- Ta không hiểu lầm, ta không hiểu lầm, ta biết, ta biết hết, ta trúng tên, miệng vết thương nhất định sẽ bị nhiễm trùng, chắc chắc sẽ bị sốt, bên ngoài thời tiết lạnh như thế, chúng ta lại không mang đệm chăn, chỉ có áo khoác, sau đó hai người cùng ôm nhau sưởi ấm, nếu không làm như vậy, có lẽ ta không chống đỡ được đến hiện giờ, đã bị chết vì đông lạnh rồi.
.Trần Thạc Chân cả kinh nói: - Sao ngươi lại biết? Chẳng lẽ ngươi đều giả bộ? Nói đến đây, trong giọng nói của nàng mang theo tức giận.
.- Đương đương nhiên không phải, tại sao cô lại nghĩ như vậy, kỹ thuật diễn của ta không đạt đến độ thuần thục như lửa đâu! Chỉ có điều !
.Hàn Nghệ nói tới đây dừng một chút, kỳ thật trước đây hắn đã từng gặp tình huống này, khác nhau ở chỗ, người cứu hắn không phải là đại mỹ nữ thơm ngào ngạt như Trần Thạc Chân, tám chín phần mười đều là dân thường lông lá xồm xoàm, hắn nói: - Chỉ là trước kia ta cũng từng bị thương, biết trúng tên sẽ như thế nào, hơn nữa vừa rồi ta mở "cái chăn" này thì lạnh muốn chết, đoán cũng có thể đoán được. Ta cũng không đẹp trai đến nỗi để cô thừa dịp ta hôn mê đi sàm sỡ.
.Nghĩ thầm rằng, cô không tra tấn ta, ta phải đi thắp hương rồi! Lại nghĩ tới cơn ác mộng kia, trong lòng hắn vẫn còn sợ hãi!
.- Ngươi hiểu thì tốt rồi!
.Trần Thạc Chân vô cùng bình tĩnh nói, nhưng tim lại đập bình bịch, hiện giờ nàng muốn cách xa Hàn Nghệ, nhưng vấn đề là trời quá lạnh, ra ngoài không chừng bị chết lạnh mất, nàng chỉ có thể cố giả bộ điềm tĩnh, hơi trở người lại, nằm ngang, thản nhiên nói: - Nhưng sự tình cũng không đơn giản như ngươi nghĩ, kỳ thật ngươi trúng tên chỉ là vết thương nhỏ, cũng không nguy hiểm tới tính mạng, dù sao trước đó ngươi cũng đã chuẩn bị, bên trong lót thêm một lớp da thú, chỉ có điều mũi tên có độc, ngươi suýt nữa đi đời nhà ma.
.Tên khốn kiếp, một ngày nào đó ngươi rơi vào tay ta, ta nhất định cho ngươi nếm mùi! Trong lòng Hàn Nghệ mắng chửi một tràng, rồi hiếu kỳ nói: - Sao cô lại xuất hiện ở đây? Còn nữa, Tiểu Dã sao lại đi cùng cô, sao chúng ta lại ở chỗ này?
.Trần Thạc Chân nói từ đầu đến cuối cho Hàn Nghệ nghe, chắc chắn nàng phải nói cho hắn biết, nếu không dễ làm người ta hiểu lầm.
.Nguyên nhân Trần Thạc Chân tới nơi này, rất đơn giản, bởi vì nàng là hộ vệ của Hàn Nghệ, bởi vậy nàng mới âm thầm bảo vệ hắn trên đường, sau đó thấy Hàn Nghệ đến Toái Diệp trấn, trong lòng cũng hiếu kỳ, vì thế cũng âm thầm tới, đúng lúc đó Tiễu Dã bị bắt tách ra khỏi Hàn Nghệ, vì thế nàng tìm Tiểu Dã, hỏi nguyên nhân, lúc ấy bọn họ vẫn ẩn náu ở gần đấy, may mắn Tiểu Dã biết Hàn Nghệ sẽ chạy về hướng nào.
.Nào đâu biết rằng sẽ xuất hiện nhiều điều không ngờ như vậy!
.Sau khi Trần Thạc Chân cứu được Hàn Nghệ, vốn đã hẹn sẵn nơi đến với Tiểu Dã, nhưng trên đường gặp phải một vài binh lính Đột Quyết trốn thoát, Trần Thạc Chân buộc phải chạy về phía tây bắc, may mắn những binh sĩ Đột Quyết đó cũng đang chạy trối chết, không ra lệnh đuổi giết bọn họ, nếu không, họ đã không thuận lợi trốn như vậy.
.Chạy cả ngày, cho đến khi ngựa mệt, hất hai bọn họ xuống lưng ngựa, lúc ấy trên trời đổ tuyết lớn, Trần Thạc Chân cũng là lần đầu tiên tới đây, không biết mình đang ở nơi nào, chỉ có thể đưa Hàn Nghệ vào trong sơn động che giấu. Nhưng đi vào trong sơn động, nàng mới phát hiện Hàn Nghệ mệnh chỉ trong sớm tối, cũng không chảy máu quá nhiều, trời rất lạnh, máu đều đã kết vảy, nhưng trong mũi tên trên người Hàn Nghệ có độc, tuy không nguy hiểm đến tính mạng, nhưng chạy lâu như vậy, chưa phát độc đến chết xem như là rất may mắn, Trần Thạc Chân cũng không biết độc gì, bởi vì nàng chưa từng tiếp xúc với người Đột Quyết, nhưng nàng cũng là cao thủ dùng độc, có chuẩn bị một chút thuốc trên người, bôi thuốc lên, mặc kệ số phận.
.May độc dược hiện giờ không lớn, không cùng khái niệm với độc dược hiện đại, càng may mắn hơn nữa là, Trần Thạc Chân phát hiện xung quanh sơn động có nhân sâm núi, vì vậy đào một ít nhân sâm nấu canh, giúp Hàn Nghệ kéo dài tính mạng. Mạng Hàn Nghệ cũng cứng, nhưng hắn cũng hôn mê nửa tháng, trong nửa tháng này, toàn bộ nhờ vào con chiến mã trẹo chân kia để nuôi sống bọn họ, hiện giờ che trên người họ cũng chính là da ngựa, nói cách khác, hắn không đói chết cũng bị lạnh chết.
.Cho nên nói con chiến kia mã thật sự chẳng những cứu Hàn Nghệ, mà còn đóng góp tất cả thân thể của mình.
.Trần Thạc Chân vì cứu Hàn Nghệ, bận rộn cả trong động một ngày, ngày thứ hai khi chuẩn bị đi gọi viện binh thì phát hiện bên ngoài đã trắng xóa, tuyết dầy che kín đường núi, căn bản không xuống được, toàn bộ sống là nhờ con ngựa này, nhưng Hàn Nghệ một ngày ăn cũng không hết bao nhiêu, chỉ ăn một chút vẫn có thể cầm cự.
.Nhưng mà, trận tuyết này càng lúc càng lớn, ba ngày sau, cơ bản cửa động cũng không ra nổi.
.- Không ngờ ta hôn mê nửa tháng.
.Hàn Nghệ hơi nhíu mày, tuy rằng Trần Thạc Chân chỉ kể sơ lược, nhưng không cần phải nói, cũng có thể tưởng tượng ra được, mấy ngày này Trần Thạc Chân vì cứu hắn mà gặp không ít khó khăn hiểm trở, trong lòng hắn thật sự rất cảm động, nói: - Thật sự cảm ơn cô, nếu không có cô, ta e rằng khó qua nổi.
.Trần Thạc Chân cũng thản nhiên nói: - Không cần ngươi tạ ơn, cứu ngươi chỉ là chức trách của ta, nếu ta không đồng ý với Hoàng hậu, ta tuyệt đối thấy chết mà không cứu, giữa chúng ta chỉ có thù hận, không có ân tình.
.Hàn Nghệ nghe vậy chỉ cười ha ha.
.Trần Thạc Chân nói: - Ngươi cười cái gì?
.- Không có gì.
.Hàn Nghệ lắc đầu, nói: - Nhưng cô nói như vậy, càng làm ta thêm áy náy.
.- Hả?
.- Trước kia không phải ta oán giận cô, nói cô không xuất công lại không xuất lực sao sao, có hay không có cô bảo vệ cũng chẳng khác gì, nhưng hiện giờ ta rút lại lời ấy. Cô làm hộ vệ thật sự quá tận tâm rồi, ta hoàn toàn cảm nhận được, không có ai chuyên nghiệp hơn cô.
Bạn cần đăng nhập để bình luận