Hiệp Đạo Xuyên Đường Triều

Chương 1209.2: Ghế thái tử

.Tiêu Vô Y bát quái hỏi: - Tiểu Mập, vừa rồi đệ nói gì với Oánh Oánh thế?
.Hùng Đệ ngẩn người, đáp: - Không nói gì cả, chỉ là tán gẫu về bánh bao thôi.
.- Bánh bánh bao?
.Tiêu Vô Y trợn tròn hai mắt, tức giận nhìn Tiểu Mập không biết tranh thủ này.
.- Nàng tốt nhất tỉnh táo lại đi! Hàn Nghệ liếc mắt nhìn kiều thê một cái, lại nói; - Tiểu Mập, buổi chiều cũng đừng chăm chăm vào bán hàng, cùng ta với Tiểu Dã đi chơi, muốn chơi thì cứ chơi đi, nếu không, đợi sau này đều bị đại tỷ tỷ của đệ hủy hết--- ai ui! Đột nhiên hắn dùng một tay che chân phải, nhìn Tiêu Vô Y với vẻ mặt buồn bực.
.Tiêu Vô Y hung hăng trừng mắt nhìn hắn: - Chàng nói lung tung gì đấy?
.- Hàn đại ca, huynh không nhìn thấy Thẩm đại ca bọn họ sao? Hùng Đệ cơ trí vội vàng nói sang chuyện khác.
.Hàn Nghệ lắc đầu, bảo: - Đúng rồi! Còn chưa nhìn thấy Thẩm Tiếu bọn họ nữa.
.Hùng Đệ nói:
.- Trước đó không lâu bọn họ còn ngồi trong quán của đệ chốc lát, nhưng sau đó nói là đi tìm huynh mà.
.Hàn Nghệ hỏi: - Tứ Mộng cùng Khuynh Thành có đến đây không?
.Hùng Đệ đáp: - Chỉ có Mộng Đình cùng Mộng Dao đến đây thôi.
.Hàn Nghệ nói: - Vậy thì phỏng chừng Thẩm Tiếu không có dự định đi tìm ta, mà là muốn tránh ta rồi.
.Dương Phi Tuyết đột nhiên đứng dậy, nhìn bên phải bảo:
.- Bệ hạ, hoàng hậu đang đến đây.
.Hàn Nghệ quay đầu nhìn lại, chỉ thấy một đám người đi tới bên này, đúng là Lý Trị, Võ Mị Nương và các đại thần liên quan.
.Mấy người vội vàng đứng dậy tiếp đón.
.- Thần--- !
.- Miễn đi! Miễn đi!
.Không chờ bọn họ hành lễ, Lý Trị liền phất tay, sau đó nói với hoàng hậu: - Chúng ta ngồi ở đây ăn luôn đi.
.Lý Trị vừa đến đây, bố cục lập tức thay đổi, đầu tiên, quảng trưởng nhỏ này lập tức thành vùng cấm, bốn phía đều có hộ vệ mang đao, tầng tầng gác, Võ Mị Nương mang theo nữ quyến cùng trẻ con ngồi ở cùng một bàn, còn các đại thần trung tâm cùng Lý Trị, Lý Hoằng đều ngồi cùng một bàn, các đại thần còn lại ngồi cùng một bàn.
.- Ghế dựa này ngồi thật thoải mái a!
.Lý Trị vừa mới ngồi xuống, chỉ cảm thấy cực có lực đàn hồi, y còn không nhịn được nảy lên hai cái.
.Hứa Kính Tông cũng sờ sờ, kinh ngạc nói: - Ghế dựa này hình như làm từ cây mây.
.- Ghế dựa làm bằng cây mây. Thú vị! Thú vị! Lý Trị đột nhiên nhìn Hàn Nghệ nói: - Hàn Nghệ, thứ này không phải lại do khanh nghĩ ra chứ.
.- Bệ hạ thánh minh!
.- Khanh--- !
.Lý Trị thật sự có chút không rõ, sao Hàn Nghệ lại luôn luôn có thể phát minh ra một số thứ thú vị gì đấy, hơn nữa còn làm tốt như vậy, y cũng không biết nên nói cái gì.
.Lý Hoằng lại hiếu kỳ hỏi: - Hàn Nghệ, sao ngươi lại nghĩ đến dùng cành mây làm ghế dựa vậy.
.Hàn Nghệ cười nói: - Thần vẫn luôn có một xưởng sản xuất gia cụ, trước kia vẫn toàn dùng gỗ để làm, tuy nhiên gia cụ Phượng Phi Lâu của thần sản xuất ra cực kỳ mới mẻ độc đáo đ, cũng rất được mọi người yêu thích, nhưng mức buôn bán luôn không được lý tưởng lắm.
.- Đây là vì sao? Lý Hoằng hiếu kỳ hỏi.
.Hàn Nghệ nói: - Bởi vì đại đa số gia đình đều lựa chọn bắt chước gia cụ của thần rồi sau đó tự chế tạo.
.Lý Hoằng hơi hơi nhướn mày, nói:
.- Vậy thì rất không công bằng rồi, đây chính là do ngươi nghĩ ra, bọn họ lại sao chép lại của ngươi, không có phẩm hạnh.
.Lời này vừa nói ra, có không ít người để xấu hổ ra mặt, gia cụ nhà bọn họ đều bắt chước theo gia cụ của Hàn Nghệ.
.- Điện hạ nói có lý, nhưng nếu pháp luật đã không có quy định như vậy, nên bọn họ làm vậy cũng không sai. Hàn Nghệ gật đầu cười, rồi lại nói: - Tuy vậy bởi vì do Trường Vận và Vạn Lý cần số lượng gỗ lớn để tạo thuyền, làm cho giá gỗ tăng lên, bởi vậy làm cho giá gia cụ bằng gỗ cũng nước lên thì thuyền lên, điều này đối với chúng thần là một cơ hội cực tốt.
.Lý Trị nghe vậy hiếu kỳ không thôi, hỏi:
.- Nếu giá gỗ tăng cao, thì người ta sẽ càng không vào cửa hàng của các khanh mua chứ, sao có thể là cơ hội tốt được.
.Hàn Nghệ cười nói: - Như là trong nhà của Hứa Thị trung, Lý Trung thư bọn họ ai ai cũng có thợ mộc, thợ mộc cực kỳ phổ biến, dẫn đến gia cụ trong nhà bọn họ đều có thể tự làm, nhưng gần đây do Vạn Lý cùng Trường Vận cần rất nhiều gỗ để tạo thuyền, khiến cho giá gỗ tăng cao, bởi vậy mới làm thần luôn luôn tự hỏi dùng chất liệu gì để thay thế gỗ, nên thần mới nghĩ tới mây, mà giá gỗ tăng cao, cũng làm tăng lên phí tổn chế tác gia cụ, đồng thời ghế mây của chúng thần giá cả vừa phải, ngồi lên còn thoải mái, mà cách làm ra ghế mây lại chỉ có Phượng Phi Lâu của thần biết, điều này có thể giúp thần nâng cao sức cạnh tranh, thần tin rằng qua hôm nay sẽ có rất nhiều người đến Phượng Phi Lâu để mua ghế mây.
.Lý Hoằng nghe vậy hơi gật đầu, trong mắt cũng đầy vẻ sùng bái, chỉ cảm thấy Hàn Nghệ vô cùng thông minh, chính mình cũng không được như hắn, bỗng nhiên mắt cậu bé sáng lên, hỏi: - Hàn Nghệ, ta cũng có một chủ ý không biết có thể thực hiện không?
.Hàn Nghệ hiếu kỳ hỏi: - Chủ ý gì?
.- Ngươi nói xem nếu để bánh xe nhỏ của giày trượt băng ở dưới chân ghế, thì nó có thể đi được không? Lý Hoằng hỏi thật cẩn thận.
.Lời này vừa nói ra, các đại thần xung quanh đều nhìn lẫn nhau.
.Hàn Nghệ cũng hơi hơi sững sờ, rồi lập tức vui mừng nói: - Chuyện này tuyệt đối có thể làm! Điện hạ thật sự là thông minh tuyệt đỉnh.
.Lý Hoằng cười hì hì nói: - Đây đều là từ giày trượt băng của ngươi cho ta gọi ý đấy.
.Trang bị bánh xe dưới ghế? Lý Trị nghe vậy cũng cảm thấy thú vị, có chút hăng hái hỏi: - Điều này--- điều này thật sự khả thi sao?
.Hàn Nghệ hưng phấn trả lời: - Hồi bẩm bệ hạ, chuyện này tuyệt đối có thể làm được, đợi không quá lâu, ghế dựa có bánh xe sẽ xuất hiện tại Ngõ Bắc của thần. Nói tới đây, hắn đột nhiên dừng lại một chút, lại nói với Lý Hoằng:
.- Điện hạ, thần có một yêu cầu quá đáng, mong điện hạ đáp ứng.
.Lý Hoằng nói: - Ngươi nói.
.Hàn Nghệ nói; - Thần muốn đặt tên cho loại ghế dựa này là ghế thái tử.
.- Ghế ghế thái tử? Lý Hoằng chớp đôi mắt to nói.
.Hàn Nghệ gật đầu nói: - Loại ghế này do điện hạ phát minh ra, mà điện hạ lại là thái tử, bởi vậy thần mới nghĩ đến đặt tên cho loại ghế này là ghế thái tử.
.- Ta--- ta chỉ là thuận miệng nói thôi! Khuôn mặt nhỏ nhắn của Lý Hoằng có chút đỏ lên, rồi lại vụng trộm liếc nhìn Lý Trị.
.Đúng lúc này, lại nghe được có người ở bên cạnh nói: - Lấy tên thái tử để đặt cũng không tồi, nhưng điều kiện tiên quyết là ghế dựa này phải làm thật tốt.
.Người nói chính là Võ Mị Nương ngồi bàn bên cạnh!
.Hàn Nghệ cười nói: - Xin hoàng hậu cứ yên tâm, loại ghế dựa này nhất định sẽ được mọi người yêu thích vô cùng.
.Lý Trị cũng cười gật đầu, có vẻ cực kỳ vui mừng, con của y thông minh như vậy, người làm phụ thân có thể không vui sao, y nhè nhẹ vỗ lên vai Lý Hoằng.
.Lý Hoằng thấy phụ mẫu mình đều đáp ứng, mới gật đầu cười nói: - Vậy được rồi!
.Hàn Nghệ lại nói tiếp: - Hơn nữa vừa mới rồi điện hạ nói rất đúng, đây là do điện hạ nghĩ ra được, nên trong số lợi nhuận theo lý nên có một phần thuộc về điện hạ, người xem làm thế này có được không, một nửa số tiền kiếm được từ ghế thái tử sẽ được quyên góp cho quỹ từ thiện của hoàng hậu.
.Lý Hoằng liên tục gật đầu: - Được! Được!
.Chính cậu bé cũng cực kỳ ủng hộ Học Viện Chiêu Nghi của mẫu hậu.
.Lần này thì náo nhiệt rồi, mỗi người đều thảo luận loại ghế dựa có bánh xe này, đều tỏ vẻ vô cùng chờ mong, đương nhiên trong lời nói cũng không thể tránh trộn lẫn những lời khích lệ khen ngợi thái tử.
.Lý Trị cùng Võ Mị Nương đều cảm thấy vô cùng tự hào, con mình mới năm sáu tuổi, không ngờ nghĩ ra được ý kiến hay thế này, chứng tỏ rằng lúc trước lập Lý Hoằng làm thái tử là rất chính xác
Bạn cần đăng nhập để bình luận