Hiệp Đạo Xuyên Đường Triều

Chương 905.1: Toàn doanh hảo tỷ phu

.Tình huống gì thế này?
.Bốn người đều sửng sốt, Độc Cô Vô Nguyệt, Trưởng Tôn Diên, Nguyên Liệt Hổ đồng thời nhìn về phía Hàn Nghệ, mà Hàn Nghệ lại nhìn về phía Nguyên Liệt Hổ, bởi vì theo những gì hắn biết, trong nhóm Trường An thất tử, thì Nguyên Liệt Hổ là phong lưu nhất, nhưng Nguyên Liệt Hổ thích ca kỹ, lại không quá thích trêu chọc phụ nữ đoàng hoàng, điều này cũng làm cho Hàn Nghệ có chút nghi hoặc.
.- Tỷ phu!
.- Tỷ phu!
.- Tỷ phu!
.Người xông lên đầu tiên là Uất Trì Tu Tịch cùng Thượng Quan Vân, Mộ Dung Chu Hàng đều gọi Hàn Nghệ.
.Ánh mắt ngu ngơ của Trưởng Tôn Diên, Độc Cô Vô Nguyệt, Nguyên Liệt Hổ dần dần trở nên kinh ngạc, tên nhãi này rốt cục thông đồng với bao nhiêu nữ tử quý tộc a, giấu đúng là kỹ thật.
.Chẳng lẽ đang gọi ta ư? Hàn Nghệ cũng buồn bực, mẹ kiếp! Đến tột cùng có bao nhiêu người đã hạ xuân dược cho ta chứ, sao mới chỉ chốc lát, đã có nhiều em vợ thế này rồi, ông trời muốn cho ta mắc phải chứng bệnh sợ hãi em vợ hay sao.
.- Tỷ phu!
.Uất Trì Tu Tịch đi đến trước mặt Hàn Nghệ, cười ngây ngô.
.- Đi đi đi!
.Hàn Nghệ tức giận giáo huấn: - Tu Tịch, cho dù ngươi muốn bôi nhọ ta, cũng không nên lấy tỷ tỷ của mình ra chứ, từ lúc nào mà ta thành tỷ phu của các ngươi rồi.
.Uất Trì Tu Tịch cười ha ha nói: - Ngươi là tỷ phu của Tiêu Hiểu, mà chúng ta cùng Tiêu Hiểu là huynh đệ, vậy nên ngươi tất nhiên cũng là tỷ phu của chúng ta a!
.Hàn Nghệ trợn mắt trắng, không biết phải nói gì.
.Mộ Dung Chu Hàng bu lại, cười ha ha nói: - Phó Đốc sát, ngươi thật sự quá lợi hại, ngay cả Vân Thành Quận Chúa cũng dám lấy về nhà, ta thật sự là rất sùng bái ngươi đấy.
.- Càng thêm quan trọng hơn là, ngươi lại vẫn giữ được tứ chi đầy đủ, hoàn toàn không bị hao tổn gì, oa ---- thật sự là quá lợi hại. Tỷ phu, ngươi làm thế nào được thế? Thượng Quan Vân nháy mắt, đầy mặt tò mò hỏi.
.- Phó Đốc sát, ngươi nói chút chuyện giữa ngươi và Vân Thành Quận Chúa cho chúng ta nghe đi.
.- Đều cút sang một bên cho ta.
.Hàn Nghệ đều chưa lên tiếng, Nguyên Liệt Hổ đột nhiên hổ khu chấn động, mắng:
.- Đám thằng nhóc các ngươi, muốn chết hay sao, sao có thể tùy tiện gọi tỷ phu như thế.
.Hàn Nghệ kinh ngạc liếc nhìn Nguyên Liệt Hổ, ngươi gấp gáp thế làm gì.
.Hắn lại quên mất Nguyên Liệt Hổ vốn phải gọi hắn là cô phụ, nếu như ai cũng gọi hắn là tỷ phu, thì không phải loạn hết bối phận sao, nên hắn không thể không đứng ra ngăn cản a.
.Chợt nghe được người khác khẽ hừ một tiếng, âm dương quái khí nói:
.- Vẫn là đại biểu ca của ta nói đúng, Hàn Nghệ tuy là Phó Đốc sát của chúng ta, nhưng hắn xuất thân nông phu, các ngươi gọi hắn là tỷ phu, thật đúng là biết tăng thể diện cho mình a!
.Mọi người vừa nhìn, chỉ thấy Dương Mông Hạo ngẩng đầu, ưỡn mặt, nói với vẻ khinh thường.
.Triệu Thiên Phú hiếu kỳ nói: - Tiểu Mông, ta nhớ rõ người gọi Hàn Nghệ là tỷ phu sớm nhất chính là ngươi a!
.Dương Mông Hạo cả giận nói:
.- Ta gọi lúc nào, Phó Đốc sát có nói, chúng ta là cảnh sát hoàng gia làm việc gì đều phải có chứng cớ!
.- Chúng ta đều nghe qua a!
.Uất Trì Tu Tịch cười xấu xa nói.
.- Là các ngươi cố ý vu hãm!
.Da mặt của Dương Mông Hạo cũng không phải là dùng để trưng cho đẹp, nên cắn chết không thừa nhận.
.Hàn Nghệ nhìn Dương Mông Hạo, sao có thể không rõ Dương Mông Hạo đang suy nghĩ gì được, điển hình là không ăn được nho thì nói nho xanh, trong lòng hắn cười thầm, tên ngu xuẩn, cho ngươi nói những lời này, ta cũng không dám phản bác ngươi a!
.Uất Trì Tu Tịch hơi có chút thấp thỏm liếc nhìn Nguyên Liệt Hổ, cười ha ha nói: - Hổ ca, chúng ta chỉ là thấy tiểu tử Tiêu Hiểu kia thẹn thùng, nên đã gọi giúp y hai câu, giúp người làm niềm vui, chính là tỷ phu, không, Phó đốc sát đã dạy chúng ta đấy.
.- Ngươi bớt đứng đây cắt câu lấy nghĩa đi, lấy giúp người làm niềm vui, là ý tứ này sao? Hàn Nghệ tức giận nói.
.Thượng Quan Vân đột nhiên hỏi: - A? Tiêu Hiểu đâu rồi?
.Không ít người quay đầu nhìn lại, Nguyễn Văn Quý nói: - Kỳ quái! Mới vừa rồi Tiêu Hiểu còn ngồi ở chỗ này, sao mới quá một hồi đã không thấy người đâu rồi.
.Uất Trì Tu Tịch cười ha ha bảo: - Ta đã nói rồi, Tiểu Hiểu da mặt mỏng, không gọi ra miệng được, dù sao chứng ta đã làm thay rồi, cũng không sao hết a! Ha ha!
.Thôi Hữu Du vừa lúc đi tới cười nói: - Phó đốc sát, chúc mừng, chúc mừng!
.- Đúng đúng đúng! Đều quên chúc mừng ngươi rồi. Uất Trì Tu Tịch vỗ trán nói.
.Lư Khai Minh cười nói: - Phó đốc sát, chén rượu mừng này ngươi trốn không thoát đâu.
.- Nhất định phải mời khách!
.- Lần này nếu không mời khách, thì chúng ta không làm.
.Tất cả các đệ tử liên can đều ồn ào.
.Hàn Nghệ nhìn xem có chút hồ nghi, khoát tay một cái nói: - Lần này nhất định sẽ mời rượu đấy. Tuy vậy có điều ta rất muốn biết, dường như không khí này hôm nay có chút không thích hợp nha!
.- Có gì không đúng chứ?
.Uất Trì Tu Tịch ngu ngơ nói.
.Hàn Nghệ bảo: - Chẳng lẽ gần đây các ngươi không đọc Đại Đường Nhật báo sao, ta nhó rằng từng cho các ngươi nghỉ, nên biết việc này nha.
.Uất Trì Tu Tịch gãi đầu, hỏi Mộ Dung Chu Hàng: - Chu Hàng, Phó đốc sát nói chuyện giữa hắn và sĩ tộc Sơn Đông sao?
.Mộ Dung Chu Hàng gật đầu: - Ta nghĩ hẳn là vậy.
.- Ôi trời!
.Uất Trì Tu Tịch vung tay lên: - Ngươi không phải toàn mắng đám ăn chơi trác táng cả ngày chỉ biết ăn uống vui đùa sao, lúc trại huấn luyện mới bắt đầu, không phải ngươi cũng thường xuyên mắng sao, điều này thì có liên quan gì đến chúng ta.
.Trưởng Tôn Diên có chút tức giận nói: - Nói như ngươi không phải là tên ăn chơi trác táng vậy.
.- Ta đương nhiên không phải rồi.
.Uất Trì Tu Tịch rất là kích động phản bác lại Trưởng Tôn Diên:
.- Trưởng Tôn ca, hóa ra ngươi vẫn luôn thấy ta như vậy ư, Uất Trì Tu Tịch ta có thể đứng ở chỗ này, lại được đeo lên huy chương đại đội trưởng, xếp hạng thứ nhất trên bảng vinh dự, đều là bằng vào bản lĩnh thật sự, ngươi có biết ta đã phải bỏ ra bao nhiêu cố gắng sao, có thiên phú cực kỳ cao kia của ta nữa, sao ngươi có thể nói ta thế chứ, thật sự là quá sỉ nhục ta.
.Trưởng Tôn Diên ngượng ngùng cười: - Được được được! Coi như ta nói sao, ta xin lỗi ngươi.
.- Thế thì còn được!
.Uất Trì Tu Tịch vẫn còn có chút bất mãn, y quả thật không quá thích người khác nói y dựa vào quan hệ, bởi vì y cho rằng chính mình cực kỳ dũng mãnh, văn thao vũ lược, mọi thứ tinh thông đấy.
.Thôi Hữu Du cười bảo: - Không nói dối Phó đốc sát, kỳ thật lúc chúng ta vừa biết việc này, nhiều ít đều có chút tức giận, chúng ta cũng từng vì chuyện này mà tranh luận qua, nhưng từ góc độ của từng người mà nói, quả thật đúng là cần một người mắng tỉnh đám con cháu sĩ tộc chúng ta.
.Bùi Thiếu Phong hừ một tiếng: - Chúng ta sẽ dùng sự thật chứng minh ngươi đã sai, mà không thèm tranh luận với ngươi.
.Vi Phương tức giận nói: - Dù sao cũng chưa từng tranh luận thắng, kết quả là, còn phải bị ngươi nhục nhã một trận, cho nên không tranh chính là tranh đấy.
.Hàn Nghệ kinh ngạc hỏi: - Vi Nhị, từ lúc nào thì ngươi có giác ngộ cao thế?
.Vi Phương tức giận nói: - Ta vẫn luôn có giác ngộ cao như vậy, Phó đốc sát, ngươi xem thường người khác quá đấy.
.- Thật có lỗi! Thật có lỗi! Hàn Nghệ ngượng ngùng cười nói.
.Lư Khai Minh hưng phấn nói: - Ta ngược lại cảm thấy Phó đốc sát đang giúp chúng ta nói chuyện, ở vấn đề hôn nhân, quả thật chúng ta cần có quyền cự tuyệt, nói cách khác, cưới một nữ tử chính mình không thích chút nào, thì cũng là hại người hại mình.
.Thôi Hữu Du nói: - Không sai! Còn có là sóng còn hiền kia nữa, nếu sĩ tộc còn bất mãn nhằm vào phong trào còn hiền này, chẳng phải đang nói mình không phải hiền giả sao, đây chính là tiến vào bẫy của ngươi rồi, chúng ta sẽ không để ngươi lừa đâu.
.Liễu Hàm Ngọc nói: - Ta cảm thấy bọn Tập Nhận ca nói rất đúng, vinh quang của sĩ tộc chúng ta, cũng không phải là thứ một câu nói có thể hủy diệt được, nếu một ngày kia, hàn môn có thể chân chính thay thế sĩ tộc chúng ta, lúc đấy có thể chứng minh được tự chúng ta không cố gắng, không oán người được.
.Bùi Thiếu Phong nói: - Nhưng loại tình huống này chắc chắn sẽ không phát sinh đâu.
.Bởi vì tinh thần quý tộc sinh ra ở trại huấn luyện, nên tư tưởng của bọn họ đã hoàn toàn cải biến, điều bọn họ phải làm là phục hưng tinh thần quý tộc, chính ở thời điểm tranh luận, đã cảm thấy Hàn Nghệ đang giúp bọn họ, phủ định loại không khí hủ bại của giới sĩ tộc hiện giờ, thì mới có thể có cơ hội phục hưng tinh thần quý tộc được. Bởi vậy bọn họ chưa từng tìm Hàn Nghệ lý luận, bởi vì bọn họ đều cảm giác mình có thể sống sót ở trại huấn luyện, đều cực kỳ ưu tú, sự tự tin làm cho bọn họ không cảm thấy sợ hãi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận