Hiệp Đạo Xuyên Đường Triều

Chương 1099: Đều là lỗi của ta.

.Dương Lâm thở dài, đem trọn nguyên do của sự việc, rủ rỉ nói ra.
.Hóa ra năm thứ nhất khi Hàn Nghệ đi khỏi, Mai Thôn dựa vào kỹ thuật xây dựng tiên tiến và dụng cụ gia đình kiểu mới đã nhảy vọt thành thôn trang giàu có nhất Dương Châu, nhà nhà xây dựng lầu các nhỏ, hơn nữa lúc ấy còn có Thẩm gia ở phía trước dẫn đường, bởi vậy phát triển đặc biệt tốt, vì vậy người dân Mai Thôn đoàn kết chưa từng có.
.Thẩm Tiếu chính là nhìn thấy Mai Thôn phát triển tốt như vậy, cũng đã thực hiện lời hứa của gã với Hàn Nghệ, liền yên tâm đến Trường An.
.Có thể vấn đề đã xuất hiện rất nhanh chóng, Mai Thôn này chỉ biết xây dựng, không biết chơi bất động sản, không hiểu phải phát triển như thế nào, người khác muốn cầu cạnh bọn họ, bọn họ chỉ đi xây dựng, khi nhu cầu giảm xuống, sự phát triển của Mai Thôn sẽ chậm lại.
.Vừa mới chậm lại thì vấn đề liền theo nhau mà đến.
.Tiếp tục thương nhân? Hay chuyển hình địa chủ?
.Đây là một lựa chọn khó khăn!
.Đúng lúc Dương Triển Phi mang thư của Hàn Nghệ đến cho bọn họ, Hàn Nghệ bảo bọn họ phát triển ngành đóng thuyền.
.Bọn họ vô cùng tín nhiệm Hàn Nghệ, vì thế liền chuyển sang đóng thuyền, bi kịch đã xảy ra ngay thời khắc này, trong thời điểm mấu chốt nhất, Hàn Nghệ chạy đến bên tây bắc đưa lương thảo, chuyện này trực tiếp dẫn đến kế hoạch của hắn trì hoãn hai năm dài đằng đẵng, căn cứ vào chính sách trước mắt của Triều Đường, không có chính sách của quốc gia, làm cho địa khu không thể mở cửa, địa khu không có mở cửa, hàng hóa lui tới vô cùng khó.
.Điều càng làm cho thương nhân Giang Nam buồn bực là, năm trước bọn họ đến Trường An, không mua được sản phẩm của Phượng Phi Lâu, bị Hàn Nghệ cho leo cây, năm nay thương đội rõ ràng đã giảm bớt, không phải là cùng nhau tới, mà là tới thưa thớt.
.Sự chuyển đổi của Mai Thôn liền gặp phải thất bại.
.Tuy nhiên ngay từ đầu tiền đầu tư vào Mai Thôn cũng không nhiều, có thể cứ như vậy, thần thoại bất bại của Hàn Nghệ cũng vì vậy mà tan vỡ, thôn dân Mai Thôn đều bắt đầu tính toán cho mình, bọn họ bắt đầu bị địa chủ đồng hóa, dựa vào địa chủ.
.Vậy là bắt đầu chia tách rồi!
.Dương Lâm là một người trung hậu thành thật, ông cảm thấy phải tin tưởng Hàn Nghệ, bởi vậy tiếp tục kiên trì, không chịu rời khỏi Mai Thôn, cùng với ông còn có đám người Lục thúc, nhưng đại tuyệt đa số đều muốn dùng tiền mua đất, lên làm địa chủ, làm địa chủ liền cầu ổn, dù sao như thế nào cũng không chết đói.
.Mai Thôn cũng giải thể rồi.
.Dương Lâm nói xong, có một cảm giác áy náy, nói: - Tiểu Nghệ à! Ta thật là phụ kỳ vọng của con rồi.
.Hàn Nghệ cười nói: - Nhị thúc, thúc nói gì vậy, chuyện này không thể trách thúc được, chỉ có thể trách con, lúc ấy xuất chinh con cũng không ngờ sẽ đi lâu như vậy. Tuy nhiên mỗi người đều có trí hướng riêng của mình, chỉ cần thôn dân Mai Thôn sinh sống tốt là con yên tâm rồi, nhưng thật ra câu nhị thúc nói Mai Thôn không còn nữa lúc nãy đã dọa con sợ chết khiếp.
.Dương Lâm ngượng ngùng cười hai tiếng.
.Thẩm Tiếu cũng ảo não nói: - Nhị thúc, không phải ta nói các người, các người nên tin tưởng Hàn Nghệ, tiểu tử này tinh ranh lắm, đi theo hắn còn có thể bạc đãi các người sao.
.- Đa tạ Thẩm công tử khích lệ!
.Hàn Nghệ tức giận liếc mắt nhìn Thẩm Tiếu một cái, lại nói với Dương Lâm: - Nhị thúc, nếu đã như vậy, Dương nhị công tử chẳng phải là ở Dương Châu sống rất không tốt sao.
.Dương Lâm gật đầu nói: - Lúc trước Nhị công tử trở lại Dương Châu, xây dựng cải tạo hàng loạt bến thuyền và thuyền, nhưng tác dụng cũng không quá lớn, thuyền lui tới vẫn chưa nhiều lắm, lần này hắn trở về, cũng là muốn thỉnh giáo con đấy.
.Chỉ sợ không phải thỉnh giáo, mà là chất vấn! Hàn Nghệ cười khổ một tiếng nói: - Kỳ thật chuyện này cũng không trách các người, muốn trách cũng là trách con, là con đã nghĩ sự việc quá đơn giản.
.Thẩm Tiếu nói:
.- Bây giờ nói chuyện này còn tác dụng gì nữa, ngươi phải nghĩ biện pháp cứu vãn mới phải.
.Hàn Nghệ hơi trầm ngâm, nói: - Nhị thúc, rốt cuộc là thúc tính thế nào?
.Dương Lâm mờ mịt nói: - Ta cũng không biết nữa.
.Kỳ thật Dương Lâm cũng muốn chuyển đổi sang địa chủ, hơn nữa còn muốn hơn bất cứ kẻ nào, bởi vì ông chính là nông phu sinh trưởng ở địa phương, người ở Mai Thôn đều là xuất thân nông phu, bởi vậy mới có thể bị địa chủ đồng hóa rất nhanh chóng, chỉ là Dương Lâm không muốn phụ lòng Hàn Nghệ, vì vậy luôn giữ vững đường lối của thương nhân, lần này ông đến Trường An, ngoại trừ đến thăm Hàn Nghệ ra, chính là muốn Hàn Nghệ hỏi một con đường sáng, có thể thấy được ông cũng không muốn chờ thêm nữa.
.Trong lòng Hàn Nghệ hiểu được, nếu hắn chỉ là một thương nhân, hắn sẽ ủng hộ lựa chọn của bản thân Dương Lâm, nhưng hiện tại hắn cần Mai Thôn, trầm tư một hồi lâu, nói: - Nhị thúc, địa chủ này cũng không phải dễ làm như vậy, triều đình có quy định rõ ràng, không cho phép thôn tính đất đai, các người cũng không phải quý tộc, con thấy con đường này vô cùng khó đi, thương nhân vẫn thích hợp với các người nhất.
.Dương Lâm hỏi: - Nhưng chúng ta nên làm như thế nào?
.Hàn Nghệ không trả lời mà hỏi ngược lại: - Nói như vậy, nghề đóng thuyền ở Dương Châu vẫn chưa hứng khởi?
.Dương Lâm gật đầu.
.- Tốt lắm! Hàn Nghệ cười nói: - Vậy các người cứ tiếp tục làm thuyền!
.Thẩm Tiếu nói: - Nhưng hiện giờ có tập đoàn Sơn Đông và tập đoàn Quan Trung, ta thấy nhị thúc bọn họ cũng không cạnh tranh được hai tập đoàn lớn này.
.Hàn Nghệ cười nói:
.- Đây là mấu chốt, tập đoàn Sơn Đông và tập đoàn Quan Trung bọn họ từ Trường An xuống phía nam, khẳng định đều là tạo thuyền lớn, sau khi tới Dương Châu, nếu dựa vào thuyền lớn này đi đến các châu huyện Giang Nam, như vậy thì không có lời rồi, nếu Dương Châu có một tập đoàn vận chuyển loại hình nhỏ, như vậy bọn họ không cần trải qua nhiều khó khăn, chỉ cần hạ hàng ở Dương Châu, rồi để tập đoàn vận chuyển ở Dương Châu mang hàng hóa vận chuyển đến các châu huyện, như vậy là hình thành một hệ thống vận chuyển vô cùng hoàn thiện.
.- Đây cũng là một ý kiến hay!
.Thẩm Tiếu trong mắt sáng ngời, lập tức lại nói: - Nhưng hai đại tập đoàn Sơn Đông và Quan Trung sẽ đồng ý sao, còn có Trường Vận và Vạn Lý, bọn họ cũng có thể tự mình làm, ai có thể cạnh tranh được bọn họ.
.- Đây chẳng qua chỉ là lợi nhỏ mà thôi!
.Hàn Nghệ cười nói: - Hơn nữa bọn họ đều là người phương bắc, chưa quen cuộc sống ở Giang Nam, Giang Nam sông nước nhiều, bọn họ nhất định là phải dựa vào người địa phương, so với tốn công dựng mạng lưới vận chuyển, còn không bằng trực tiếp dựa vào hệ thống vận chuyển của địa phương, dù sao bọn họ cũng đã phung phí tiền của, bọn họ cần sự trợ giúp, chứ không phải là cái gì cũng tự làm.
.Dương Lâm do do dự dự nói: - Toàn bộ Giang Nam, chuyện nàyta đây làm sao có nhiều tiền như vậy.
.Hàn Nghệ nói: - Có thể kêu Thẩm gia tham gia cùng các người, hơn nữa lần này sẽ không chờ quá lâu, bởi vì hàng hóa của con sang năm sẽ xuôi nam, đến lúc đó các người có thể trực tiếp nhận đơn của con, Nhị thúc có thể nói cho những người dân Mai Thôn kia biết tin tức này, xem bọn họ có đồng ý hay không, nếu đồng ý thì mọi người cùng làm, cũng không có vấn đề gì, ta sẽ yêu cầu quỹ đầu tư tiền vào tập đoàn vận chuyển của người, dù sao thì Học Viện Chiêu Nghi không chỉ là ở Trường An, đầu tư ở Giang Nam cũng là thế tất phải làm, về chuyện tiền thì thúc không cần lo lắng. Sau đó, con sẽ dẫn thúc đi thăm quan bến thuyền mới hiện giờ, nếu có kỹ thuật này, việc tạo thuyền của các người sẽ là làm ít công to, phí tổn sẽ giảm bớt rất nhiều, hơn nữa các người có thể hợp tác cùng hai đại tập đoàn Sơn Đông, Quan Trung, hết thảy chuyện này đều không là vấn đề, tin tưởng con, sang năm Dương Châu sẽ có biến đổi lớn.
.Dương Lâm khá là tín nhiệm đối với Hàn Nghệ, thấy hắn nói đầy tự tin như vậy, lúc này gật đầu nói: - Được rồi! Ta sẽ theo ý con nói mà làm.
.Hôm sau!
.- Nhị thúc, nhị thúc!
.Nghe được tiếng gọi gấp gáp của một người, chỉ thấy Tiêu Vô Y vội vã từ bên ngoài đi vào.
.- Cô cô là tiểu không không không, nương!
.Dương Lâm vừa mới ăn điểm tâm xong, đang cùng Hàn Nghệ, Tiểu Mập ngồi trong phòng nói chuyện phiếm, nhìn thấy Tiêu Vô Y, miệng không ngừng run run, lời trước không dính lời sau, suýt nữa đã cắn vào lưỡi.
.Tiêu Vô Y nghe thấy Dương Lâm đã gọi nàng là mẹ rồi, suýt nữa không nhịn được cười ra tiếng, nói: - Nhị thúc, thúc không biết con sao?
.- Biết!
.Dương Lâm gật đầu, lại đột nhiên nhớ ra gì đó, vội vàng hành lễ nói: - Tiểu nhân tham kiến Quận chúa!
.Ông đã biết Tiêu Vô Y chính là Vân Thành quận chúa, Lan Lăng Tiêu thị, ở Giang Nam thì Lan Lăng Tiêu thị tuyệt đối là nhân tài kiệt xuất trong quý tộc, địa vị không ai có thể lay động, ông là một tên nhà quê, vừa quay đầu đã nhìn thấy Quận chúa của Lan Lăng Tiêu thị, vừa kích động vừa sợ hãi, trên cơ bản đã đánh mất năng lực suy nghĩ rồi.
.- Nhị thúc, thúc làm gì vậy? Tiêu Vô Y hơi nhíu cặp lông mày kẻ đen, rất là không vui nói: - Hàn Nghệ còn là Tể tướng rồi, lợi hại hơn con nhiều, chẳng lẽ thúc lại thi lễ với chàng sao.
.- Ta!
.Dương Lâm liếc nhìn Hàn Nghệ, cười khà khà ngây ngô, tràn đầy kiêu ngạo nha.
.Hàn Nghệ cười, đứng dậy, cầm bàn tay trắng nõn của Tiêu Vô Y, nói:
.- Nhị thúc, Vô Y chính là phu nhân của con, chỉ đơn giản như vậy.
.- Ồ ồ ồ!
.Dương Lâm gật đầu, nhìn phu thê hai người bọn họ, cảm khái nói: - Thật sự là không thể ngờ!
.Nói xong, ông lại ngây ngốc cười rộ lên.
.Tiêu Vô Y cười nói: - Nhị thúc muốn nói là Hàn Nghệ có thể cưới được con, là vận may của chàng, có đúng không?
.- Phải phải phải!
.Dương Lâm gật đầu, nói từ đáy lòng: - Tiểu Nghệ mặc dù có bản lĩnh, nhưng dù sao cũng là xuất thân nông gia, có thể cưới được con, đó đúng là phúc tu luyện mười đời của Tiểu Nghệ rồi.
.Ông cho rằng Hàn Nghệ vẫn là dựa vào quan hệ của Tiêu Vô Y mới lên làm Tể tướng, bởi vì trong thế giới của ông, không có gia thế hùng mạnh thì không thể nào làm Tể tướng.
.Cô vợ này đúng thật là biết chiếm tiện nghi! Hàn Nghệ âm thầm cười khổ một tiếng, nhưng cũng không có vạch trần.
.Nhưng hắn rất nhanh đã hối hận rồi.
.Tiêu Vô Y khóe miệng nhếch lên, nói:
.- Nhưng nhị thúc, người nào đó thì không cho là như vậy, hắn còn chưa biết đủ, chắc cha chồng ta cũng là người phong lưu thành tính.
.Trời ạ! Hàn Nghệ lập tức mồ hôi lạnh chảy đầm đìa.
.- Hàn đại ca ta là người rất thành thật. Dương Lâm vội vàng nói: - Tẩu tẩu ta hạ sinh Hàn Nghệ liền qua đời, nhưng Hàn đại ca cũng không tìm thêm ai khác.
.Với tình hình của Đại Sơn huynh, ông tìm được sao! Trong lòng Hàn Nghệ biện giải một câu, bỗng nhiên Tiêu Vô Y mặt không cảm xúc nhìn hắn, thấp giọng nói: - Chàng đừng có được voi đòi tiên đấy, nhị thúc vừa tới không lâu.
.Dương Lâm nhìn phu thê hai người bọn họ nói chuyện, nói: - Sao vậy? Tiểu Nghệ bắt nạt con sao?
.Tiêu Vô Y chính là điền hình của cứng mềm đều không ăn, mím miệng, lộ ra vẻ mặt ấm ức, nhưng không lên tiếng.
.Dương Lâm trong lòng nóng như lửa đốt a, ông cảm thấy Hàn Nghệ có thể cưới được quận chúa, đó đúng là may mắn ba đời a, vội nói: - Tiểu Nghệ, con sao có thể ức hiếp tiểu quận chúa, vậy không được, mau xin lỗi quận chúa.
.Tiểu Dã, Tiểu Mập nấp ở phía sau che miệng trộm cười rộ lên.
.Hàn Nghệ sắp khóc rồi, nói:
.- Nhị thúc, thúc đừng nghe nàng nói lung tung, cho dù con có gan thì cũng không có bản lãnh này, nắm đấm của nàng còn cứng hơn con nhiều.
.Tiêu Vô Y nói: - Thật sao?
.Nàng muốn làm gì? Hàn Nghệ nhỏ giọng nói: - Đừng đùa như vậy được không?
.Tiêu Vô Y đôi mắt đung đưa, lại không ra tiếng.
.Nàng lợi hại! Hàn Nghệ nói: - Đúng vậy! Đúng vậy! Gần đây ta bận quá, cũng không có bên nàng được, là ta không đúng, ta xin lỗi nàng được không.
.Tiêu Vô Y trề môi, ấm ức nói: - Miễn cưỡng chấp nhận!
.Trong lòng Dương Lâm sợ hãi, chỉ sợ việc hôn sự này hỏng bét, ông thật tâm cảm thấy Hàn Nghệ có thể cưới được Tiêu Vô Y, thật sự là tổ tiên hiển linh, lại nói: - Tiểu Nghệ, mối nhân duyên này của con và quận chúa là ông trời thấy Hàn đại ca ta là người lương thiện thật thà, cho nên ban cho Hàn gia các con, con nên đối đãi tốt tiểu nương tử, chớ để cho nàng ta chịu ấm ức.
.Ta khiến nàng chịu ấm ức, ta cũng thật là hơi có lỗi với nàng. Hàn Nghệ gật đầu nói: - Nhị thúc xin yên tâm, con nhất định sẽ đối tốt với Vô Y, tuyệt sẽ không để cho nàng chịu một chút ấm ức nào nữa.
.Tiêu Vô Y lúc này mới lộ ra nụ mỉm cười đắc ý.
.Nơi này không nên ở lâu! Hàn Nghệ khẽ ho một tiếng, nói: - Vô Y, ta phải đến Dương gia một chuyến!
.- Dương gia?
.Tiêu Vô Y hằm hằm liếc mắt nhìn hắn một cái, bên này vừa mới hứa, bên kia lại chạy tới Dương gia, đúng là quá tự đánh vào mặt rồi.
.Hàn Nghệ vội nói: - Nàng hiểu lầm rồi, ta đi tìm Dương nhị công tử, hiện tại nhất định là y đang ở nhà nguyền rủa ta, nếu ta còn không đến, thế nào y cũng mang đuốc đến chỗ ta.
.Tiêu Vô Y hiếu kỳ nói: - Vì sao phải mang đuốc đến?
.- Đương nhiên là đốt chỗ này của ta rồi.
.- Vì sao?
.Tiêu Vô Y lại nhỏ giọng nói: - Chẳng lẽ là bởi vì!
.- Không phải!
.Hàn Nghệ khẩn trương cắt ngang lời nàng, lại chột dạ liếc qua nhìn Dương Lâm, sau đó mới nói:
.- Là chuyện công vụ, việc này đợi lát nữa ta sẽ giải thích với nàng, ta đi trước, nàng và Tiểu Mập bọn họ nói chuyện với nhị thúc. Nói xong hắn lại hạ thấp giọng nói: - Không được phép tố cáo!
.Tiêu Vô Y thản nhiên nói: - Xem tâm trạng đã!
.- !
Bạn cần đăng nhập để bình luận