Hiệp Đạo Xuyên Đường Triều

Chương 1305: Cha vợ tốt toàn dân

.Hứa Kính Tông lại bị Hàn Nghệ đánh cho không kịp trở tay, lập tức ngây người như phỗng.
.Kỳ thật dây chuyền sản xuất hiện nay đã gần như bão hòa rồi, Hàn Nghệ không thể nào tiếp tục nhồi nhét công nhân cho thương nhân nữa, vậy có khác gì ép thương nhân phá sản đâu, bởi vậy cho dù Lý Trị đồng ý, hắn cũng sẽ không lập tức làm như vậy, hắn muốn đợi sau khi việc xuống phía nam thành công, đến lúc đó dây chuyền sản xuất nhất định sẽ mở rộng thêm một bước nữa để thỏa mãn nhu cầu các nơi, vậy thì đến lúc đó mới có tư cách thi hành chế độ ưu tiên quân nhân. Hiện giờ hắn chỉ gợi chuyện ra trước, cho Lý Trị bọn họ một không gian để suy nghĩ, dù sao thì thứ này mà làm cũng rất phức tạp, hơn nữa lại liên quan đến quân chính, Lý Trị chắc chắn sẽ thận trọng, không phải ngươi nói gì thì là như thế.
.Lý Trị cũng không có tỏ thái độ với việc này, mặc dù y nghe cũng không hiểu lắm, nhưng ít nhất y cảm thấy thứ này chia làm hai bước đi, chắc chắn phải tốt hơn một bước đi, giờ cho hết ngay lậ tức, sau này cho cái gì? Nhưng Lý Trị cũng rất xem trọng kiến nghị này của Hàn Nghệ, bất luận là Học viện Chiêu Nghi, hay là vì quân nhân mưu cầu kế sinh nhai, đây đều là trực tiếp do hoàng đế thi ân với binh sĩ, tương đương chính là đã vượt qua tướng lĩnh ở giữa, điều này có lợi đối với hoàng quyền.
.Sau khi bàn xong chuyện này, Lý Trị lại tìm hiểu một chút về những gì trải qua trong cả chiến dịch từ phía Lý Tích, sau đó thì giải tán.
.Ra khỏi điện Lưỡng Nghi, Lý Tích lựa chọn đi cùng với Hàn Nghệ, Lư Thừa Khánh bọn họ đều hiểu, lần này Lý Tích về, Hàn Nghệ liền một mực nói giúp cho quân đội, Lý Tích đương nhiên phải hỏi cho rõ ràng, cũng không tiến đến tham gia náo nhiệt.
.- Xem ra tiểu tử ngươi đã sớm ngóng trông lão phu trở về rồi. Lý Tích khẽ cười nói.
.Trước mặt lão cáo già này, Hàn Nghệ cũng thật không dám lên mặt, thành thực nói: - Tư không chiến thắng trở về, quả thực là được vãn bối coi là một cơ hội tốt, nhưng vãn bối làm như vậy, hoàn toàn là suy nghĩ cho tướng sĩ Đại Đường ta.
.Lý Tích chỉ thản nhiên liếc nhìn Hàn Nghệ.
.Hàn Nghệ lại nói: - Đương nhiên, cứ như vậy, cũng có thể đẩy mạnh việc xây dựng Học viện Chiêu Nghi, đây đối với bách tính cũng là một chuyện rất tốt.
.Lý Tích cũng không ngu xuẩn, sao lại không đoán ra dụng ý của Hàn Nghệ. Chính sách giáo dục của Hàn Nghệ mặc dù là âm thầm tiến hành, nhưng cũng không thể nào giấu trời gạt biển, các sĩ đại phu sớm đã nhìn thấy trò này của Hàn Nghệ rồi. Hàn Nghệ là muốn phổ cập giáo dục, tấn công sự lũng đoạn của sĩ tộc đối với văn hóa, đây mới là lợi ích chính trị của Hàn Nghệ, chế phủ binh này, binh dân hợp nhất, phổ cập giáo dục quân nhân, còn không phải là phổ cập giáo dục, chỉ là nói Hàn Nghệ mượn việc này để mở rộng giáo dục.
.Bởi vậy trong lòng Lý Tích có sự khâm phục nhiều hơn, tiểu tử ngươi thật sự là quá tinh minh rồi, lại còn có thể nghĩ ra một chiêu như vậy, lấy quân đội để làm cái cớ, vậy nếu ai phản bác, đó chính là đối đầu với quân đội, tướng quân vì bảo vệ lợi ích của thuộc hạ, nhất định phải đứng về phía Hàn Nghệ. Gần đây triều Đường đối ngoại chiến tranh thắng lợi liên tiếp, võ tướng khí thế giương cao, với lại, học hành mà thôi, hơn nữa còn không phải là một mình triều đình gánh vác, đây cũng không phải là chuyện gì, nếu văn thần đều muốn phản đối, vậy võ tướng thật sự sẽ liều mạng với bọn họ.
.- Bất kể như thế nào, lão phu cũng cho rằng biện pháp này của ngươi đáng để thử một lần.
.- Đáng tiếc vãn bối dù sao cũng không phải người của quân đội, cống hiến có thể làm ra cho tướng sĩ là cực kỳ có hạn. Hàn Nghệ nói xong lại thoáng liếc mắt nhìn Lý Tích.
.Lý Tích thần sắc bình thản nói: - Tiểu tử ngươi có chuyện thì nói thẳng là được, lão phu không thích nhất là quanh co lòng vòng.
.Đệt! Ông không thích nhất người khác quanh co lòng vòng, bản lĩnh quanh co lòng vòng của lão già ông, ta tự thấy hổ thẹn! Hàn Nghệ ho nhẹ một tiếng nói: - Kỳ thật theo vãn bối thấy, quốc gia đang đi lên cùng thời đại, quân đội cũng nên như thế, về mặt quân chế, vẫn có rất nhiều khiếm khuyết, vừa hay bây giờ nội ngoại thái bình, quân đội có phải là cũng nên hoàn thiện chế độ một chút, ví như phục dịch niên hạn.
.Lý Tích thoáng nhíu mày.
.Hàn Nghệ nói: - Căn cứ theo quy định của "Đường luật sơ nghị", thông thường hai mươi mốt tuổi nhập ngũ, sáu mươi mốt tuổi xuất ngũ, tổng cộng bốn mươi năm, cái này với chế chung thân thật ra cũng chẳng có khác biệt là bao.
.- Cái này có gì không ổn sao? Lý Tích hỏi.
.Hàn Nghệ nói: - Xin thứ cho vãn bối nói thẳng, không có ai muốn đi đánh trận, cho dù là xuất chinh, đó cũng là vì cuộc sống, nếu như áp dụng chế chung thân, vậy thì sẽ thiếu khuyết hy vọng, lại nói thêm, binh lính sáu mươi mốt tuổi, đâu còn sức chiến đấu gì nữa, có thể nói là thật giả lẫn lộn, như vậy ngược lại còn bất lợi đối với quân đội, bởi vì thống soái sẽ không đi kiểm trả mỗi một binh sĩ, mười vạn tinh binh và mười vạn người già yếu bệnh tật là khác nhau một trời một vực a. Nếu như có thể cắt giảm phục dịch niên hạn, và còn đảm bảo binh lính xuất ngũ vẫn có thể hưởng thụ đãi ngộ binh sĩ, cũng chính là miễn trừ thu thế, vậy thì binh sĩ cũng sẽ có một hy vọng, một khi xuất ngũ rồi, bên này không phải nộp thuế, bên kia lại có ruộng đất, có thể sống yên ổn lúc tuổi già, hưởng thụ hạnh phúc gia đình, như vậy còn có thể thúc đẩy càng nhiều người hơn nữa đến tham gia quân ngũ.
.Lý Tích trầm mặc một chút, nói: - Vậy ngươi cho rằng giảm bớt đến bao nhiêu năm.
.- Mười lăm năm.
.- Mười lăm năm?
.Lý Tích hơi giật mình, từ bốn mươi năm giảm một phát xuống hơn một nửa.
.Hàn Nghệ gật gật đầu nói: - Từ hai mươi lăm tuổi đến bốn mươi tuổi, như vậy cũng có thể cho bách tính thêm một chút thời gian sinh con cái, hai mươi mốt tuổi xuất chinh, rất nhiều người ngay cả con cháu cũng không có, bốn mươi tuổi xuất ngũ, còn có thể hưởng thụ cuộc sống một chút, không đến mức mới xuất ngũ đã nằm liệt giường, nhưng đây chỉ là nhằm vào binh sĩ, còn quan tướng thì có thể kéo dài.
.Kỳ thật hắn còn có một nguyên nhân không nói, chính là rút ngắn thời hạn đi lính, có nghĩa là gia tăng sức sản xuất.
.Lý Tích cau mày nói: - Nhưng nếu là như vậy, binh lực nước ta sễ bị bớt đi rất nhiều.
.Hàn Nghệ nói: - Vãn bối lại cho rằng như vậy phối hợp với chính sách ưu tiên quân nhân của triều đình, có thể cổ vũ càng nhiều người hơn nhập ngũ, cho dù là bớt đi, cũng là loại bớt những người già yếu bệnh tật, từng bước đi theo hướng chế độ tinh binh.
.Lý Tích trầm mặc hồi lâu, nói: - Việc này lão phu vẫn phải suy nghĩ thật kỹ.
.- Vãn bối cũng chỉ là đề nghị mà thôi.
.Hàn Nghệ cũng không phải đột nhiên nóng lòng suy nghĩ cho quân nhân như vậy, trước đây hắn cũng ít ít nhiều nhiều đã từng làm một số, bởi vì hắn vẫn muốn tận lực hoàn thiện chế phủ binh. Chế phủ binh ở một mức độ nhất định vẫn thúc đẩy sản xuất, còn chế mộ binh thì chính là lính chuyên nghiệp, lính sẽ không đi làm sản xuất nữa, hắn luôn miệng tôn sùng tinh binh luận, nhưng tinh binh luận là nhằm vào tướng quan, bởi vì tướng quan thì đều là lính chuyên nghiệp, tinh anh hóa bộ phận người này, đến lúc đó bất luận là động viên, hay là huấn luyện đều sẽ vô cùng nhanh chóng, do tinh quan phối hợp với phủ binh, vừa giảm bớt mức chi của quân phí, lại bổ sung chỗ thiếu hụt về sức chiến đấu của phủ binh.
.Tiêu phủ!
.- Phu quân, chàng thật đáng ghét, vậy mà lại giấu gạt cha ta!
.Hàn Nghệ vừa mới vào cửa, Tiêu Vô Y liền vội vàng tiến lên, miệng trách mắng, đồng thời lại kéo Hàn Nghệ.
.Hàn Nghệ tinh thông tâm lý học, hành động mâu thuẫn này, nếu phân tích từ tâm lý học, chính là đối phương cần một tấm khiên chắn để bảo vệ mình, ánh mắt thoáng nhìn, thấy Tiêu Vô Y đảo mắt loạn xạ, lại thấy Tiêu Nhuệ ngồi trong đại sảnh, trong lòng cũng đã hiểu được đại khái. Tiêu Nhuệ trở về, đương nhiên biết chuyện Tiêu Vô Y mang thai, Nhị thẩm bọn họ chắc chắn là đã có báo cáo nhỏ, tất nhiên phải rầy la nàng, Vô Y tỷ lại chẳng phải loại hiền lành, dù sao cũng tinh thông binh pháp, biện pháp tốt nhất chính là sử dụng kế phán gián, khơi gợi đề tài giữa cha vợ và con rể bọn họ để hóa giải nguy cơ thay mình.
.- Sao lại nói vậy? Hàn Nghệ cũng không có vạch trần nàng.
.Tiêu Vô Y khẽ hừ nói: - Chẳng lẽ chàng dám phủ nhận chàng đã biết mục đích thật sự của lần xuất chinh này từ trước đó, còn cố làm ra vẻ huyền bí, dọa cha ta.
.Ây ây ây! Cô vợ này cũng thật biết tìm cơ hội nha! Hàn Nghệ nghe vậy cũng thật sự có chút lúng túng, lúc đó giấu Tiêu Nhuệ không có nói rõ, bây giờ đánh xong trở về, đương nhiên Tiêu Nhuệ cũng biết chuyện là thế nào.
.Tiêu Nhuệ đột nhiên nói:
.- Chuyện này không thể trách Hàn Nghệ, Hàn Nghệ thân là trọng thần bên cạnh bệ hạ, tất nhiên có chỗ khó xử của nó.
.Hàn Nghệ đầu tiên là tiến lên, hành lễ với Tiêu Nhuệ, sau đó lại nói: - Cha vợ sức khỏe vẫn tốt chứ?
.- Ha ha! Chuyến đi này cũng rất nhẹ nhàng, cơ bản là không có chuyện gì làm, ta còn bớt thời giờ đi gặp mấy vị lão hữu Bồng lai nữa! Tiêu Nhuệ cười cũng có chút ngại ngùng, Độc Cô Vô Nguyệt bọn họ ngày nào cũng ra biển đánh cá, binh lính lại là người địa phương, ông lại càng không có việc gì làm, chẳng khác nào là chuyến du lịch công phí.
.Hàn Nghệ nghiêm mặt nói: - Cha vợ chớ trách, Vô Y nói không sai, quả thực trước đó tiểu tế đã biết rõ mục đích của lần xuất chinh này, nhưng cũng không ai dám nói chiến sự nhất định sẽ phát triển giống như kế hoạch, bởi vậy triều đình vẫn có chuẩn bị cả hai tay, tiểu tế sợ nếu thành thật bẩm báo trước, cha vợ sẽ buông lỏng cảnh giác, lỡ như chiến sự mở rộng thêm một bước, cha vợ sẽ chuẩn bị không đủ.
.- Con không cần để ý cách nhìn của Vô Y. Tiêu Nhuệ khoát tay, trừng mắt nhìn con gái, nói: - Mang thai rồi còn không an định.
.Tiêu Vô Y ủy khuất nói: - Cha, nữ nhi rất ngoan đấy, không tin, cha hỏi phu quân. Nói rồi lại khẩn trương nhìn Hàn Nghệ.
.Nàng vừa rồi còn muốn lấy ta làm khiên chắn, bây giờ lại muốn ta nói giúp nàng, nữ vương đúng là nữ vương, quá là không biết lý lẽ rồi. Hàn Nghệ lộ ra một nụ cười quỷ dị.
.Tiêu Vô Y hoảng hốt muốn chết, trong mắt đầy vẻ cầu xin.
.Hàn Nghệ đương nhiên sẽ so đo không với nàng, gật đầu nói: - Cha vợ, kỳ thật gần đây Vô Y biểu hiện vô cùng tốt, hết mực nghe lời Nhị thẩm họ.
.Tiêu Vô Y nói: - Cha, cha nghe rồi đó.
.Tiêu Nhuệ cười khổ lắc đầu, nói: - Con về trước nghỉ ngơi sớm chút đi.
.- Dạ! Nữ nhi cáo lui!
.Tiêu Vô Y đứng dậy thi lễ, lại hơi liếc mắt cảnh cáo Hàn Nghệ một cái, tiểu tử ngươi tuyệt đối chớ có nói lung tung a!
.Hàn Nghệ nhìn thấy, vừa bực mình vừa buồn cười.
.Tiêu Nhuệ đều nhìn thấy hết, liền lắc đầu cười, đợi Tiêu Vô Y đi rồi, trên mặt ông lập tức dạt dào thần sắc vui vẻ, nói: - Hiền tế, không giấu con, từ sau khi ta biết chuyện con và Vô Y thành hôn, trong lòng thật là vẫn luôn lo lắng, chỉ sợ Vô Y không mang thai được, dù sao nó tuổi tác cũng không nhỏ nữa, bây giờ xem như ta có thể thở phào được rồi.
.Kỳ thật ông khá là kích động, chỉ là sợ Vô Y tỷ kiêu ngạo, bởi vậy vẫn luôn không biểu hiện ra ngoài.
.Hàn Nghệ cười ha hả nói: - Trong lòng tiểu tế hiểu, nhưng nỗi lo lắng này của cha vợ cũng không cần thiết, người tiểu tế yêu là Vô Y, không hề liên quan đến việc mang thai hay không mang thai.
.- Bậy bạ! Bất hiếu hữu tam, vô hậu vi đại, sao lại không hề liên quan.
.(Có 3 tội bất hiếu, không có con nối dõi là tội nặng nhất)
.- Ặc!
.Đây chính là hai kiểu tư tưởng hoàn toàn bất đồng, Hàn Nghệ không phản bác được.
.Tiêu Nhuệ lại nói: - Con nên nhân lúc các con vẫn còn trẻ, sinh thêm mấy đứa.
.- Hả?
.Hàn Nghệ hơi đần mặt, một đứa này còn chưa sinh ra, đã bắt đầu lên kế hoạch đứa kế tiếp, sinh tiếp như vậy, Tiêu Vô Y sẽ điên mất.
.Tiêu Nhuệ dường như nhìn thấu suy nghĩ trong lòng Hàn Nghệ, nói: - Vô Y con bé này trời sinh tính tình hiếu động, rất khó khiến nó an phận thủ thường, hiện giờ nó đã mang thai, thực sự có thể khiến người ta toát mồ hôi lạnh.
.Nói tới đây, ông dừng một chút, lại nhìn sang Hàn Nghệ nói: - Hiền tế, Hàn gia các con chỉ có một mình con là con trai, trong nhà neo đơn, theo lý con nên giúp Hàn gia các con sinh sôi nảy nở, ta cảm thấy con cũng đến lúc nạp mấy vị thiếp thị rồi.
.Cha vợ khuyên con rể nạp thiếp, ta thật sự là quá hạnh phúc rồi. Hàn Nghệ cười gượng vài tiếng, nói: - Chuyện này tiểu tế tạm thời không có suy nghĩ, để nói sau đi, để nói sau đi.
.Tiêu Nhuệ nói: - Có phải là con sợ Vô Y sẽ buồn bực không, chuyện này ta có thể nói giúp con. Người ông cưới còn là công chúa, nhưng cũng có mấy thiếp thị, đây không phải là đúng và sai, mà là quan niệm tư tưởng khác nhau, là Tể tướng, thì nên sinh sôi nảy nở, phải hình thành một đại gia tộc, như vậy mới có thể sinh sôi không ngừng, trường tồn hậu thế.
.- Không phải! Không phải!
.Vừa nói đến nạp thiếp, Hàn Nghệ cũng có chút chống đỡ không được rồi, nói: - Là bản thân tiểu tế không muốn, bởi vì bởi vì tiểu tế vẫn chú trọng tinh thần giao lưu, không có cơ sở tình cảm, tiểu tế tạm thời vẫn không thể chấp nhận. Lúc nói ra câu này, bản thân hắn cũng cảm thấy đỏ mặt, hắn thật không biết làm sao ứng phó với chuyện này, bởi vì hậu thế không có phân đoạn này, hắn thật sự không có kinh nghiệm.
Bạn cần đăng nhập để bình luận