Hiệp Đạo Xuyên Đường Triều

Chương 680.1: Mục đích cuối cùng

.Hàn Viện đột nhiên đứng ra nói: - Bệ hạ, hai chợ mới là kết quả từ thị phường chế, mà thị phường chế cùng với quân điền chế là hai chế độ căn bản của triều đình ta, chợ Tây còn là khởi điểm của con đường tơ lụa Đại Đường ta, địa vị của nó ở Trường An, thậm chí là toàn Đại Đường, đều hết sức quan trọng, quyết không thể dễ dàng đóng cửa nó được! Nếu không, thì thị phường chế nhất định sẽ bị tổn hại đấy.
.Nói xong, ông ta lại nói với Hàn Nghệ: - Hàn Nghệ, việc này tuy là do hai chợ bội bạc trước, nhưng ngươi thân là mệnh quan triều đình, vốn phải lấy đại cục làm trọng, ta đề nghị ngõ Bắc cùng với hai chợ vẫn là biến thù thành bại, đình chỉ những tranh đấu không có ý nghĩa, đồng thời hợp tác nhiều hơn nữa.
.Hàn Nghệ đáp: - Thật sự là xin lỗi, thứ cho hạ quan không thể tòng mệnh.
.Hàn Viện sửng sốt, ông ta cho rằng mình là một quan to chính Tam phẩm, nên Hàn Nghệ vẫn phải là cho ông ta chút mặt mũi, dù sao chuyện mua bán này đối với bọn họ, đều là những việc nhỏ bé không đáng kể gì, nhưng thật không ngờ, Hàn Nghệ chẳng những cự tuyệt, hơn nữa còn cự tuyệt dứt khoát như vậy.
.Chử Toại Lương nhịn không được nữa rồi, tên này rất không nể tình, ông ta hừ lạnh hỏi; - Vậy ngươi muốn làm như thế nào?
.Hàn Nghệ đáp: - Hồi bẩm Hữu Phó Xạ, hạ quan chỉ là không muốn ngõ Bắc hợp tác với hai chợ, thậm chí không còn bất kỳ lui tới gì nữa, mọi người tự làm chuyện của mình, về phần chuyện hai chợ có buôn bán được hay không, ngay cả Hộ bộ đều không cai quản được, thì hạ quan càng thêm không cần phải nói rồi.
.Chử Toại Lương vừa nghe hắn nói vậy, thật đúng là không biết nên nói tiếp thế nào, người ta không muốn hợp tác với ngươi, ngươi cũng không thể ép buộc a, hơn nữa việc này ngươi cũng không ép bức được, ngươi thích thì cứ đóng cửa ngõ Bắc đi.
.Trong lòng Cao Lý Hành âm thầm thở dài, chuyện đã đến nước này rồi, chỉ có thể để Hàn Nghệ đề xuất yêu cầu thôi, ông ta cười ha ha hỏi: - Không biết vì sao Đặc phái sứ lại không muốn hợp tác với hai chợ?
.Ngươi cuối cùng cũng biết điều rồi đấy, ta tốn nhiều tinh lực như vậy, bày ra bàn cờ này, đã bị ngươi nhiều lần nói ba xạo chắn về, vậy thì ta còn lăn lộn cái rắm gì nữa a!
.Hàn Nghệ thở dài: - Cao Thượng thư, việc này thật sự không phải do ta không lấy đại cục làm trọng, không cho các vị quan trên mặt mũi. Chỉ có điều ngõ Bắc hợp tác cùng hai chợ, là không chiếm được bất luận cam đoan gì, lần trước cũng là bọn họ nảy sinh tranh đấu trước đấy, ta nơi chốn nhường nhịn bọn họ, mắt thấy sắp đến thời điểm ta giành được thắng thời, thì bệ hạ và Cao Thượng thư lại ra mặt điều đình, sau đó mọi người ký kết khế ước hợp tác. Ta đã cho là mình có thể hoàn toàn tín nhiệm bọn họ, vì dù sao Cao Thượng thư cũng đã ra mặt rồi, vì thế liền giúp cho bọn họ phát triển trợ đêm, giúp đỡ bọn họ kinh doanh cho tốt, ta làm tận tâm tận lực, vì thế ta thậm chí còn không có thời gian rảnh để quản lý ngõ Bắc, điểm này Trình nhị tướng quân và Trưởng Tôn phò mã đều rõ ràng cả.
.Nhưng kết quả thì là, bọn họ nói lật mặt liền lật mặt, thậm chí còn không nói tiếng nào với ta. Hơn nữa ở thời điểm ngõ Bắc gặp phải tuyệt cảnh, không ai chỉ trích hai chợ bội bạc, không ai giúp ngõ Bắc nói hộ nửa câu, cũng không thiếu kẻ vui sướng khi người gặp họa đấy. Nếu lần này cũng cứ làm giống như lần đầu tiền, vậy thì đến lúc đó bọn họ sẽ lại lật mặt, lại có thể nói là do bọn họ ngu muội vô tri, không hiểu thánh ý, ta đề phòng được một lần, hai lần, nhưng không có khả năng đề phòng được nhiều lần, nếu chẳng may ta thua, vậy thì ngõ Bắc coi như xong rồi, nếu ta đây như thế rồi mà vẫn còn hợp tác với bọn họ, thì ta còn khác gì heo chứ.
.Những lời này nói ra, có không ít nhân sĩ trung lập hoặc các Đại học sĩ có lương tri đều phải liên tiếp gật đầu.
.Tất cả mọi người ký kết khế ước, ngươi có thể dễ dàng đổi ý, trến phương diện đạo đức khẳng định người sai chính là ngươi, người như này quá vô sỉ, rất hèn hạ, ngươi sao dám bảo người ta hợp tác với ngươi nữa chứ.
.Tất cả mọi người dần dần lý giải thái độ cường ngạnh này của Hàn Nghệ.
.Cao Lý Hành bật cười không nói gì, trong lòng có chút kinh ngạc, chẳng lẽ lần này Hàn Nghệ thật sự tính toán phải làm điên đảo hai chợ sao?
.Nhưng đây cũng không phải là một cử chỉ sáng suốt a.
.Cũng không giống chuyện Hàn Nghệ sẽ làm.
.Cao Lý Hành trầm ngâm một lát, nói với Lý Trị: - Bệ hạ, lời ấy của Hàn Nghệ thật đúng là có lý.
.Ông ta không làm được gì rồi, nếu Hàn Nghệ không phải là người của Lý Trị, vậy thì ông ta có thể dùng quan uy để áp chế Hàn Nghệ, đáng tiếc không được, vậy thì chỉ có thể trông chờ vào Hoàng đế ngươi thôi.
.Lý Trị hơi hơi nhíu mày, cũng biết Cao Lý Hành giờ là cái thùng rỗng kêu to rồi, bằng không cũng sẽ không xin y giúp đỡ, y cũng cho rằng náo loạn đến mức độ này cũng không sai biệt lắm rồi, nếu Hàn Nghệ còn từng bước ép sát thêm nữa, thì triều đình bắt buộc phải ra tay can thiệp thôi, y hơi chút suy nghĩ gật đầu: - Cao ái khanh nói có lý. Nói xong, y lại hỏi Hàn Nghệ: - Hàn Nghệ, chẳng lẽ thật sự không có biện pháp khác sao?
.Nói xong thì y bắn ra hai ánh mắt cảnh cáo, ý bảo Hàn Nghệ có chừng có mực.
.Hiện tại tất cả mọi người không còn nói được gì, ngươi nhanh chóng nói ra yêu cầu của mình đi, ngươi còn cứ tiếp tục như vậy, thì bọn họ đều không xuống đài được.
.Hàn Nghệ ra vẻ trầm tư, nửa ngày trôi qua, hắn thở dài: - Bệ hạ, nếu như muốn ngõ Bắc hợp tác với hai chợ một lần nữa, thì đầu tiên phải làm hai bên nảy sinh tín nhiệm đã, nếu không có tín nhiệm, thì sớm muộn gì cũng nảy sinh mâu thuẫn, vậy thì sự hợp tác lần này sẽ không có bất kỳ ý nghĩa gì nữa.
.Lý Trị gật đầu: - Ngươi nói không sai, trẫm ---.
.Y vốn muốn nói là trẫm đứng ra đảm bảo cho hai chợ, nhưng nghĩ lại, lần trước hai chợ đã làm trái thánh ý của y rồi, lại nói ra những lời này, chính mình cũng cảm thấy đỏ mặt. đám người Trưởng Tôn Vô Kỵ, Cao Lý Hành cũng đều ngượng ngùng tiếp tục cam đoan, không phải là bọn họ không cam đoan được, nhưng lần này bọn họ mà cam đoan là tuyệt đối không có khả năng ngỗ nghịch đấy, bởi vì Hàn Nghệ đã nói đến mức độ này rồi, nếu như thương nhân của hai chợ còn dám đổi ý, vậy thì thực sự phải chém hết bọn họ. Chỉ có điều trước đó Hàn Nghệ cũng đã chặn lại những lời này trong bụng họ rồi.
.Vì thế Lý Trị cùng dễ chuyển câu: - Vậy thì phải làm thế nào mới có thể hình thành tín nhiệm giữa hai bên đây?
.- Lập pháp!
.Hàn Nghệ rốt cục nói ra mục đích cuối cùng của hắn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận