Hiệp Đạo Xuyên Đường Triều

Chương 961.2: Sống sót sau hoạn nạn

..
.Tiểu Dã lại hỏi: - Đại ca, mấy ngày nay huynh đã đi đâu vậy?
.Hàn Nghệ nói cho cậu nghe chuyện hắn trúng độc tiễn, lại hỏi: - Sao đệ không ở cùng bọn họ, không ở cùng Tô tướng quân?
.Tiểu Dã hừ nói: - Nếu không phải là đám vô tích sự đó, đại ca huynh cũng sẽ không gặp nguy hiểm lớn như vậy, đệ không thèm ở cùng với bọn họ.
.Hàn Nghệ cười cười, lại hỏi:
.- Vậy chắc đệ biết hướng đi của đại quân?
.Tiểu Dã nói: - Hình như bọn họ về thành Hằng Đốc tránh bão tuyết, nhưng bọn họ đã sắp xếp không ít người ở quanh đây tìm huynh.
.Lúc trước Trần Thạc Chân mang theo hắn là chuyên đi chỗ hẻo lánh, dù sao thì chỗ nào không có người thì chui vào chỗ đó, bọn họ đã đi một ngày cũng không thấy bóng người, có thể thấy nơi đó khó tìm đến cỡ nào.
.Sau đó Hàn Nghệ lại hỏi tình hình hôm đó.
.Thì ra hôm đó Tiểu Dã bọn họ nhân số tuy ít nhưng ai cũng đều là cao thủ nhất đẳng, đặc biệt là Tiểu Dã hung tàn dị thường, cộng thêm người của Ban Tà cũng không có lòng chiến đấu, chưa giằng co với Tiểu Dã bao nhiêu đã bỏ chạy mất dạng, mặc dù đại hán kia nói thương vong quá nửa, nhưng thật ra cũng chỉ là mười mấy người mà thôi.
.Sau đó, Tiểu Dã lại đun nước nóng, cho Hàn Nghệ tắm rửa, thay một bộ quần áo sạch sẽ, ăn một chút thịt nướng có gia vị, hắn ăn lông ở lỗ nhiều ngày, cảm thấy thịt nướng này thật sự quá thơm ngon.
.- Hàn đại ca, chúng ta ra ngoài trượt tuyết đi!
.Tiểu Dã vừa mới học trượt tuyết mà đã nghiện trượt rồi.
.- Trượt thì miễn đi, chỉ điểm đệ đôi câu thì còn có thể! Hàn Nghệ lúc này nghe thấy trượt tuyết là buồn nôn, hắn chỉ muốn đi bộ đơn thuần thôi.
.- Cũng được, đi thôi!
.Hai người đi ra ngoài động, vừa hay gặp Trần Thạc Chân đi đến, dường như nàng ta cũng vừa mới tắm xong, nhưng phong cách thì không thay đổi, vẫn là một màu đen, chẳng qua là đã gỡ hết đủ thứ da lông kia đi rồi, thay một cái áo choàng màu trắng, mấu chốt nhất là nàng ta lại khôi phục dung mạo mê người nhìn có vẻ thanh nhã thoát tục, nhưng lại ẩn chứa nét kiều diễm quyến rũ.
.- Các ngươi muốn đi đâu? Trần Thạc Chân hiếu kỳ nói.
.Hàn Nghệ cười nói: - Tiểu Dã muốn trượt tuyết, ta ra ngoài chỉ điểm đệ ấy vài câu, cùng đi?
.- Miên đi!
.- Đi thôi! Ta còn có chuyện muốn nói với cô.
.Trần Thạc Chân hơi nhíu cặp lông mày kẻ đen, gật gật đầu.
.Đi ra khỏi động, trước tiên Hàn Nghệ hướng dẫn Tiểu Dã trượt như thế nào, Tiểu Dã nghe một lượt liền tự mình chạy lên sườn núi luyện tập, mặc dù Tiểu Dã chỉ là người mới học, nhưng Hàn Nghệ hoàn toàn không lo lắng, cùng Trần Thạc Chân đứng bên cạnh sườn núi, đột nhiên nói: - Về những thuộc hạ đó của cô, ta cảm thấy vô cùng có lỗi.
.- Không cần!
.Trần Thạc Chân lạnh như băng, nói: - Lấy tiền của người, thay người trừ họa!
.- Cô nói cũng đúng!
.Hàn Nghệ nói: - Cho nên ta dự định bỏ tiền ra giúp cô.
.Trần Thạc Chân hoang mang nhìn hắn.
.Hàn Nghệ nói: - Trải qua lần này, ta cảm thấy lực lượng này của cô, đối với ta mà nói, thật ra là thứ không thể thiếu, bởi vậy ta định bỏ tiền ra tài trợ cho cô.
.Trần Thạc Chân nói: - Ngươi đây là giúp đỡ phản tặc.
.- Chẳng sao cả!
.Hàn Nghệ nói: - Dù sao thì quan hệ của chúng ta cũng khó mà cắt đứt, ít nhất thì hoàng hậu cũng không hy vọng chúng ta phủi sạch quan hệ, vậy chi bằng ta đâm lao thì theo lao.
.Trần Thạc Chân trầm mặc một chút, nói: - Nếu đã như vậy, thì ta đây cung kính không bằng tuân mệnh.
.Hàn Nghệ nói: - Thật sảng khoái! Sau khi trở về, tạm thời ta sẽ lấy một ngàn quan cho cô trước, nhưng món tiền này không tính là tài trợ, mà là bồi thường.
.Trần Thạc Chân nói: - Một ngàn quan có phải là ít hơi hay không, trước đây ngươi lấy trộm tiền của ta, cũng không phải chỉ là con số này!
.- Khụ khụ khụ!
.Hàn Nghệ lúng túng nói: - Cô còn nhớ?
.Trần Thạc Chân nói: - Ngươi có biết lấy tiền là dùng để làm gì không?
.Cũng đúng! Đó là lấy ra để làm vương niệm cho nàng ta! Hàn Nghệ ngượng ngùng nói: - Cái này tạm thời ta cũng khá khó khăn, đợi hết năm nay, ta nhất định trả cô gấp mười lần.
.Trần Thạc Chân khinh bỉ liếc nhìn Hàn Nghệ một cái, dường như đang nói, không có tiền mà hào phóng cái gì!
.Hàn Nghệ mặt đỏ bừng, không nói được gì, nghĩ bụng, mẹ, đợi qua năm sau, ta cho cô biết cái gì gọi là thực lực của tập đoàn tài chính, lại nói: - Cô định khi nào quay về?
.Trần Thạc Chân đáp: - Câu hỏi này nên là ta hỏi ngươi, ta là người bảo vệ ngươi.
.Hàn Nghệ nói:
.- Có thể ta còn phải ở hơn nửa năm.
.Trần Thạc Chân hơi nhíu cặp lông mày kẻ đen, nói: - Hiện giờ A Sử Na Hạ Lỗ đã bị tiêu diệt, ngươi còn ở lại đây làm gì?
.- Nhưng kế hoạch của ta vừa mới bắt đầu. Khóe miệng Hàn Nghệ giương lên, nói: - Cái giá mà ta đã bỏ cả tính mạng ra, nếu chỉ đổi lại kết quả đánh bại A Sử Na Hạ Lỗ, cô cho rằng ta sẽ cam tâm sao? Thiên hạ không có bữa cơm nào dễ dàng như vậy đâu!
.Trường An!
.Nguyên gia bảo!
.- Đừng! Đừng! Đừng mà!
.Nguyên Mẫu Đơn đột nhiên ngồi dậy, trên mặt đầm đìa mồ hôi, há miệng thở hổn hển.
.Trong hơn nửa năm Hàn Nghệ đi, Nguyên Mẫu Đơn gần như đều nằm mơ cùng một cơn ác mộng, đó là Hàn Nghệ chết thảm nơi chiến trường.
.Sau khi tỉnh mộng, nàng cảm thấy có chút tâm thần không yên, vì thế mặc thêm áo khoác đi ra ngoài phòng, mùa đông ở Trường An đã sớm đi qua, thời tiết vô cùng hợp lòng người.
.Nguyên Mẫu Đơn một mình đi ra ngoài sân, ngẩng nhìn trăng sáng trên bầu trời, trong mắt ngập tràn nỗi lo lắng.
.Bỗng nhiên, một bóng đen bay qua bên cạnh.
.Nguyên Mẫu Đơn nhíu mày, Nguyên gia bảo này không phải là nơi người nào cũng dám đến, còn dám bay tới bay lui, ngươi muốn chết sao, không cần nói, đó nhất định là người có Nguyên Ưng, nàng hơi chần chừ, rồi lặng lẽ đi tới, thật ra cũng không phải nói đi theo, dù sao nàng cũng biết đến chỗ Nguyên Ưng là chuẩn xác vô cùng.
.Quả nhiên, đi đến bên ngoài tiểu viện của Nguyên Ưng, thấy bên trong sáng ánh nến. Nghe trộm thấy Nguyên Ưng ngáp dài, phàn nàn nói: - Khuyển Nha, tiểu tử ngươi có phải điên rồi không, quá nửa đêm rồi, ngươi đến phá rối ta ngủ, nếu còn có một nữ nhân ngủ trong phòng ta, thì tiểu tử ngươi chuẩn bị đi tây bắc chăn nuôi đi!
.Lại nghe được một người nhỏ giọng nói: - Bảo chủ! Việc lớn không hay rồi, cô gia ở phương bắc đã xảy ra chuyện rồi.
.Nguyên Mẫu Đơn nghe thấy một tiếng nổ đùng trong đầu, dường như tim đã ngừng đập trong thời khắc này.
.- Ngươi nói cái gì?
.Trước tiên là nghe thấy một tiếng kinh sợ, sau đó lại nghe thấy Nguyên Ưng trầm giọng nói: - Một tên đưa lương thảo như hắn, sao có thể xảy ra chuyện? Không phải ta còn phái người đi theo Liễu Như Phong bảo vệ hắn rồi sao.
.- Theo như tin tức Liễu Như Phong truyền đến, hình như là cô gia trà trộn vào trong trận doanh của quân địch, lừa quân địch vào trong vòng vây của đại quân chúng ta, nhưng cô gia thì lại mất tích trong chiến loạn, người của chúng ta cũng có chút trở tay không kịp. Ngoài ra, có người nhìn thấy cô gia bị kẻ địch bắn ngã ngựa, nhưng lại không tìm thấy thi thể, đoán chừng là đã bị kẻ địch bắt đi rồi.
.- Một mình trà trộn vào trong trận doanh quân địch? Chuyên nay la thât?
.- Cực kỳ chính xác!
.- Chết tiệt! Tiểu tử đó điên rồi hả, chỉ biết phô trương, cũng không nghĩ đến thê tử của mình một chút, lão tử đúng là đã nhìn lầm hắn rồi! Ây da! Tức chết mất! Đúng rồi, ngươi có biết là bị người nào bắt đi không?
.- Nghe nói là thủ lĩnh Ban Tà của Thử Ni Thi Bộ.
.- Sao lại là cái bộ lạc điên này, con mẹ nó, đến muội phu của lão tử cũng dám bắt! Được! Đợi đấy cho lão tử. Ngươi lập tức đi sắp xếp một chút, ta phải đích thân đi một chuyến, Ban Tà, lão tử không đóng ngươi lên trên trời, thì lão tử không phải là Nguyên Ưng.
.- Bảo chủ, Liễu Như Phong đã dẫn người đuổi theo.
.- Đừng nhắc đến đám phế vật đó với ta, đến một tên đưa lương thảo cũng không bảo vệ được, ta còn có thể trông cậy bọn họ lên trời sao? Ngươi khẩn trương triệu tập nhân mã, ngày mai sẽ lên đường. Nhớ kỹ, chuyện này tuyệt đối không thể cho muội muội ta biết, không, không thể để bất cứ người nào trong Nguyên gia bảo biết, nếu không thì tiểu tử ngươi toi rồi.
.- Tiểu nhân tuân mệnh!
Bạn cần đăng nhập để bình luận