Hiệp Đạo Xuyên Đường Triều

Chương 251: Hai nhỏ vô tư.

.- Chắc chắn là cô ta hiện giờ rất nổi tiếng. Dám nói ta không đẹp trai. Ha ha, Lần này biết sai rồi, ta không chỉ có thể trộm, còn có thể thả
.Hàn Nghệ ngồi trong sân nghĩ tới vẻ mặt tức giận của Nguyên Mẫu Đơn, lập tức cười đắc ý.
.Đúng lúc này, một bóng người thoáng qua cửa.
.- A, đó không phải Tiểu Mập sao?
.Hàn Nghệ sửng sốt, đứng dậy đi ra cửa sân. Vừa lúc nhìn thấy Đỗ Tổ Hoa bước vào, vì thế hỏi: - Hoa tử, hình như lúc nãy ta nhìn thấy Tiểu Mập đi vào ngõ sau.
.Đỗ Tổ Hoa gật đầu nói: - Vừa có người tìm Tiểu Mập.
.- Người nào?
.- Không biết.
.- Vậy Tiểu Dã đâu?
.- Tiểu Dã đang giúp đỡ ở xưởng mộc.
.- Vậy à!
.Hàn Nghệ nhíu lông mày, trong lòng nghĩ, người Tiểu Mập quen biết ở Trường An, ta đều biết, ngoại trừ Dương Phi Tuyết ra, không có bằng hữu gì, nghĩ tới đây, hắn thấy không yên lòng, nói: - Ngươi đi làm đi, ta đi xem một chút
.Nói xong hắn liền bước theo.
.Hàn Nghệ đi dọc theo ngõ sau, lúc sắp tới lúc cổng ra ngõ sau, chợt nghe được một tiếng gọi mừng rỡ: - Oánh Oánh.
.- Là cô ta?
.Hàn Nghệ không khỏi bước nhanh hơn, bước tới cổng ngõ sau, hơi nghiêng đầu qua, nhìn ra ngoài. Chỉ thấy Hùng Đệ đang chạy về phía một thiếu nữ nho nhỏ. Đây chính là Thôi Oánh Oánh.
.- Tiểu Mập.
.Thôi Oánh Oánh vẫy tay.
.Lại nghe thấy Hùng Đệ xúc động nói: - Oánh Oánh, sao cô lại tới đây?
.Thôi Oánh Oánh hì hì nói: - Ta đến thăm ngươi, này, đây là điểm tâm ngươi thích ăn nhất.
.Lại thấy Thôi Oánh Oánh cầm một bọc trong tay đưa cho Hùng Đệ.
.- Cảm ơn. Hùng Đệ đón lấy, cười ha hả. Lại hơi có vẻ xin lỗi, nói: - Xin lỗi, lúc nãy ta không biết là cô. Bằng không ta cũng mang cho cô chút quà tới.
.Thôi Oánh Oánh lắc đầu nói: - Không cần, lúc nãy ta nhìn thấy ngươi diễn tiểu phẩm. Cười đến bây giờ bụng vẫn đau. Nói xong nàng lại cười khanh khách, nói: - Bước vài bước, bước vài bước thử xem.
.Hùng Đệ ha hả cười không ngừng, hết sức vui vẻ, nói: - Vậy sao? Cô thích xem?
.- Ừ.
.Thôi Oánh Oánh gật đầu.
.Hùng Đệ cười ha hả, huơ tay múa chân nói: - Oánh Oánh, nói cho cô biết, đợi mấy ngày nữa, tập tiếp theo của "Bán gậy" sẽ diễn tiếp. Hay hơn nhiều so với lần đầu tiên. Hàn đại ca không cho phép ta nói với người khác. Nhưng ta lén nói cho cô biết đó.
.Thôi Oánh Oánh nói: - Được.
.Hùng Đệ đảo mắt, nói: - Ta hỏi cô một vấn đề. Trong trường hợp nào thì một cộng một bằng ba?
.Hàn Nghệ nghe được thầm mắng, thằng béo này đúng là có khác phái thì không còn nhân tính nữa rồi. Nhìn thấy mỹ nữ bèn đem lời nói của ta thành gió bên tai rồi.
.- Bằng ba?
.Thôi Oánh Oánh đảo con mắt lanh lợi, nói: - Ta biết rồi.
.Hùng Đệ hai mắt lồi ra, nói: - Cô biết?
.- Trong trường hợp tính sai, có phải vậy không?
.Thôi Oánh Oánh hì hì cười nói.
.Hàn Nghệ nghe vậy sửng sốt, quả thật là nữ nhân nhà Thôi gia có khác.
.Hùng Đệ gãi đầu, buồn bực nói: - Oánh Oánh, sao cô biết?
.Thôi Oánh Oánh nghiêng đầu nói: - Bằng không sao lại bằng ba được.
.Hùng Đệ lại mỉm cười, nói: - Oánh Oánh, cô thông minh hơn ta nhiều đó. Trước kia Hàn đại ca hỏi ta vấn đề này, ta nghĩ rất lâu mà không nghĩ ra.
.Thôi Oánh Oánh nói: - Đâu có, Tiểu Mập, thực ra ngươi lợi hại hơn ta nhiều, thật đó. Chỉ có điều bản thân ngươi không phát hiện ra mà thôi. Ngươi nhìn ngươi, đứng trên sân khấu, đối diện với nhiều người như vậy, còn có thể ăn nói đĩnh đạc. Nếu như là ta, ta e là không nói nổi một câu. Hơn nữa ngươi còn làm cho mọi người vui vẻ, ta còn kém xa ngươi. Ta muốn làm đại ca ta vui vẻ mà còn không làm được.
.Hùng Đệ gãi đầu cười ngây ngô nói: - Vậy sao?
.- Ừ.
.Thôi Oánh Oánh gật gật đầu.
.Hùng Đệ chợt nhớ tới cái gì đó, nói: - Oánh Oánh. Sao cô lại tới đây, đại ca cô cho phép cô tới đây sao?
.Thôi Oánh Oánh lén cười một tiếng, nói: - Là nhị tỷ của ta đưa ta tới.
.Hùng Đệ nói: - Vậy đại ca cô đâu?
.Thôi Oánh Oánh bĩu cái môi nhỏ nhắn, nói: - Đại ca ta sẽ không cho phép ta tới đây.
.Hùng Đệ nghe vậy đột nhiên trở nên trầm ngâm.
.Thôi Oánh Oánh hỏi: - Tiểu Mập, ngươi sao thế?
.Hùng Đệ đột nhiên cúi gằm mặt, nói: - Oánh Oánh, sau này cô đừng tới tìm ta nữa.
.Thôi Oánh Oánh sửng sốt, nói: - Vì sao?
.Hùng Đệ một tay ôm mặt, nói: - Ta rất thích được chơi cùng cô, nhưng như này có thể liên lụy tới Hàn đại ca và Tiểu Dã.
.Thôi Oánh Oánh thoáng trầm ngâm một hồi, nói: - Tiểu Mập, chuyện lần trước đại ca ta đánh ngươi, ta nghe nói rồi. Hôm nay ta tới là muốn xin lỗi ngươi.
.Hùng Đệ lắc đầu, nói: - Cái này không có quan hệ gì. Ta béo như này, thịt nhiều, đánh vài cái không có chuyện gì. Hơn nữa đại ca cô cũng không làm khó ta lắm. Chỉ là ta không muốn liên lụy Hàn đại ca và Tiểu Dã nữa. Ta cũng không biết là tại sạo lại luôn liên lụy tới bọn họ.
.Thôi Oánh Oánh nói: - Vậy ngươi không coi ta là bằng hữu sao?
.- Ta vẫn luôn coi cô là bằng hữu. Nhưng mà thiếu công tử... Đông Hạo bọn họ đã nói rồi, ta và cô không phải một loại người, không thể chơi cùng nhau. Bằng không sẽ gây ra phiền phức lớn. Hùng Đệ buông thõng cái đầu xuống, nói
.Thôi Oánh Oánh trầm ngâm một chút, gượng cười nói: - Ngươi coi ta bằng hữu là được rồi, ta cũng coi ngươi là bằng hữu. Ngươi yên tâm, ta sẽ không gây thêm phiền phức cho ngươi nữa. Ta.. Ta về trước.
.- Ừ. Hùng Đệ gật đầu. Bỗng nhiên nghĩ tới cái gì đó, lại nói: - Oánh Oánh. Hiện giờ Đại Thố và Tiểu Thố phải diễn kịch. Đợi sau khi diễn xong, ta sẽ nghĩ cách tặng cho cô. Có Tiểu Thố bên cạnh, cô sẽ không cô đơn nữa.
.Thôi Oánh Oánh ừ một tiếng, nói: - Ta đi đây.
.- Ừ.
.Hùng Đệ từ đầu đến cuối đều cúi đầu buồn bã.
.Thôi Oánh Oánh liếc mắt nhìn Tiểu Mập một cái, trong mắt rung rưng, nhưng cuối cùng cũng không rơi lệ. Sau đó quay người rời đi.
.Hùng Đệ lúc này mới ngẩng đầu lên, nhìn tới khi Thôi Oánh Oánh biến mất ở góc cua, méo móp miệng. Sau đó lặng lẽ quay người bước đi về, chợt thấy Hàn Nghệ đứng ở cổng ngõ, sửng sốt, lập tức cúi đầu: - Hàn đại ca.
.Hàn Nghệ đi tới, một tay khoác lên trên vai của y, nói: - Chúng ta đi về.
.Hùng Đệ cúi đầu, vừa đi vừa lau nước mắt
.Mà có một cỗ xe ngựa đỗ bên cạnh một cây liễu ở bên ngoài ngõ. Có một ni cô nhìn không tới 20 tuổi đang đứng cạnh cỗ xe ngựa đó. Dung mạo thanh tú, đôi mắt đẹp trong suốt lộ vẻ đau thương.
.- Tại sao lại đưa Oánh Oánh tới đây?
.Một người đàn ông mặc áo xanh bước từ phía sau ra. Đứng cạnh bên tiểu ni cô.
.Chính là Thôi Tập Nhận.
.Ni cô này quay đầu lại nhìn, miệng cười buồn.- Ca. Bởi vì đây là ta và đại tỷ nợ nàng.
.So với phẫn nộ lần trước. Lần này Hàn Nghệ lại vô cùng bình tĩnh. Cũng không an ủi Tiểu Mập, lần trước là không biết. Lần này hắn cảm thấy không cần. Dù sao thì bọn họ tuổi còn nhỏ, còn nhiều cơ hội. Đây dù sao cũng khiến cho bọn họ hiểu lẫn nhau. Hàn Nghệ cảm thấy đây là một quá trình rất tốt.
.Hơn nữa, cho dù là có an ủi, cũng không cần tới hắn. Bởi hiện giờ có Mộng Nhi, Mộng Đình bọn họ. Còn có Tiểu Dã, bạn chí hữu của y. Mà bản thân Tiểu Mập cũng là một đứa trẻ lạc quan, cho nên không cần bao lâu, Tiểu Mập có thể khôi phục được tâm trạng.
.Ngược lại, Hàn Nghệ lại khá lo lắng cho Thôi Oánh Oánh. Bởi hắn không chỉ nghe Tiểu Mập nói qua một lần. Thôi Oánh Oánh từ nhỏ đến lớn không có một bằng hữu nào. Ở nhà khá cô đơn, trong hoàn cảnh như vậy, sẽ tạo ra ảnh hưởng không tốt cho trẻ nhỏ. Nhưng mà lo lắng thuộc về lo lắng. Hàn Nghệ cũng không có năng lực mà bận tâm tới việc của Thôi gia.
.Cho dù nói thế nào, party long trọng lần này đã kết thúc viên mãn. Mọi mắt xích đều hết sức thành công. Mỗi phụ nữ đều vừa lòng mà về. Những thứ hôm nay bọn họ đạt được, vượt xa nhiều so với tưởng tượng của bọn họ.
.Nhưng đối với Hàn Nghệ mà nói, đây mới chỉ là mới bắt đầu. Rốt cuộc có thể kéo dài thành không này hay không. Đây vẫn là một ẩn số.
.Lúc chạng vạng tối, Hàn Nghệ đi tới xưởng mộc.
.- Tiểu Nghệ ca đến rồi!
.- Tiểu Nghệ ca!
.Đám thợ mộc nhìn thấy Hàn Nghệ tới, đều dừng lại công việc trong tay lại.
.Hàn Nghệ cười nói: - Việc thì mãi mãi cũng làm không hết, hôm nay tới đây thôi.
.Thợ mộc Trương nói: - Nhưng Trà Ngũ nói, máy dệt của chúng ta sẽ bán rất nhiều, cho nên bảo bọn ta tranh thủ làm nhiều một chút.
.- Là như vậy, không sai.
Bạn cần đăng nhập để bình luận