Hiệp Đạo Xuyên Đường Triều

Chương 909.2: Thần tài

.Hàn Nghệ lại nói: - Nhưng hoàng hậu lại vẫn chưa có đại gia tộc đứng sau duy trì, hết thảy đều phải dựa vào chính mình, thần nghĩ nếu muốn đi lấy lòng sĩ tộc, còn không bằng đề bạt hàn môn đi lên, hình thành một cỗ thế lực mới. Bởi vì đám sĩ tộc này vẫn luôn đặt nặng lợi ích của gia tộc mình, trừ phi hoàng hậu xuất thân từ gia đình họ, bọn họ là ngoại thích, thì tự nhiên sẽ ủng hộ hoàng hậu, kỳ thật cũng chính là ủng hộ lợi ích gia tộc mình. Tuy nói hiện giờ có chút đại gia tộc muốn nịnh bợ hoàng hậu, nhưng bọn họ cũng sẽ không đặt lợi ích của hoàng hậu lên hàng đầu.
.Võ Mị Nương hơi hí mắt hỏi:
.- Vậy ngươi nghĩ ta và ngươi nên đối diện với mấy đại gia tộc này như thế nào?
.Hàn Nghệ nói: - Đối đãi bình thường, đại gia tộc chỉ là một cách gọi chung, cũng không thể là đại biểu cho một loại người, tìm kiếm sự ủng hộ của bọn họ, cũng là cần thiết đấy. Nhưng đề bạt thế lực của hàn môn, cũng là chiều hướng phát triển, đây cũng là nguyên nhân ta đề nghị hoàng hậu thành lập quỹ từ thiện giáo dục Võ hoàng hậu đấy, chuyện này có thể làm cho hàn môn hướng tâm về hoàng hậu. Nói đơn giản lại, chính là hàn môn đối với hoàng hậu, giống như là Tần Vương Doanh Chính và Lã Bất Vi, đầu cơ kiếm lợi ấy.
.- Hay cho câu đầu cơ kiếm lợi!
.Võ Mị Nương mím môi cười nói: - Ngươi nói được đúng như những gì ta nghĩ, nhưng ta phải nhắc nhở ngươi một câu, có một số việc ở Trường An có thể thuận lợi, nhưng ở địa phương khác cũng không nhất định, ngươi phải nhớ không được sơ suất, chuyện khoa cử, liên quan đến thiên hạ, ngươi phải làm việc cho cẩn thận.
.Hàn Nghệ lập tức nói: - Thần tất nhiên là ghi nhớ lời dạy bảo của hoàng hậu.
.Đúng lúc này, một hạ nhân đi đến, đầu tiên là hành đại lễ với Võ Mị Nương, sao đó lại nói: - Tiểu Nghệ ca, gia chủ Nguyên gia ở bên ngoài cầu kiến.
.- Nguyên Hi?
.Hàn Nghệ sửng sốt, không phải nói Nguyên Mẫu Đơn tới sao, sao Nguyên Hi cũng tới. Hắn liếc mắt nhìn Võ Mị Nương một cái.
.Võ Mị Nương cười nói: - Mời Nguyên lão tiền bối vào đi, ta cũng muốn gặp gia chủ của Nguyên gia.
.- Tuân mệnh!
.Một lát sau, chỉ thấy Nguyên Hi đi đến, bình thường ông ta ít khi lộ diện, trên căn bản là không ra khỏi cửa, mà Võ Mị Nương cũng là không có che mặt đấy.
.- Lão chuyết Nguyên Hi bái kiến hoàng hậu.
.Nguyên Hi đi vào trong sảnh, cung kính hành lễ với Võ Mị Nương.
.Võ Mị Nương đứng dậy, nhẹ nhàng nói: - Nguyên lão tiền bối mau mau miễn lễ.
.Đỡ Nguyên Hi đứng dậy, Hàn Nghệ cũng đứng dậy chắp tay với Nguyên Hi.
.Nguyên Hi khẽ gật đầu.
.Hàn Nghệ đưa tay nói: - Nguyên lão tiền bối mời ngồi.
.- Đa tạ!
.Nguyên Hi ngồi xuống.
.Hàn Nghệ suy đoán rõ ràng nhưng vẫn giả bộ hồ đồ hỏi: - Không biết Nguyên lão tiền bối tới đây có gì chỉ giáo?
.Nguyên Hi cười nói: - Lão hủ nghe nói hoàng hậu tâm địa lương thiện, huệ chất lan tâm, thâm minh đại nghĩa, ban ơn mưa móc cho nhi đồng trong thiên hạ, lão hủ cảm thấy kính nể sâu sắc, muốn hơi góp chút sức nhỏ bé, thể hiện chút kính ý. Không ngờ hoàng hậu cũng ở nơi đây, đã quấy rầy hoàng hậu, kính xin hoàng hậu thứ tội.
.Hàn Nghệ nghe vậy âm thầm chậc chậc hai tiếng, thật sự là không thể trông mặt mà bắt hình dong a, không ngờ công phu nịnh nọt của vị đại bá này của ta, cũng là hạng nhất a!
.Võ Mị Nương nghe vậy vui vẻ trong lòng, khiên tốn nói: - Nguyên lão tiền bối nói quá lời, đại danh của Nguyên lão tiền bối, như sấm bên tai, hôm nay vừa trông thấy, quả thật danh bất hư truyền a.
.Hiện tại nàng rất cần tiền, Nguyên gia có tiền, hơn nữa vì nàng, mà Nguyên Hi trừ trước đến nay rất ít lộ diện cũng đều tự mình rời núi, nên phải nắm chặt lấy vị thần tài này mới được.
.- Hoàng hậu quá khen.
.Nguyên Hi chắp tay, nói: - Tuy nhiên lão hủ ngược lại có một yêu cầu quá đáng, mong rằng hoàng hậu thành toàn.
.Võ Mị Nương nói: - Mời Nguyên lão tiền bối cứ nói.
.Nguyên Hi nói: - Già trẻ lớn bé Nguyên gia chúng ta đều cho rằng đây là đại việc thiện, nhất định phải toàn lực ủng hộ, bởi vậy Nguyên gia chúng ta quyết định quyên vạn quan cho quỹ từ thiện giáo dục của hoàng hậu.
.Còn số này là do Hàn Nghệ định ra, trong lòng hắn cũng không cảm thấy giật mình, nhưng ngoài mặt vẫn biểu hiện ra vô cùng giật mình.
.Võ Mị Nương thì càng thêm không cần phải nói, nàng biết Nguyên gia tài lực hùng hậu, nhưng lúc chân chính tiếp xúc, vẫn là nhịn không được chấn động, vừa há mồm đã là vạn quan, đây là khái niệm gì, nếu chỉ dựa theo sức mua lương thực, thì tương đương với ba bốn mươi triệu ở hậu thế. Đương nhiên, hậu thế có rất nhiều đại phú hào, quyên góp mấy chục triệu cũng là nhìn mãi thành quen, nhưng căn cứ vào hoàn cảnh kinh tế hiện thời, thì đúng là không thể sánh nổi, hậu thế mấy đại phú hào dạo qua một lần ở thị trường chứng khoán, thì đã có mấy chục triệu tới tay rồi, hiện tại thuần túy là dựa vào trồng lương thực kiếm tiền, đây không phải là cùng một loại khái niệm đâu.
.Bởi vậy lấy giá trị tiền hiện giờ so với tiền đời sau, là cực kỳ khác đấy, không thể so được, so bằng lương thực, là mấy ngàn vạn, nhưng so bằng giấy, phỏng chừng chỉ là mấy trăm vạn.
.Phải biết rằng đây còn không phải quyên tiền, mà là hiến tiền cho chính trị.
.Có thể thấy được hiện giờ Nguyên gia là tính toán toàn lực ủng hộ Võ Mị Nương.
.Sau khi khiếp sợ, Võ Mị Nương vui vẻ không thôi, có Nguyên gia ủng hộ, ở phương diện dùng tiền, nàng cũng không cần lại bó tay bó chân, phải biết rằng những người ủng hộ nàng tất cả đều là người nghèo, không có ai có tiền cả, còn cần nàng dùng tiền lung lạc, Nguyên gia đối với nàng, là một sự bổ sung cực kỳ trọng yếu, nàng cảm kích nói: - Nguyên lão tiền bối khẳng khái tương trợ, Mị Nương thật sự không hiểu nên nói như nào mới tốt, kính xin Nguyên lão tiền bối nhận một lễ của Mị Nương.
.Nàng cũng không phải Vương hoàng hậu, cao cao tại thượng, đối với người hữu dụng, nàng đều lấy lễ đối đãi, dựa vào điểm này, Vương hoàng hậu liền chịu thua không oán.
.Nguyên Hi vội vàng đứng dậy đáp lễ, sợ hãi không thôi nói: - Hoàng hậu thật sự là chiết sát lão hủ, không dám, không dám.
.Hàn Nghệ đột nhiên hỏi: - Không biết yêu cầu quá đáng kia của Nguyên lão tiền bối là chỉ chuyện gì?
.Nguyên Hi nói: - Là như vậy, Nguyên gia chúng ta xưa nay không thích rêu rao, bởi vậy lão hủ tính toán ở chuyện quyên tiền, trước quyên góp hai ngàn quan, lén lút chúng ta lại quyên góp tám ngàn quan, không biết vậy có được không?
.Trong lòng Hàn Nghệ hiểu rõ, Nguyên gia thầm nghĩ im hơi phát tài lớn, trong quá khứ số tiền quyên góp cho chính trị của bọn họ đều là cực kỳ khiêm tốn đấy, bọn họ chỉ cần khiến Võ Mị Nương hoặc là Lý Trị biết rõ, Nguyên gia chúng ta toàn lực ủng hộ ngươi, vậy là đủ rồi, việc nổi bật chúng ta không cần, điều này cũng không phải chuyện tốt với chúng ta, nên không khỏi nhìn về phía Võ Mị Nương.
.Võ Mị Nương cười nói: - Nguyên lão tiền bối thật sự là cao phong lượng tiết, Mị Nương khâm phục sâu sắc, hết thảy đều xử lý theo lời Nguyên lão tiền bối đi.
.Nàng cũng nghĩ như thế, Nguyên gia quyên góp bao nhiêu tiền, kỳ thật nàng không sao cả, Nguyên gia ủng hộ nàng, đây là điều nàng coi trọng nhất.
.Mộng Nhi các nàng liếc mắt nhìn nhau một cái, không biết nói gì mới được, các nàng đương nhiên hướng về Cố Khuynh Thành, nhưng điều đó không có nghĩa là các nàng dám chống đối lại Tiêu Vô Y.
.Tiêu Vô Y coi như đó là tiếng muỗi kêu, lại nói với Lưu Nga: - Lưu tỷ --- !
.Một tiếng Lưu tỷ này làm cho Lưu Nga suýt thì quỳ xuống, vội nói: - Không dám, không dám!
.- Không sao!
.Tiêu Vô Y cười nói: - Phu quân ta gọi ngươi như vậy, ta tất nhiên là xuất giá tòng phu. Đợi chút sẽ có rất nhiều nữ khách quý đến, ngươi cùng Bọn Mộng Nhi, Mộng Dao cùng Mộng Tư đi cùng ta ra nghênh đón.
.Lưu Nga vội đáp: - Vâng.
.Tiêu Vô Y lại nói: - Cửa chính bên kia đã phái người chưa?
.- Trà Ngũ sẽ nghênh đón ở cửa chính.
.Lưu Nga hồi đáp.
.Tiêu Vô Y lại hỏi Hàn Nghệ: - Phu quân, chàng không tự mình tiếp đón sao?
.Hàn Nghệ lắc đầu nói: - Ta còn phải nghỉ ngơi dưỡng sức.
.- Điều này cũng đúng.
.Tiêu Vô Y gật đầu, nói: - Trước cứ như vậy đi, các ngươi đi xuống chuẩn bị trước một chút.
.Lưu Nga, cùng bọn Mộng Nhi như được đại xá, vội vàng lui ra ngoài.
.Hùng Đệ lại dùng đôi mắt chờ mong hỏi: - Đại tỷ tỷ, ta đây làm gì?
.Tiêu Vô Y nói: - Đệ phải chuẩn bị tốt công khóa trong thời gian này, đợi chút ta sẽ đến kiểm tra đấy.
.Hùng Đệ nháy đôi mắt nhỏ, vụng trộm nhìn về phía Hàn Nghệ.
.Hàn Nghệ thở dài: - Công khóa các thứ thì miễn đi, gần đây Tiểu Mập còn phải diễn Khổng Tử, lại phải bán bánh bao, thật sự rất cực khổ, nhưng mà nhóc béo này đơn thuần lắm, mỗi ngày đều lẩm bẩm công khóa nàng bố trí cho nó, nửa đêm vẫn còn đọc sách, ta thật sự là không đành lòng, nên cũng không cho đệ ấy học bài.
.Lúc này đến lượt Hùng Đệ cảm động muốn khóc.
.Tiêu Vô Y liếc nhìn Hùng Đệ:
.- Thế sao?
.Hùng Đệ liên tục gật đầu.
.Tiêu Vô Y nói: - Vậy thì lần này tạm bỏ qua, nhưng nhất định không thể chậm trễ công khóa đấy.
.- Ta biết mà.
.Hùng Đệ chu môi gật đầu.
.Hàn Nghệ vội nói: - Tiểu Mập, đệ đi xuống trước đi, ta còn có một số việc muốn trao đổi với đại tỷ tỷ của đệ.
.- Ồ, đại ca, đại tỷ tỷ, các ngươi cứ nói từ từ, ta không cùng các ngươi nữa.
.Hùng Đệ ngốc, lòng bàn chân như được bôi dầu, nhanh như chớp đã không thấy tăm hơi.
.Tiêu Vô Y hừ một tiếng: - Tiểu Mập này thật sự là không biết cố gắng, không chút nào lĩnh hội được lòng khổ tâm của ta.
.Hàn Nghệ buồn bực nói: - Khổ tâm gì?
.Tiêu Vô Y nói: - Chàng làm đại ca kiểu gì đấy, chuyện chung thân đại sự của Tiểu Mập chàng cũng không thèm quan tâm thế sao.
.Hàn Nghệ không hiểu ra sao hỏi: - Chung thân đại sự?
.Tiêu Vô Y vội vàng nói: - Chính là chuyện của Tiểu Mập và Oánh Oánh nha, Thôi gia là dòng dõi thư hương, mà xuất thân của Tiểu Mập kém như vậy, nếu như không có tài học, thì sao Thôi gia người ta có thể đáp ứng được.
.Hàn Nghệ sửng sốt, nói: - Được rồi, được rồi, việc này để cho Tiểu Mập tự làm chủ đi.
.- Tiểu Mập vô cùng đơn thuần, đệ ấy thì biết gì chứ.
.- Nàng xem lại nàng kìa.
.Hàn Nghệ tức giận nói: - Nàng vừa phản đối chuyện tuân theo lệnh của cha mẹ, nhưng chuyện nàng làm, cũng khác gì lệnh cha mẹ chứ.
.- Đương nhiên là có khác nhau rồi, Tiểu Mập thích Oánh Oánh, mà Oánh Oánh cũng thích Tiểu Mập, nếu như bọn họ không thích nhau, thì ta cũng sẽ không tốn tâm tư này. Tiêu Vô Y dùng lý lẽ cãi lại.
.Hàn Nghệ dị thường nghiêm túc nói: - Chuyện của Tiểu Mập, ta sẽ để ý, nàng đừng can thiệp lung tung.
.- Ta lung tung ----!
.Tiêu Vô Y trợn tròn mắt phượng, nhưng lại nhìn thấy thần sắc nghiêm túc của Hàn Nghệ, nàng biết rõ tính cách của Hàn Nghệ, lúc hi hi ha ha, thì kệ ngươi nói như thế nào cũng được, nhưng lúc hắn nghiêm túc, việc này chắc chắn sẽ không có bất kỳ cơ hội thương lượng nàng, nàng đổi giọng điệu: - Tiểu Mập cũng là đệ đệ của ta, nếu về sau nó sống không tốt, thì ta sẽ chỉ hỏi chàng thôi.
.Hàn Nghệ trợn mắt nói: - Nàng cứ dạy dỗ Tiêu Hiểu cho tốt rồi nói sau.
.Tiêu Vô Y vừa nghe đại danh của Tiêu Hiểu, suýt thì cắn phải đầu lưỡi, đầy mặt đỏ bừng, run miệng hỏi: - Tiêu --- Tiêu Hiểu thì sao nào? Tiêu Hiểu rất tốt nha, không phải chàng cũng thường xuyên khen đệ ấy biểu hiện vô cùng ưu tú ở trại huấn luyện sao?
.Đó là lời ta dỗ cho nàng vui vẻ đấy thôi. Hàn Nghệ cũng biết Tiêu Hiểu là vết thương lớn thứ hai trong lòng Tiêu Vô Y, vết thương lớn nhất chính là Thôi đại tỷ, nên cũng không muốn tiếp tục đâm vào vết thương trong lòng nàng, bèn nói: - Việc này chúng ta tìm chút thời gian bàn bạc cẩn thận. Trước tiên nói một chút về chuyện bây giờ, vừa rồi nàng làm gì đó, Cố Khuynh Thành cũng là một nữ tử đáng thương, nàng cứ phải gây khó dễ cho cô ta sao.
.- Ta gây khó dễ cho cô ta khi nào, rõ ràng chính là cô ta gây khó dễ với ta. Tuy vậy chàng cũng quá coi thường ta rồi, sao ta có thể chấp nhặt với cô ta được. Tiêu Vô Y rất là ngạo kiều nói.
.Hàn Nghệ hỏi: - Vậy thì vừa rồi nàng làm gì đó?
.- Lớn tiếng dọa người!
.Tiêu Vô Y hơi hơi hí mắt nói.
.- Lớn tiếng dọa người?
.Hàn Nghệ mãnh liệt hít một ngụm khí lạnh, lập tức hoang mang hỏi: - Là sao?
.Con mắt Tiêu Vô Y đảo quanh một cái, nhỏ giọng nói: - Đợi chút nữa không phải Nguyên Mẫu Đơn cũng tới sao, ta phải cho nàng ta thấy ta mới là chủ mẫu.
.Mẹ kiếp! Nữ nhân này nghĩ đến cũng thật lâu dài, công lực bố cục có vẻ tăng lên a! Hàn Nghệ dở khóc dở cười nói: - Không đến mức thế đi!
.- Như thế nào không đến mức!
.Tiêu Vô Y nói với vẻ mặt nghiêm túc: - Nguyên Mẫu Đơn chính là uy hiếp lớn nhất của ta, nếu chưa diệt trừ --- !
.- A?
.Hàn Nghệ hoảng sợ nhìn nàng.
.Tiêu Vô Y vội sửa lời nói: - Nếu không hàng phục, tương lai tất sẽ khiến cho hậu hoạn vô cùng.
.Muốn làm lớn thế sao! Hàn Nghệ chuyển tròng mắt, ta yêu nàng như vậy, mặc kệ nàng làm gì, ta đều sẽ tha thứ nàng, mà Nguyên Mẫu Đơn cũng là một nữ nhân cực kỳ cường thế, lần này hai tay khó địch lại bốn tay, tương lai của ta sẽ trải qua cuộc sống vợ quản nghiêm a, không được, ta không thể để cho loại tình huống này phát triển tiếp, lực lượng của Mẫu Đơn ngang với nàng ấy, nếu Mẫu Đơn có thể đứng ra, có địa vị ngang nhau với nàng, thì ta đây sẽ trở thành người điều hòa duy nhất, vậy thì các nàng ấy sẽ phải cầu cạnh ta, vậy thì ta mới có thể phấn chấn phu cương được.
.Tiêu Vô Y thấy Hàn Nghệ rủ mắt, không khỏi cẩn thận nhỏ giọng hỏi: - Hàn Nghệ, chàng đang suy nghĩ gì?
.Hành động của Hàn Nghệ cũng không phải dùng để bày cho đẹp, hắn nói: - Ta không nghĩ gì cả, ta lựa chọn trầm mặc.
.Tiêu Vô Y hỏi: - Chẳng lẽ chàng không có ý định ủng hộ ta sao?
.- Ta được nhiên ủng hộ nàng. Hàn Nghệ nói: - Nhưng nếu nàng vẫn muốn phân thắng bại cùng Mẫu Đơn, nếu ta giúp nàng, thì cũng phải là thắng không đẹp sao, ta đây không phải sợ làm tổn hại uy danh của nàng sao.
.Tiêu Vô Y gật đầu nói: - Điều này cũng đúng, sao ta có thể thua nàng ta được.
.- Ta chính là nghĩ như vậy đấy. Hàn Nghệ liên tục gật đầu.
.Chợt nghe được bên ngoài hô to một tiếng: - Hoàng hậu giá lâm.
Bạn cần đăng nhập để bình luận