Hiệp Đạo Xuyên Đường Triều

Chương 313: Xây gian phòng cho hoa.

.Trưởng Tôn Vô Kỵ sẽ để cho Võ Mị Nương xưng hậu sao?
.Theo Hàn Nghệ, rất là khó đấy.
.Trước hết, Vương hoàng hậu chính là người của tập đoàn bọn họ, phế hậu chẳng phải là đánh vào mặt bọn họ sao.
.Hơn nữa, Võ Mị Nương xuất thân hàn môn, dựa vào cái gì mà xưng hậu?
.Cuối cùng, cũng là điều quan trọng nhất, nếu như phế hậu, vấn đề Thái tử sẽ rất phức tạp đây? Tập đoàn Quan Lũng muốn muốn trường kỳ thống trị triều chính, như vậy nhất định phải nắm Thái Tử chặt chẽ ở trong tay.
.Nhưng trên đời này không có gì là tuyệt đối, hy vọng duy nhất là ở Lý Trị, dù sao Lý Trị và Trưởng Tôn Vô Kỵ cũng là cậu cháu, người một nhà không nói hai lời, có chuyện gì cũng đều có thể thương lượng, mặc dù bây giờ Trưởng Tôn Vô Kỵ không đồng ý, nhưng chưa chắc sau này sẽ không đồng ý, chuyện này không nhất định phải như vậy.
.- Lão hồ ly, tiểu hồ ly, hồ mỵ tử, lão hồ ly.
.Trên đường về, Hàn Nghệ vừa đi vừa ngắt hoa, miệng thì lẩm bẩm.
.Một lát sau, trên tay hắn chỉ còn lại một cành hoa, hắn đột nhiên lấy tay đo thử chiều dài, sắc mặt có vẻ đắc ý, nói: - Xem ra ông trời cũng cho ta chọn ngươi nhỉ.
.- Tiểu Nghệ ca, ngươi đã trở về.
.- Chẳng lẽ cô mong muốn ta không trở về sao?
.Hàn Nghệ vừa mới trở lại Lục Ba các, bọn Mộng Nhi liền xông tới, nhao nhao cười nhìn hắn.
.Hàn Nghệ nhìn bọn họ mấy lần, nói: - Trong ánh mắt của cô, ta thấy các cô muốn cười ta một phen, ta chuẩn bị xong rồi, bắt đầu đi.
.Mộng Đình đột nhiên đưa hai tay từ phía sau lưng lấy ra một bộ y phục, cười hì hì nói: - Tiểu Nghệ ca, đây là y phục của ngươi sao?
.Hàn Nghệ vừa thấy, nói: - Mẫu Đơn nương tử đưa tới à?
.Bộ y phục này đúng là lúc trước hắn mặc đi cứu Nguyên Mẫu Đơn, cũng không cầm về, đã quên mất rồi, nhưng không cần nghĩ cũng biết, nhất định là Nguyên Mẫu Đơn mang tới.
.Mộng Nhi vẻ mặt có ý cười nói: - Tiểu Nghệ ca, y phục của ngươi sao lại ở chỗ của Mẫu Đơn nương tử?
.Hàn Nghệ hoàn toàn hiểu rồi, đảo cặp mắt trắng dã nói: - Cần phải nói nữa sao, đương nhiên là ta cho nàng ta mượn mặc rồi, chẳng lẽ nàng ta đoạt y phục của ta sao.
.- Chỉ đơn giản vậy thôi à?
.- Không phải vậy thì sao nữa?
.Hàn Nghệ cười một cái, cầm quần áo đi tới, tùy tay vỗ lên đầu Mộng Nhi, nói: - Đừng có ở đây đoán mò, chẳng may để người khác nghe được, ta thì không sao, nếu khiến cho danh dự của Mẫu Đơn nương tử chịu nhục, thật là không thể tha thứ đấy.
.Bọn Mộng Nhi nghe Hàn Nghệ trả lời thẳng thắn như thế, thì cũng tin tưởng hắn.
.Hàn Nghệ cầm bộ y phục nhìn nhìn, cười thầm, nữ nhân này còn không tệ, biết giặt sạch rồi mới trả. Lấy y phục vắt lên vai, trở về phòng.
.- Hàn đại ca.
.Tiểu Dã đột nhiên đi tới bên cạnh Hàn Nghệ, kéo kéo ống tay áo hắn.
.Hàn Nghệ hiếu kì hỏi: - Làm gì vậy?
.Tiểu Dã không nói gì, lôi Hàn Nghệ đi ra, sau đó đến phòng Hùng Đệ.
.Chỉ thấy Hùng Đệ nằm lỳ trên giường đùa với Đại Thố và Nhị Thố, chơi đến quên trời quên đất.
.- Tiểu MậpMập.
.Tiểu Dã đứng trước cửa kêu to.
.Hùng Đệ cũng không quay đầu lại, hai tay bịt lỗ tai, kêu lên: - Ta không nghe, ta không nghe, các ngươi đùng có quấy rầy ta.
.Tiểu Dã biết trước Hùng Đệ sẽ phản ứng như vậy, che miệng lén cười.
.Tên mập này làm sao vậy? Hàn Nghệ đi tới, vỗ nhẹ lên đầu hắn nói: - Tiểu MậpMập, đệ làm cái gì hả?
.- Đệa? Hàn đại ca, huynh đã về.
.Hùng Đệ chợt quay đầu lại, thấy Hàn Nghệ, không khỏi kinh ngạc.
.Hàn Nghệ hỏi: - Đệ vừa nói "Ta không nghe, ta không nghe", là có ý gì?
.Hùng Đệ buồn rầu nói: - Đệ còn không phải sợ đến lúc lỡ miệng nói ra.
.Hàn Nghệ nghe được mơ hồ, nói: - Cái gì lỡ miệng nói ra?
.Tiểu Dã cười ha hả nói: - Tiểu MậpMập chính là sợ đem chuyện của Hàn đại ca và Nguyên Mẫu Đơn nói cho Tiêu tỷ tỷ.
.Hùng Đệ chỉ vào đầu Tiểu Mập nói: - Nhưng Mộng Nhi tỷ tỷ bọn họ cứ hỏi ta việc này. Ta không chỉ trốn ở trong phòng, chi bằng ta không biết, đại tỷ tỷ hỏi ta, ta cũng không sợ.
.Trời ạ! Không phải là bộ y phục, chỉ là một chiếc áo khoác, làm sao mà tưởng tượng xa vời như vậy chứ. Hàn Nghệ bực bội nói: - Tiểu Mập, cái tâm hồn thuần khiết của đệ đâu rồi?
.Hùng Đệ bĩu môi nói: - Đệ không muốn nói dối.
.Hàn Nghệ cười khổ, đem chuyện đêm đó, đã nói với Hùng Đệ và Tiểu Dã một lần rồi.
.- Hóa ra là như vậy.
.Hùng Đệ gật đầu nói: - Vậy tại sao Mộng Nhi tỷ lại nói như vậy?
.Hàn Nghệ nói: - Những lời hoang đường của Mộng Nhi, mà đệ cũng tin, ta thật không biết nói với đệ như thế nào mới được. Ồ, nếu đại tỷ đệ có hỏi, đệ cứ nói thẳng ra, đừng khiến ta càng lau càng đen.
.- Chao ôi, như vây là đệ an tâm rồi.
.Hùng Đệ lập tức ngồi dậy, nói: - Vườn trái cây của Mẫu Đơn tỷ tỷ chẳng phải đều bị phá hủy rồi sao.
.Hàn Nghệ gật gật đầu.
.Hùng Đệ nói: - Hàn đại ca, bây giờ Mẫu Đơn tỷ rất là buồn, chúng ta cũng không có việc gì, hay là chúng ta đi giúp tỷ ấy đi, dù sao chúng ta cũng ăn của tỷ ấy rất nhiều quýt.
.Hàn Nghệ ngẩn người, cười nói: - Không vấn đề.
.Vườn cây ăn quả Nguyên gia.
.Bây giờ Mẫu Đơn rất là nhức đầu, cực khổ vun trồng nhiều năm giờ không còn một mống, ngay cả một đóa hoa cũng không cho nàng giữ lại, mà nữ tỳ, tôi tớ vẫn luôn quản lý vườn trái cây này, chỉ còn có hai người trở lại, còn lại hiện giờ thi thể đều chưa tìm ra được.
.Mà ở đây lại cách kinh thành khá xa, cho dù có gọi người từ kinh thành tới, cũng phải cần một ít thời gian, với tính cách của Nguyên Mẫu Đơn, nàng ta sẽ không mượn người từ Vạn Niên cung đến, vì vậy, chỉ có thể vừa chờ, vừa phân phó cho hai người kia sửa sang lại phòng một chút.
.Đúng lúc Nguyên Mẫu Đơn hết đường xoay sở, một đám người kỳ hiệp dị sĩ đến từ "Ngoài không gian" xuất hiện.
.- Mẫu Đơn tỷ.
.Nghe tiếng kêu to, Mẫu Đơn quay đầu lại nhìn, thấy một đám người đứng trên sườn núi, nam nữ, cao thấp mập ốm, có đủ tất cả, không khỏi sửng sốt, kinh ngạc nói: - Là bọn họ?
.Đám người này chính là Hàn Nghệ, Tiểu Mập, Tiểu Dã, Đông Hạo, Mộng Nhi, chỉ thấy bọn họ đều cầm nhiều loại công cụ.
.Lần này là điều động toàn bộ người Phượng Phi Lâu, dù sao dựa vào sắp xếp hành trình của hoàng thượng, hai ngày này bọn họ được nghỉ ngơi, không có gì để làm, nên Hàn Nghệ dẫn bọn họ tới đây làm việc.
.- Sao các người tới đây?
.Đợi Hàn Nghệ dẫn đám người này đi vào bên dưới, Nguyên Mẫu Đơn vẻ mặt kinh ngạc nói.
.Hàn Nghệ cười khà khà nói: - Chúng ta tới giúp cô đấy.
.Mộng Nhi bọn họ cũng đều gật đầu.
.Nguyên Mẫu Đơn ngẩn người nhìn về phía Hàn Nghệ.
.Hàn Nghệ cười nói: - Tiểu Mập ăn của cô nhiều quýt như vậy, trong lòng băn khoăn, vì thế muốn tới đây giúp đỡ.
.Nguyên Mẫu Đơn lắc đầu nói: - Người của ta sắp đến rồi. Nàng còn không muốn đi Vạn Niên cung mượn người, làm sao mà nhờ bọn họ giúp đỡ.
.Hàn Nghệ lại nói: - Không sao đâu, cứ coi như là giúp Tiểu Mập giảm cân đi, bình thường nhờ y làm rất khó. Nói xong lại quay sang Hùng Đệ nói: - Tiểu Mập, còn không cảm ơn Mẫu Đơn tỷ cho đệ cơ hội giảm cân.
.- Cảm ơn Mẫu Đơn tỷ.
.Hùng Đệ thật thà chất phát vái chào.
.Mẫu Đơn cười khổ nói:
.- Nhưng
.Hàn Nghệ không để cho nàng ta nói xong, liền vỗ vỗ tay nói: - Được rồi, bắt đầu làm việc đi, Phượng Phi Lâu chúng ta theo quy tắc cũ, nam làm việc nặng nữ làm việc nhẹ.
.Nói xong liền sắp xếp lại công việc một chút.
.Mọi người lập tức làm việc, hoàn toàn bỏ qua sự co măt của Nguyên Mẫu Đơn.
.Kê ca Hàn Nghệ, cũng cầm xẻng lên làm.
.Công việc của bọn họ hôm nay đơn giản chính là don dep bun căn, mat gô, tang chưng v... v trong cốc.
.Những nam nhân như Hàn Nghệ đương nhiên là lam viêc năng, xử lý bùn đất, rồi đôn cây to, con phia Mộng Nhi cung vai nư nhân còn lại thi nhặt vai nhánh cây cac thư.
.- Tiểu Dã, chô bùn đất nay hay là để ta khiêng cho!
.Hùng Đệ lại đoạt lấy giỏ chứa bùn đất từ Tiểu Dã. Tiểu Dã nhếch miệng cười, đỡ từ phía sau, hai tên tiểu tử cươi toe toet.
.- Du Du, chô này rất bân, đê ta quet cho.
Bạn cần đăng nhập để bình luận