Hiệp Đạo Xuyên Đường Triều

Chương 630: Nữ Đế và Nữ Đế.

.- Ngươi cứ nói đi?
.Trần Thạc Chân nhếch môi cười, nói.
.Hàn Nghệ vẻ mặt cười đau khổ: - Không giấu gì cô, kì thực ta vô cùng mâu thuẫn, theo lý thì đáng lẽ ta nên diệt cỏ tận gốc, không để lại hậu họa, ít nhất cũng phải đuổi cô ra khỏi Trường An. Nhưng nói đi cũng phải nói lại, ta vẫn luôn cho rằng cô đã chết, vậy nên nếu cô không xuất hiện, với ta mà nói, đó là một tai họa ngầm không thể xem nhẹ, thật sự không tài nào ta đoán ra cô đứng phía sau gây khó dễ cho ta.
.Mà hôm nay cô xuất hiện rồi, đối với ta hầu như không có bất kỳ uy hiếp nào, nhưng cô ra mặt lại hoàn toàn vì cứu ta, nếu như nói phải đối phó với cô, thật giống như lấy oán trả ơn. Cho nên ta định trả lại cô ân tình này, nếu cô nói cô không hề giở những trò mờ ám nào, ta sẽ bỏ qua chuyện cũ, chúng ta nước sông không phạm nước giếng, nhưng ta cũng cảnh cáo trước, giả sử cô vẫn không chịu buông tha cho ta, vậy thì ta cũng chỉ còn cách diệt trừ cô.
.Trần Thạc Chân khẽ nói: - Nói nghe thật giống như ngươi đã nắm chắc phần thắng.
.- Sự thật chính là như vậy.
.Hàn Nghệ cười: - Ngày xưa cô cao quý như một vị Hoàng đế, còn ta chỉ là một con dân, cô còn đấu không lại ta, mà hôm nay cô chỉ là một tội phạm truy nã, còn ta lại là một Đặc phái sứ cao quý của hoàng gia, cô căn bản không hề có phần thắng ta.
.Trần Thạc Chân khẽ nói: - Sao ngươi không ngẫm lại, ngày xưa ngươi là một dân nghèo có thể đánh bại ta, một giáo chủ nắm giữ hơn vạn binh, vì cái gì hiện tại ta là trọng phạm triều đình thì không thể đánh bại một Hoàng gia Đặc phái sứ như ngươi chứ.
.- Điều này thì liên quan đến mức độ thông minh.
.Hàn Nghệ cười nhạt một tiếng, nói: - Nói cách khác cô không chấp nhận đề nghị của ta?
.- Ta sẽ không chấp nhận bất cứ lời đề nghị nào của ngươi. Trần Thạc Chân lạnh lùng khẳng định.
.Hàn Nghệ khẽ thở dài một hơi: - Nếu đã như vậy thì cô cũng chớ trách ta không nể tình ơn cứu mạng. Cô nói rất đúng, con người nhất định phải có được khả năng bảo vệ tính mạng cho bản thân, để tránh thương tổn cho ta và người thân, ta phải diệt trừ cô.
.Trần Thạc Chân cười khẩy: - Ngươi không cần cảm kích ta, ta cứu ngươi chỉ vì ta không muốn để ngươi chết vì khinh địch, điều này lợi cho ngươi quá.
.Hàn Nghệ gật đầu nói: - Nhưng bất kể nói thế nào thì chung quy cô cũng vì cứu ta mà xuất hiện, như vậy ta nhất định phải nâng cấp độ khó của trò chơi này, như vậy đi, trong vòng ba ngày, nếu ta không thể đánh cô cúi đầu quy phục, ta sẽ là tín đồ trung thành nhất của Đại giáo chủ. Dù cô muốn tiếp tục đại nghiệp, hay muốn tra tấn ta như thế nào, là nhỏ nến, là roi da, hoặc là bạo cúc, ta thề đều sẽ chết theo ý cô, tuyệt không hai lời.
.- Cúi đầu quy phục? Trần Thạc Chân híp híp mắt hỏi lại: - Có vẻ ngươi cũng quá xem thường người khác rồi.
.Hàn Nghệ cười đáp: - Đây chỉ là một loại tự tin, vốn dĩ bất cứ ai cũng đều có.
.Trần Thạc Chân nói: - Một lời đã định, chỉ hy vọng đến lúc đó ngươi đừng trách ta lòng dạ độc ác, khi ngươi đang lừa gạt người khác thì ta nhìn thấy tận măt.
.- Đương nhiên! Đây cũng không phải cuộc chiến giữa quân tử, ai có thủ đoạn gì cứ ra chiêu. Hàn Nghệ mỉm cười, đứng lên nói: - Vậy ta cáo từ trước.
.Trần Thạc Chân hỏi: - Ngươi không đi thăm Mộng Tư sao?
.- Không cần!
.Hàn Nghệ cười nói: - Trái lại ta còn muốn đa tạ cô đã truyền thụ cầm kỹ cho Mộng Tư, a, lẽ nào đây là một kiểu bù đắp tổn thất cho Mộng Tư à?
.Trần Thạc Chân cười cười trả lời: - Ai biết được.
.- Cáo từ!
.- Không tiễn!
.Trở lại tiểu viện.
.Tiểu Dã bất thình lình nhíu mày nói:
.- Hàn đại ca, đối phó với loại người hồ đồ ngu xuẩn này không cần thiết phải nói đạo lý đạo nghĩa chi hết, đệ thấy ả ta cứu đại ca cũng chẳng có ý tốt gì đâu, sao hôm nay không diệt trừ ả luôn đi.
.Trần Thạc Chân nói một câu "Khi ngươi đang lừa gạt người khác thì ta nhìn thấy tận mắt!" thật đã khiến cho tên tiểu tử này quyết tâm giết Trần Thạc Chân.
.Hàn Nghệ cười nói: - Sự việc không đơn giản như vậy, có thể nói cái thế giới này tuyệt không thể thiếu Trần Thạc Chân.
.Tiểu Dã hoang mang nhìn Hàn Nghệ.
.Hàn Nghệ giải thích: - Ngoài mặt, Trần Thạc Chân tạo phản đã hại rất nhiều người, nhưng thực tế cũng đã tạo phúc không ít, nếu như Trần Thạc Chân không tạo phản, quan viên huyện Thanh Khê nhất định sẽ lộng hành hơn, quan viên những nơi khác đang đối mặt với tình huống này cũng sẽ giống như thế, bách tính sẽ càng lúc càng bị áp bức nặng nề, từ sau khi Trần Thạc Chân tạo phản, triều đình mới thực sự chú ý tới, đồng thời giảm bớt hoặc miễn trừ cho vùng Giang Chiết rất nhiều thuế phú, dành cho người dân địa phương rất nhiều ưu đãi.
.Tin rằng nếu gặp lại trường hợp này, quan viên vùng Giang Chiết cũng không dám tiếp tục bóc lột dân chúng trắng trợn như vậy, đây là họ dùng máu tươi đổi lấy, việc Trần Thạc Chân tạo phản hệt như tiếng chuông cảnh tỉnh triều đình, đổi lại là hòa bình lâu dài hơn, cuộc sống hạnh phúc hơn. Thế giới này cần tinh thần đấu tranh phản kháng, nếu lúc nào ngươi cũng nhượng bộ, đối phương sẽ từng bước chén ép, rồi có lúc hoàn toàn làm chủ ngươi.
.Nói đến đây, hắn thở nhẹ một hơi, tiếp: - Tiểu Dã, chúng ta và Trần Thạc Chân cũng không khác gì nhau, nếu có người làm hại ta, làm hại Tiểu Mập, có lẽ đệ cũng sẽ cầm đao lên chiến đấu, ta cũng sẽ như thế.
.Tiểu Dã gật gật đầu, nhưng vẫn chưa cam tâm: - Nhưng rõ ràng nàng ta không buông tha cho huynh, ta là ta lo lắng nàng ta sẽ làm tổn hại đến huynh, đến cả bọn Tiểu Mập nữa.
.Hàn Nghệ cười nói: - Đệ yên tâm, tự ta có cách đối phó với nàng ta, nàng ta tuy giảo hoạt, nhưng là giảo hoạt của hồ ly, không phải món ăn trong chén thợ săn.
.Ngày hôm sau!
.Thủy tạ phía bắc hoàng cung.
.- Hàn Nghệ, ngươi không nói tới chuyện của học viện này, ta tưởng ngươi quên rồi chứ.
.Võ Mị Nương mỉm cười châm biếm.
.Trước đây Hàn Nghệ từng đề nghị để Võ Mị Nương xây một tòa học viên chiêu dụ lòng người.
.Hàn Nghệ nói: - Chuyện Chiêu Nghi căn dặn, Hàn Nghệ nào dám quên.
.Nói xong, ánh mắt hắn thoáng nhìn xung quanh.
.Võ Mị Nương thấy vậy, nhẹ nhàng vung tay lên.
.Bọn nô tì hầu hạ bên cạnh lập tức lui xuống.
.Hàn Nghệ mới nói tiếp: - Không giấu Chiêu Nghi, kỳ thực hôm nay ta đến thật ra không phải vì chuyện học viện.
.Võ Mị Nương ngạc nhiên hỏi: - Vậy thì vì chuyện gì?
.Hàn Nghệ trả lời:
.- Ta có thông tin cực kỳ quan trọng muốn nói với Chiêu Nghi.
.Võ Mị Nương thấy thần sắc hắn nghiêm trọng, nhíu đôi mày ngài, hỏi: - Thông tin gì quan trọng?
.Hàn Nghệ khẽ đáp: - Ta phát hiện thì ra Trần Thạc Chân vẫn chưa chết, hơn nữa còn đang ở tại Trường An.
.Võ Mị Nương trợn tròn hai mắt, chăm chú nhìn Hàn Nghệ một lúc, đột nhiên hỏi vô cùng hứng thú:
.- Đại sự như vậy, vì sao đến nói cho ta biết, ngươi nên bẩm báo với bệ hạ mới phải.
.Hàn Nghệ nói: - Chỉ cần Chiêu Nghi gật đầu, ta lập tức đi bẩm báo bệ hạ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận