Hiệp Đạo Xuyên Đường Triều

Chương 417.2: Nguy cơ tập kích

.Đi tới lầu trong, đã thấy mấy người Tiền Đại Phương đã đi lên lầu hai rồi. Chỉ là không một ai chịu ngồi xuống, trên mặt đều mang theo vẻ sầu lo.
.Xem ra quả thật là có việc xảy ra rồi. Ai! thực sự là một khắc cung không thể bớt lo a. Hàn Nghệ bất động thanh sắc, im lặng đi lên lầu hai, chắp tay cười nói: - Các vị trông có vẻ vội vã như thế, ta nghĩ nhất định là muốn báo hỉ cho ta đúng không? Mấy hôm nay Tự do chi mỹđúng là đã tung ra rất nhiều đai kim khoán a.
.Đậu Nghĩa cười nói: - Đây đều là nhờ tài trí của Hàn tiểu ca, chúng ta mới có thể làm ăn thịnh vượng đến thế. Mấy người Đậu mỗ thực sự vô cùng cảm kích.
.Các ngươi rõ ràng điểm này liền dễ làm rồi. Hàn Nghệ nói thầm một câu, đưa tay nói: - Các vị mời ngồi. Mời ngồi, đều đứng làm gì.
.- Đa tạ.
.Khách sáo vài câu cảm tạ xong, mọi người liền dồn dập ngồi xuống, tuy nhiên đều lộ ra vẻ đứng ngồi không yên. Ngươi xem ta, ta nhìn ngươi, khắp phòng là đủ loại ánh mắt giao lưu với nhau.
.Xem ra là chuyện lớn xảy ra rồi, thậm chỉ còn cần phải đầu mày cuối mắt như thế. Là nam nhân thì cứ trực tiếp cho xong, coi khinh ta chưa từng va chạm xã hội sao? Hàn Nghệ dùng ánh mắt quét qua toàn trường, nói: - Các vị hẳn là có việc muốn nói?
.Lập tức có mấy người cứ quay về Tiền Đại Phương nháy mắt, tựa như đang nói, ngươi lên trước, ngươi lên trước đi.
.Biểu tình của Tiền Đại Phương quả thật chính là nhận nhiệm vụ lúc lâm nguy. Chỉ thấy y ho nhẹ hai tiếng, nói: - Chúng ta... quả thật có chút việc nhỏ muốn thương lượng với Hàn tiểu ca một chút.
.Hàn Nghệ hiếu kỳ hỏi: - Chuyện gì?
.Vừa nãy Nguyên Mẫu Đơn chết cũng không chịu nói, khiến cho hắn rất phiền muộn, hắn đúng là không biết chuyện gì cả.
.Tiền Đại Phương nói: - Sự tình là như vậy, gần nhất hai chợ có thành lập Tổng hành hội, sáng sớm hôm nay còn triệu tập chúng ta để mở một cái hội nghị. Trên hội nghị, vị Cố Tổng Hành kia có ám chỉ một ít với chúng ta. Chính là nói, chúng ta chỉ có thể chọn một nơi giữa hai chợ và ngõ Bắc để buôn bán mà thôi.
.Bởi vì cơ cấu phân chia của hai chợ đều bao gồm tất cả ngành nghề, mỗi một ngành đều có chủ quản riêng, những người này đều do triều đình ủy thác, cũng có chút quyền lực nhất định, mà chức Tổng Hành chính là chủ quản của tất cả các ngành nghề này.
.Hàn Nghệ khẽ cau mày, biểu hiện ngưng trọng nói: - Ý của ngươi là, nếu muốn đến ngõ Bắc buôn bán thì không thể đến hai chợ buôn bán nữa?
.Tiền Đại Phương gật gật đầu, nói: - Đại khái chính là ý này.
.Hàn Nghệ nói: - Sao có thể có chuyện đó? Hai chợ cũng không phải do bọn họ mở, vẫn luôn do triều đình quản lý, bọn họ dựa vào cái gì dám làm như thế.
.Cổ Phú Quý nói: - Hàn tiểu ca nói không sai, thế nhưng tình huống bây giờ đã thay đổi rồi. Kỳ thực khi ngõ Bắc vừa mở cửa, liền có rất nhiều thương nhân từ hai chợ đi tìm Hộ bộ, yêu cầu đóng cửa ngõ Bắc, việc này trước đây chúng ta đã từng nói với ngươi. Thế nhưng Hộ bộ lại bỏ mặc không quản, đồng thời cũng cho thấy, sẽ không can dự chuyện giữa hai chợ và ngõ Bắc, gần nhất còn muốn đem quyền lực giao cho Tổng Hành nữa.
.Hàn Nghệ nói: - Nói cách khác, hiện tại Tổng Hành có quyền lực đuổi bất luận người nào ra khỏi hai chợ sao?
.Đậu Nghĩa nói: - Ngược lại cũng không phải như vậy, chỉ là trong hội nghị Cố Tổng Hành có đưa ra chế độ bỏ phiếu biểu quyết. Chính là nói nếu như số phiếu vượt quá nửa mà nói, như vậy nhất định chỉ được chọn một mà thôi
.Đám con buôn các ngươi giỏi lắm, ta con mẹ nó một lòng muốn nói chuyện giúp các ngươi trên triều đình, các ngươi ngược lại dám tìm ta tính sổ. Mẹ kiếp, quả thật đáng giận, lúc nào đến không được, một mực đúng vào lúc này, đúng lúc lão tử vừa vặn có một đống chuyện phải xử lý. Hàn Nghệ đối với chuyện này cung là vô cùng đau đầu, hiện tại hắn nào có thời gian chú ý nhiều chuyện như vậy. Ngón tay liền không tự chủ gõ lên mặt bàn.
.Đám thương nhân thấy Hàn Nghệ lộ ra vẻ buồn rầu, lại càng thêm lo lắng. Thế nhưng đêu không có lên tiếng.
.Trôi qua chốc lát, chợt thấy Hàn Nghệ nói: - Như vậy các vị là muốn rời đi ngõ Bắc sao?
.Tiền Đại Phương một mặt khó xử nói: - Cũng không phải chúng ta muốn rời đi ngõ Bắc, tuy nhiên việc này chúng ta cũng không biết nên làm sao. Chợ Đông cũng còn tốt, dù sao Bình Khang Lý cũng gần chợ Đông. Nếu như chỉ có chợ Đông từ chối chúng ta mà nói, như vậy chúng ta cung không lo lắng. Thế nhưng chợ Tây lại khác, nó là thị trường duy nhất phía tây thành, trong ngày thường bách tính phụ cận muốn đi mua đồ, khẳng định là chọn mua sắm ở chợ Tây. Hơn nữa đây lại là khởi điểm của con đường tơ lụa, phàm là có thương nhân Tây Vực đến thành Trường An, nhất định cung sẽ tới chợ Tây trước.
.Triệu Tứ Giáp cũng nói: - Kỳ thực chúng ta nào có muốn rời đi ngõ Bắc, mấy ngày nay chúng ta đúng là kiếm lời không ít ở ngõ Bắc. Thế nhưng hai chợ đã nói rõ sẽ không tha cho ngõ Bắc, chúng ta cung là người bị hại mà.
.Đậu Nghĩa nói: - Hàn tiểu ca, hiện nay Cố Tổng Hành mới chỉ là ám chỉ chúng ta, cũng không có nói trắng ra. Thế nhưng theo tình thế của hội nghị sáng nay, bọn họ nhất định sẽ nghĩ mọi biện pháp để đối phó ngõ Bắc. Hôm nay chúng ta tới đây, chỉ là muốn đem việc này báo cho ngươi, để ngươi sớm nghĩ ra biện pháp ứng đối.
.Nói được cực kỳ khách khí, thế nhưng cung không khó nghe ra nghĩa bóng. Chính là chúng ta cung không muốn đi, thế nhưng nếu như thực sự đế chúng ta chọn, chúng ta vẫn sẽ chọn hai chợ.
.Trong lòng Hàn Nghệ rất rõ ràng, nói:
.- Mấy vị đã kí một năm hiệp ước cùng ngõ Bắc rồi. Nếu như lúc này rời đi, đều sẽ tổn thất không ít tiền. Lẽ nào mấy vị chưa nói cho bọn họ biết sao?
.Tiền Đại Phương kích động nói: - Chúng ta sao không nói chứ, nhưng vấn đề là mấy người Cố Tổng Hành căn bản là không thèm phản ứng. Còn nói với chúng ta, nào là ánh mắt phải phóng xa một chút, rồi thì lúc trước là do chúng ta không có suy nghĩ kỹ càng. Mẹ kiếp, lỗ lãi cũng không phải tiền của bọn họ, bọn họ đương nhiên đứng nói chuyện không đau eo rồi.
.Đám thương nhân đúng là không thể tin được.
.Hàn Nghệ nhất thời cũng không biết được ý nghĩ chân thực trong lòng bọn họ. Then chốt là sự tình phát sinh quá đột nhiên, đầu óc của hắn lại đang rất loạn, cung không có chủ ý hay gì. Nghĩ thầm, cứ kéo rồi nói sau, vì vậy liền nói: - Ta cũng đồng dạng muốn khuyên các vị mấy câu đấy, ánh mắt nhất định phải phóng xa một chút. Ưu thế của ngõ Bắc mọi người cung nhìn thấy, có ngõ Trung cùng ngõ Nam, có Nữ Sĩ các, có ngày nữ nhân, có Tự do chi mỹ, có chờ lớn Đào Bảo, còn có kịch nói. Hơn nữa làm ăn tại ngõ Bắc rất ít cạnh tranh, những điều này hẳn các vị cũng đều rõ ràng. Đương nhiên, ta sẽ không buộc các vị làm ra lựa chọn, ta chỉ hi vọng các vị có thể tận lực kéo dài, cho ta một ít thời gian, ta sẽ để mấy người kia hiểu rõ Hàn mỗ cũng không phải dễ chọc.
Bạn cần đăng nhập để bình luận