Hiệp Đạo Xuyên Đường Triều

Chương 344.1: Khát vọng kiếm tiền

.Văn hóa của Phượng Phi Lâu là gì, không phải chính là công bằng, bình đẳng sao, Hàn Nghệ lại không muốn ăn mảnh, nhất định phải là ai cũng có phần, chia sẻ áp lực trên mặt hắn.
.Hơn nữa Hàn Nghệ này thích vượt khó đi lên, mọi người càng chửi thì hắn càng kiên định, hắn muốn dùng chân dung của mình làm biểu tượng của Ngõ Bắc, thậm chí trong cơn tức giận, suýt nữa hắn còn làm một cái cửa lớn ở đầu hẻm, sau đó treo mô hình chân dung của mình lên, giống như ông già Kentucky vậy.
.Hắn làm chân dung này, kỳ thật cũng chính là vì danh vọng. Triều Đường chỉ có thứ này, tại sao sĩ tộc oai như vậy, chính là bởi vì bọn họ thường xuyên tỏ vẻ tinh tướng, ngươi xem đến con gái của hoàng đế mà ta còn coi thường, ta phải oai đến mức nào. Cho nên, ngươi muốn nổi tiếng, ngươi muốn lên đời thì cần phải làm việc một cách hoàn mỹ, đặc biệt là hắn xuất thân hèn mọn, hắn cần phải khiến bách tính biết đến hắn, việc này đều sẽ có trợ giúp rất lớn đối với ước mơ và cả con đường làm quan sau này của hắn.
.Nói đi nói lại, chửi thì chửi, nhưng bất luận nói thế nào, hình thức bán vé vô cùng thành công, sau một khắc đã bán hết toàn bộ số vé.
.Sau khi vé bán ra, việc còn lại chỉ là chờ đợi.
.Bất luận là Phượng Phi Lâu, hay là các cửa hàng khác ở Ngõ Bắc đều đã bắt đầu ở trong công đoạn chuẩn bị cuối cùng.
.Trong lúc bận rộn, hai ngày trôi qua rất nhanh, cuối cùng Ngõ Bắc đã đợi đến ngày khai trương.
.Lúc rạng sáng, tiếng keng keng keng... từ gác chuông phía xa truyền đến.
.Sau đó liền nghe thấy tiếng mở cửa ken két khắp nơi.
.Tiếng chuông này chính là dấu hiệu có thể mở cửa phường và cửa chợ rồi, bách tính có thể đi lại khắp nơi rồi.
.Sau khi Hàn Nghệ đến Trường An, sự thay đổi lớn nhất chính là thói quen sinh hoạt này. Tiếng chuông không vang thì không thức dậy, còn có tác dụng hơn cả đồng hồ báo thức.
.Đối với thân thể mà nói, đây cũng là một chuyện tốt, nhưng Hàn Nghệ thật sự vô cùng ghét tiếng chuông này, bởi vì tiếng chuông này đại diện cho sự giam cầm, hắn nghĩ người nên có thể tự do chi phối mỗi một giây đồng hồ, đây là một kiểu cướp đoạt đối với sinh mạng.
.Trước đây khi Phượng Phi Lâu sắp diễn kịch vẫn luôn vô cùng bận rộn, bởi vì Ngõ Bắc chỉ có một tiệm này của hắn, cái gì cũng phải tự làm, bất luận là ăn hay uống.
.Nhưng hôm nay thì khác, bắt đầu từ hôm nay Phượng Phi Lâu chỉ là một nơi diễn kịch, tất cả những thứ khác giao cho người khác, ngược lại còn khá nhàn hạ, sau khi tiếng chuông vang lên, chỉ là đại ca Trà Ngũ này dẫn theo hơn mười người, uy phong bát diện đi xem xét khắp nơi, xem xem có chỗ nào chưa làm xong hay không.
.Còn Hàn Nghệ, Tiểu Dã, Đỗ Tổ Hoa thì lại không màng mưa gió chạy đi đánh thức Hùng Đệ ham ngủ, sau đó ra khỏi hậu viện, bắt đầu chạy bộ buổi sáng như thường ngày.
.- Tiểu Mập?
.- Hử?
.Lúc này là lúc Hùng Đệ ít nói nhất, bởi vì y vẫn đang trong trạng thái nửa tỉnh nửa mê.
.Hàn Nghệ hết sức nghiêm túc, nói: - Ta tính mỗi ngày tập thể hình thêm một canh giờ, đệ muốn cùng tập không?
.Hùng Đệ lập tức tỉnh táo, lắc đầu mạnh mẽ.
.Hàn Nghệ dụ dỗ, nói: - Tiểu Mập, chẳng lẽ đệ không muốn có một thân hình cường tráng à?
.- Không muốn.
.Không biết sao lần này Hùng Đệ thông minh như vậy, trả lời rõ ràng dứt khoát: - Đệ cảm thấy đệ như thế này rất tốt a!
.Hàn Nghệ nói: - Đệ cũng đúng là tự tin đấy! Đệ tốt ở chỗ nào?
.Hùng Đệ cười he he nói: - Mọi người đều rất thích đệ như thế này.
.Hàn Nghệ trừng mắt nhìn, thầm nghĩ, cũng phải, thân hình này cũng là một trong những ưu điểm của cậu nhóc, nếu y rèn luyện giống như Sử Thái Long, không chừng sẽ không có ai thích y nữa, bỏ đi, bỏ đi, vẫn là ta luyện một mình thôi, nói: - Được rồi, được rồi, nhưng mà đệ không thể béo thêm nữa được.
.Hùng Đệ ra sức gật đầu, nói thầm trong lòng, việc này cũng có thể ngăn cản sao?
.Thì ra từ sau hôm bị mọi người chê cười một trận đó, cuối cùng Hàn Nghệ cũng bắt đầu ý thức được là phải chú trọng đến vẻ bề ngoài. Kiếp trước đẹp trai, làm tùy tiện thế nào cũng vẫn đẹp trai, nhưng kiếp này thì khác rồi, hắn phải chú ý một chút, hắn quyết định đi theo hình tượng nam tính, trước tiên là phải rèn luyện tốt thân thể, kỳ thật hắn vẫn luôn luyện tập, nhưng không có tính hệ thống, cơ bắp thì có, nhưng đường nét vẫn không rõ ràng, hắn phải luyện mình thành giống như người mẫu ở đời sau.
.Khi đến Ngõ Bắc, tất cả cửa hàng đều vẫn còn đóng cửa, bởi vì hôm nay vừa mới mở khai trương, mà giá đất của Ngõ Bắc bị đầu cơ đắt như vậy, không có ai ở được, nhân viên cửa hàng đều vẫn sống ở chỗ cũ, hiện giờ hoặc là đang rửa mặt, hoặc là đang trên đường đến.
.Ngõ Bắc lúc này vẫn hết sức yên tĩnh.
.Nhưng đợi đến khi Hàn Nghệ bọn họ chạy vòng về đã thấy rất nhiều bách tính đi vào trong qua cửa bắc, ai ai cũng đều đẩy xe đẩy, không cần nói, những người này đều là những người bán hàng rong ở ngoại thành đến chợ lớn Đào Bảo buôn bán.
.- Hàn tiểu ca, Hàn tiểu ca.
.Chợt thấy một ông già giơ tay hướng về phía Hàn Nghệ hô lớn.
.Hàn Nghệ vừa thấy, cười nói: - Là Đào lão bá à!
.Ông già này họ Đào, tên Thổ, tuổi tác bốn mươi nhưng nhìn như người năm mươi, vẻ mặt khắc khổ, tóc hoa râm, phụ thân từng là một thợ gốm, có tay nghề cao, chỉ là sau khi Đường triều kiến quốc, khuyến khích sản xuất nông nghiệp, vì không có lương thực, nhà ông ta cũng đi làm ruộng, nhưng cuộc sống rất bình thường, cùng với số người trong nhà càng ngày càng đông, cuộc sống lại càng thêm gian khổ.
.Người mà, cùng cực tư động, chợ Tây thì ông ta không thể đến được, bởi vì chỗ đều đã bị người khác chiếm rồi, nghe nói có thể buôn bán ở Ngõ Bắc, thể là liền đến thử vận may, ông ta vốn không đóng nổi tiền thuê mặt bằng, chỉ là Hàn Nghệ thấy đồ gốm của ông ta rất không tồi, rất có phong cách nghệ thuật, vì thế liền cho ông ta nợ một tháng tiền thuê, việc này khiến Đào lão bá vô cùng cảm kích Hàn Nghệ, nhìn thấy hắn là lập tức chào hỏi.
.Mà bên cạnh Đào lão bá còn có hai người trẻ tuổi, là hai con trai của ông ta, nhưng nhìn lại có vẻ giống như cháu trai. Hàn Nghệ chạy tới, Đào lão bá lập tức bảo hai con trai hành lễ cảm ơn Hàn Nghệ, bản thân cũng cứ nước mắt tuôn rơi, chỉ thiếu chút nữa là nói Hàn Nghệ là bồ tát sống rồi.
.- Được rồi, được rồi, nếu ông thật sự muốn cảm tạ ta thì nhanh phát tài một chút.
.- Ai ôi, phát tài thì ta không dám nghĩ, chỉ mong có thể nuôi sống cái nhà này thôi. Hàn Nghệ cũng biết tình hình trong nhà ông ta, bởi vì đất đai trong phạm vi kinh kỳ này, hơn nửa đều nằm trong tay quý tộc, nhà lão Đào bọn họ có bốn người, đất đai cũng bị địa chủ cướp đi một ít, không còn lại bao nhiêu nữa, sống cũng khá nghèo khó, thuận miệng nói: - Các người đến đây cũng sớm thật đấy.
.Đào lão bá nói: - Chúng ta sống ở ngoại thành, có thể không đến sớm một chút sao, cậu xem những người phía trước còn đến sớm hơn cả ta nữa. Ta cũng chỉ sợ đến muộn là không còn chỗ nữa.
Bạn cần đăng nhập để bình luận