Hiệp Đạo Xuyên Đường Triều

Chương 704.1: Bi ai của kẻ lừa đảo.

.Hàn Nghệ tuy lại cười nói, nhưng lại cười đến có chút chua xót, bởi vì theo hắn, một màn vừa rồi có chứa nồng đậm ý tứ châm chọc. Nhưng đồng thời cũng giải thích, vì sao kế dẫn xà xuất động của hắn lại thất bại, bởi vì khi người thợ săn là hắn ra tay, thì hung ưng đã cắp con rắn đi mất rồi.
.Nguyên Ưng hỏi với vẻ mặt kinh ngạc: - Ngươi nói cái gì? Người nào của ngươi?
.Dù sao lát nữa ngươi cũng phải nói, hiện tại giả vờ hữu mô hữu dạng thế, đợi lát nữa không phải tự vả sao. Hàn Nghệ khẽ cười hỏi:
.- Vậy không biết Nguyên bảo chủ mời ta đến vì chuyện gì?
.Ánh mắt Nguyên Ưng chợt lóe, con mắt vòng vo hai vòng, bật cười ha ha, không nói một lời, nhanh chóng đi về phía nam.
.Trong lòng Hàn Nghệ biết ba gã thợ thủ công kia không có việc gì, thì nhịn không được thở phào nhẹ nhõm, đi theo Nguyên Ưng đi.
.Hai người đi trong chốc lát, đi đến trước một gian tiểu viện, chỉ thấy con hùng ưng kia đang hưởng thụ con mồi vừa chộp tới, trường hợp này cực kỳ đẫm máu.
.Hàn Nghệ liếc nhìn qua lại lập tức thu hồi ánh mắt. Nhưng Nguyên Ưng lại nhìn xem dị thường hưng phấn, còn cổ vũ con hùng ưng này vài câu, sau đó mới đi vào trong viện.
.Vào trong viện, Nguyên Ưng đặt mông ngồi trên tháp, tùy tay nắm lấy một vò rượu bên cạnh ném cho Hàn Nghệ, lại nắm lấy một vò khác uống ùng ục.
.Hàn Nghệ đang cầm bình rượu kia, dở khóc dở cười.
.Nguyên Ưng lau miệng, thấy Hàn Nghệ không uống, bèn hỏi: - Sao ngươi không uống, chớ không phải là chê rượu này không bằng rượu của ngươi chứ?
.Hàn Nghệ mỉm cười nói: - Ta uống rượu còn phụ thuộc vào tâm tình đấy, hiện tại ta không có tâm tình uống rượu gì cả.
.- Tiểu tử quá đúng là phiền toái, uống rượu còn phải xem tâm tình, miệng khô thì uống thôi, mà thôi, mà thôi, tùy ngươi đi.
.Nguyên Ưng cũng không ép buộc, lại đổ mấy ngụm rượu nữa vào miệng, rồi thở hắt ra thật mạnh, đột nhiên liếc mắt nhìn phía Hàn Nghệ, có chút hưng trí hỏi:
.- Hàn Nghệ, ngươi nói xem ai là hùng ưng? Ai là rắn lớn, ai là con thỏ đây?
.Hàn Nghệ hơi trầm ngâm: - Hùng ưng tất nhiên là Nguyên bảo chủ, còn rắn lớn tất là kẻ mang ý xấu rồi.
.Nguyên Ưng cười nói: - Vì sao ngươi không cho rằng hùng ưng là ta, nhưng rắn lớn cũng là ta vậy?
.Hàn Nghệ cười ha ha nói:
.- Nguyên bảo chủ làm việc quang minh lỗi lạc, lại thường hay hành hiệp trượng nghĩa, trừng hung trừ ác, nên Nguyên bảo chủ sao có thể là rắn lớn được.
.Nguyên Ưng mãnh liệt hít một ngụm khí lạnh, ngơ ngác nhìn Hàn Nghệ.
.Hàn Nghệ hiếu kỳ hỏi: - Chẳng lẽ ta nói sai sao?
.- Không!
.Nguyên Ưng lắc đầu, kinh ngạc nói: - Ta chỉ không ngờ trên đời này người hiểu rõ ta nhất lại là tiểu tử ngươi thôi.
.Thôi xin! Ta cũng đã khen ngợi đến loại trình độ này, sao còn không hiểu rõ chứ? Ngươi có bản lĩnh thì thả người của ta ra trước, xem ta còn có nói như vậy nữa không. Trong lòng Hàn Nghệ vô cùng khinh bỉ, từng gặp qua người vô sỉ, nhưng thật sự chưa thấy ai vô sỉ đến mức này.
.Nguyên Ưng lại cực kỳ hưng phấn nói: - Không nói gạt ngươi, cuộc đời này ta thích nhất chính là nuôi đám phi cầm tẩu thú, trong nhà nuôi không ít, nhưng chỉ có rắn là ta không thích nuôi, bởi vì ta cảm thấy loài rắn này, ngươi nuôi không thân được, nó luôn núp trong bóng tối, nếu ngươi không để ý, nó sẽ cắn ngươi một miếng. Xem ra tiểu tử ngươi tốn không ít thời gian trên người của ta đi.
.Ôi trời! Một đại thúc như ngươi, thì ta tốn thời gian trên người ngươi làm gì, ngươi có lầm hay không a! Hàn Nghệ nghe vậy khóc không ra nước mắt, gật đồng không được, mà không gật cũng không xong, tâm muốn chết đều có, hắn cười ha ha nói: - Đâu có, đâu có.
.Nguyên Ưng lại hỏi:
.- Vậy ngươi nói con thỏ thì sao?
.- Đương nhiên là --- !
.Hàn Nghệ vốn muốn nói là người hầu nòng cốt phái ra ngày hôm qua, y chính là mồi dụ, nhưng lại thấy trong mắt Nguyên Ưng ngầm có ý bỡn cợt, nhịn không được dừng một chút, hỏi: - Ý của Nguyên bảo chủ là ta chính là con thỏ kia ư?
.Nguyên Ưng ai nha một tiếng: - Ta đang hỏi ngươi mà, ngươi quan tâm ta thấy thế nào làm gì.
.Hàn Nghệ suy nghĩ một lát, nói: - Đích xác! Lại phải nói tiếp, ta mới là con thỏ kia.
.Nguyên Ưng cười ha ha, chỉ vào Hàn Nghệ, nói: - Coi như tiểu tử ngươi còn biết tự hiểu mình. Mới vừa rồi ngươi nhìn con thỏ kia bình thàn ung dung, khí định thần nhàn, ăn uống thơm ngon, nhưng đó là bởi vì có rắn lớn cùng hùng ưng ở bên lạnh đối lẫn nhau như hổ rình mồi, nếu thiếu một thứ, ngươi nói xem con thỏ kia có thể may mắn thoát được sao?
.Hàn Nghệ gật đầu, nói: - Nguyên bảo chủ nói có lý, vãn bối nhất định sẽ ghi nhớ trong lòng.
.- Thứ này nhớ kỹ cũng vô dụng thôi.
.Nguyên Ưng phất tay: - Con thỏ này chỉ là con mồi, đây là điều không cải biến được, nếu như là một con mãnh hổ, thì con rắn lớn và hùng ưng kia sao lại dám lỗ mãng. Xét đến cùng, là phải tự mạnh lên. Mọi chuyện đều thuận lợi, ngẫu nhiên vui đùa một chút, thì có khả năng lấy được kỳ hiệu, nhưng lúc nào cũng chơi như vậy, sớm hay muốn cũng có một ngày tự đùa chết mình đấy.
.Hàn Nghệ nghe vậy trầm mặc không nói.
.Nguyên Ưng cười nói: - Sao nào? Không phục a! Cũng đúng, hiện giờ ngươi đều ép cho Nguyên gia chúng ta không thở nổi, thì ta dựa vào cái gì mà nói ba nói bốn với ngươi. Nói tới đây, ông ta dừng một chút, tà mắt nhìn lên, nói: - Nhưng nếu như ngươi cho rằng chúng ta nửa điểm không có biện pháp làm gì ngươi, vậy thì ngươi sai mười phần rồi. Đương nhiên, hiện tại ngươi chính là con thỏ có độc, ăn ngươi chỉ sợ không chết cũng phải tàn phế. Nhưng ta có thể đốt hết cây cỏ của ngươi, có thể làm cho ngươi tươi sống tức chết.
.Hàn Nghệ hỏi: - Không biết những lời này của Nguyên bảo chủ giải thích thế nào?
.Nguyên Ưng cười tủm tỉm nói: - Tân gia thôn.
.Trong lòng Hàn Nghệ hơi hơi run lên, nhưng trên mặt không có bất kỳ biểu tình gì.
.Nguyên Ưng tiếp tục nói: - Đàm Động, Ngũ Văn Hiên, Bành Tĩnh, Trương Kiếm Ba.
.Lúc này Hàn Nghệ không giả vờ nổi nữa, kinh ngạc liếc nhìn Nguyên Ưng một cái.
.Nguyên Ưng cười nói: - Không phải ngươi sẽ nghĩ mình giấu bí mật thế nào đi? Ha ha! Lúc trước nếu ngươi không lấy ra nước hoa, vậy thì không ai sẽ đi quan tâm, nhưng chỉ cần ngươi lấy ra, vậy thì khẳng định không thể giấu diếm được rồi.
.Hàn Nghệ nói: - Cho dù ngươi biết được, thì tính sao. Nói xong hắn chỉ chỉ đầu, nói:
.- Đây mới là ưu thế lớn nhất của ta với Nguyên gia các ngươi, chờ sau khi các ngươi lục lọi ra được, ta lại làm ra thứ tốt hơn, các ngươi sẽ vĩnh viễn đều ở phía sau ta thôi.
.Nguyên Ưng cười ha ha nói: - Ở sau ngươi thì sao, ngươi làm ra thứ tốt hơn, ngay lập tức ta lại có thể được đến, sau đó lại làm ra càng nhiều thứ rẻ hơn cùng loại, chúng ta Nguyên gia nhiều tiền thế lớn, ngươi đấu với ta sao được.
.Hàn Nghệ hơi hơi nhíu mày, hỏi: - Một khi đã như vậy, thì vì sao ngươi không làm như vậy chứ?
.- Những thứ có được dễ như trở bàn tay, thì có gì phải hiếm lạ chứ.
.Nguyên Ưng cười ha ha nói: - Hơn nữa, ngươi cần phải hiểu được, tuy rằng ta chỉ là một tên hoàn khố, không coi là cái gì, mà kẻ lợi hại chân chính, là đám nhân vật lớn trên triều đình kìa. Ngươi cho là chỉ có mình ta biết sao? Người biết nhiều lắm, động tác của ngươi lớn như vậy, trên trăm chiếc xe chở hàng hóa, trùng trùng điệp điệp vận chuyển vào Trường An, cho dù ngươi có chu đáo chặt chẽ nữa, nhưng ngươi đừng quên, đây cũng không phải là địa bàn của ngươi, mà là địa bàn của người ta. Những nhân vật lớn trong triều kia, tùy tiện chớp mắt, có thể nhìn thấy rất rõ ràng. Ta ở Tân gia thôn đã phát hiện ra có vài vị Đại tướng trong quân đã lặng lẽ phái người đến Tân gia thôn tìm hiểu rồi. Bọn họ sở dĩ vẫn chỉ là tìm hiểu, đó là do hiện tại trong triều có hai mãnh hổ đang giao chiến, mà ngươi thì đứng giữa hai lão hổ, cho nên không người nào dám xằng bậy lúc này cả, nhưng chỉ cần việc này thoáng trôi qua, thì không biết được, theo ta biết, một số người trong đó, vẫn là người của bệ hạ đấy.
.Nói xong, ông ta còn không quên bổ xung một câu: - Còn về đám tiểu miêu tiểu cẩu đến từ Tây Vực này, ngươi ngược lại không cần để trong lòng, bọn họ không có thế lực ở đây, còn kém ngươi rất xa.
.Hàn Nghệ nghe được trong lòng bàn tay hơi hơi đổ mồ hôi, đây là bi ai của kẻ lừa đảo a, ở mặt ngoài phong quan vô hạn, nhưng tất cả chỉ là biểu hiện giả dối thôi, khi mà chân chính gặp phải hung khí, thì nhược điểm từ bản chất sẽ bộc lộ rõ ra.
.- Sao nào? Sợ chưa? Nguyên Ưng cười ha ha hỏi.
.- Hơi có chút. Hàn Nghệ trả lời thực lòng. Những lời này của Nguyên Ưng, đích xác khiến hắn nhận ra sai lầm của chính mình, trong mắt hắn chỉ nhìn thấy những nhân vật trọng yếu như Lý Trị, Võ Mị Nương, Trưởng Tôn Vô Kỵ, Chử Toại Lương, nhưng đây mới chỉ là một góc của núi băng trên triều đình thôi, trong triều còn có rất nhiều thế lực, nhưng thế lực kia khi đối mặt với Hàn Nghệ, đều thể hiện ra sự nghiền ép đấy, hơn nữa con chó cắn người thì sẽ không sủa, những kẻ bình thường ngậm miệng không ra tiếng, khiêm tốn làm việc là những kẻ khiến người ta khó lòng phòng bị nhất.
Bạn cần đăng nhập để bình luận