Hiệp Đạo Xuyên Đường Triều

Chương 1129.1: Đáng ghét tới cực điểm

.Gió xuân ấm áp thổi qua, nhưng mọi người lại chỉ cảm thấy từng cơn ý lạnh ùa lên!
.Đáng sợ!
.Sức chiến đấu thật sự là quá đáng sợ!
.Dù là người đã khá quen thuộc Hàn Nghệ như Dương Triển Phi hay Trương Đại Tượng cũng đều đứng yên ở một bên lặng lẽ lau mồ hôi lạnh, hơi hơi run rẩy. Đường Lâm thì lại không ngừng hối hận nha, lão đại, ngươi thật sự là quá cương mãnh rồi, Chử Toại Lương cũng không vênh váo thế đâu!
.Đám người đại học sĩ như Hứa Kính Tông đều bị Hàn Nghệ mắng cho choáng váng, bọn họ cũng không ngờ rằng Hàn Nghệ sẽ đột nhiên nổi bão, hoàn toàn không chuẩn bị tâm lý, hơn nữa bọn họ vốn cũng không có chuẩn bị, trong lúc nhất thời không biết nên phản bác như thế nào.
.Nhưng bọn họ cũng thật sự là nhớ ăn không nhớ đánh, trong lần tranh cãi sĩ thứ trước đã náo loạn đến tình trạng gần như không thể vẫn hồi rồi, Hàn Nghệ cũng gần như vận dụng tất cả sức mạnh, có thể thấy được hắn sẽ không nhượng bộ trong chuyện này, đạo lý rất đơn giản, đối với Hàn Nghệ mà nói, Hiền giả lục viện thật sự quá quan trọng, đây chính là điểm yếu trong các điểm yếu của dân tộc Hoa Hạ, căn cứ hiệu ứng thùng gỗ, một thùng gỗ có thể chứa bao nhiêu nước, yếu tố quyết định chính là tấm ván gỗ ngắn nhất, mà điều này đã được ứng nghiệm ở thời kì triều Thanh.
.- Làm càn!
.Lý Trị đột nhiên mở miệng quát: - Hàn Nghệ, khanh thân là đại quan tứ phẩm, lại như là kẻ nơi phố phường, đây là nơi làm việc, không biết chú ý giữ miệng, còn ra thể thống gì nữa!
.Hàn Nghệ thu lại khí tràng, vội nói: - Vi thần biết tội!
.Hứa Kính Tông chợt ngẩn ra, tất cả ủy khuất xông lên đầu, đang muốn mời Lý Trị làm chủ, Lý Trị lại giành nói trước: - Trẫm chỉ cảm thấy tò mò về điều này nên mới muốn hỏi cho rõ mà thôi, khanh giải thích sự tình cho rõ là được rồi, tiên đế từng nói, nước có thể nâng thuyền thì cũng có thể lật thuyền, trẫm coi thần dân trong thiên hạ đều như nhau, nếu khanh nói có lý, sao trẫm sẽ trách tội khanh được, vì sao khanh lại vô lễ với các đại học sĩ, trẫm thấy rằng tính tình không tốt của khanh thật sự là khó mà sửa đổi, vẫn cư xử như kẻ chợ búa, trẫm cực kỳ thất vọng về khanh.
.Lời đến bên miệng đều bị Hứa Kính Tông nuốt xuống, nét mặt già nua đều đỏ lên, trong lòng cũng biết không thể tiếp tục tranh cãi thêm. Bởi vì đây cũng không phải điện Lưỡng Nghi, đám cửu viện sĩ phẩm này đang nghe, những lời này của Hàn Nghệ khiến cho Lý Trị cũng thật khó làm người, Lý Trị thân là hoàng đế không thể nói ra khinh thường con dân của mình, mà mấu chốt của việc tranh luận, chính là ở chỗ viện sĩ cửu phẩm có làm nhục đến sĩ lâm không, triều Đường cực kỳ coi trọng nông dân, nhớ ngày trước Lý Khác sơ ý giẫm đạp đồng ruộng, Lý Thế Dân không có cách nào phải giáng chức y ra khỏi Trường An, mới dẫn đến hai người bọn họ ngươi sống ta chết, không cần phải nói, hoàng đế nhất định sẽ đứng về phía dân chúng, dân chúng có thể phủ định hoàng đế, nhưng người đọc sách ngươi cứ thử tạo phản xem, ngươi có mấy cái đầu.
.Hàn Nghệ kinh sợ nói: - Hàn Nghệ tội đáng chết vạn lần, kính xin bệ hạ trách phạt.
.- Hừ!
.Lý Trị hung hăng trừng mắt nhìn hắn, đi đến trước mặt đám viện sĩ cửu phẩm kia, những người đó đã sợ đến mức hai chân liên tục run rẩy, nhìn thấy hoàng đế bước đến tất cả đều quỳ xuống, kỳ thật muốn đứng cũng đứng không vững, họ đồng loạt hô to: - Tiểu nhân đáng chết, tiểu nhân đáng chết!
.- Tiểu nhân không làm viện sĩ nữa.
.Bọn họ đều là nông phu chân chất, không thành thật thì cũng không có khả năng trồng trọt tận hai mươi ba mươi năm, bọn họ vốn không cho rằng mình là quan, cũng không có dã tâm này, mấy chục tuổi rồi, nửa người đã nằm dưới đất, bọn họ chỉ là nhằm vào công việc này mới tới, kiếm miếng cơm ăn, chứ cũng không hiểu được viện sĩ là gì, dù sao người ta phát tiền lương cho là được rồi, nhưng thật không ngờ ngày khai trương đầu tiên, bọn họ lại dẫn phát cuộcđấu tranh giữa các tể tướng, họ đã bị dọa sợ sắp ngất rồi.
.- Các vị ái khanh, mau mau mời đứng lên!
.Nói xong, Lý Trị khom người nâng một người dậy, Trương Đức Thắng vội chạy tới, vừa giúp đỡ, vừa thúc giục họ đứng dậy, bình thường các đại thần đều hiểu biết, hoàng đế nói vậy, tự nhiên sẽ đứng lên, nhưng đây là những người nông dân, thợ thủ công thì không biết điều đó.
.Những nông phu này dường như không để ý đến Lý Trị gọi bọn họ như thế nào.
.Nhưng bọn người Hứa Kính Tông nghe được rõ ràng, Lý Trị đã gọi bọn họ là ái khanh rồi, vậy thì còn tranh cãi gì nữa.
.Đợi sau khi đám viện sĩ cửu phẩm đứng dậy, Lý Trị mới cười nói: - Các khanh chớ có sợ hãi, mới vừa rồi chỉ là hiểu lầm mà thôi, hiện giờ hiểu lầm đã được giải thích rõ ràng rồi. Trẫm cũng rất vui nếu các khanh có thể vào Hiền giả lục viện, trẫm kỳ vọng rất cao vào các khanh, hy vọng các khanh có thể làm được như lời Hàn Nghệ nói, có thể sử dụng kinh nghiệm cùng kỹ xảo của mình, trợ giúp dân chúng thu hoạch càng nhiều lương thực hơn nữa, khiến dân chúng càng thêm giàu có.
.Nói tới đây, y dừng một chút, lại nói:
.- Các khanh mới vào quan nha, sợ rằng có rất nhiều chỗ không hiểu, sau này hãy thường xuyên học tập Diêm Thượng thư cùng Lý Thái sử, bọn họ đều là quân tử đầy bụng kinh luân, là những thần tử mẫu mực, ngàn vạn lần đừng học tập theo Tổng viện trưởng của các khanh, Tổng viện trưởng của các khanh tuy cũng có chỗ tài giỏi, nhưng khó sửa đổi thói xấu, nếu có lựa chọn khác, thì trẫm cũng không muốn cho hắn làm Tổng viện trưởng, thật sự là hữu nhục tư văn.
.Hàn Nghệ hô to: - Bệ hạ thánh minh!
.Hắn đã chiếm hết tiện nghi, chỉ để người ta mắng hai câu thôi mà.
.Hai quân thần này cứ gặp nhau lần nào là lại khiến mọi người buồn cười lần ấy, bầu không khí thoải mái hơn rất nhiều.
.Đám viện sĩ cửu phẩm này cũng không còn quá sợ hãi nữa, liên tục cảm tạ Lý Trị.
.Lý Thuần Phong, Diêm Lập Bản, Triệu Trì Mãn đều âm thầm gật đầu, vị hoàng đế này cũng không đơn giản như trước kia họ nghĩ a! Vì mấy lời nói ba xạo này, mà bên kia cũng không dám mở miệng nữa.
.Nhưng là có một số người lại cứ không tin tà, Thôi Nghĩa Trung đột nhiên đứng ra nói: - Khởi bẩm bệ hạ, vi thần có tấu chương muốn dâng lên.
.Lý Trị nhíu mày, hỏi: - Có chuyện gì mà phải chạy tới đây dâng tấu?
.Thôi Nghĩa Trung sửng sốt, cứng ngắc nói: - Vi thần tới đây mới nhớ đến.
.- Nói đi! Lý Trị có chút bất đắc dĩ, bởi vì hoàng đế chính là phải làm chuyện này.
.Thôi Nghĩa Trung nói: - Triều đình ta từ khi kiến quốc tới nay, luôn lấy nông làm gốc rễ, thương mậu thấp kém, đề xướng tiết kiệm, phản đối xa xỉ, trọng nghĩa, khinh lợi, nhưng Hàn Thị lang gần đây viết ra Kinh tế học trong Hiền giả lục học, trong đó có ngôn luận tôn sùng trọng thương, hơn nữa cũng có chút ngôn luận cổ vũ xa xỉ, thần sợ nếu cuốn sách này truyền ra, hơn nữa cộng thêm việc Hàn Thị lang chính là đại quan tứ phẩm, sẽ lừa dối dân chúng, phá hỏng gốc rễ của triều đình ta, thần kính xin bệ hạ quyết đoán.
.Hóa ra những đại thần này đi theo Lý Trị tới đây, không phải vì chúc mừng, mà là để nói ra chuyện này, bởi vì sách này bán quá chạy, hơn nữa còn viết về buôn bán, phá hủy tư tưởng của Nho, Đạo, đây không phải vấn đề giai cấp, mà là va chạm về tư tưởng. Dù ông ta nhìn ra Lý Trị thiên vị cho Hàn Nghệ, nhưng cũng biết lúc này Lý Trị nhất định phải giáo huấn Hàn Nghệ, bớt chút mặt mũi cho bọn người Hứa Kính Tông, cảm thấy đây thật là một cơ hội tốt để góp lời, bởi vì lúc này Lý Trị thiên vị cho Hàn Nghệ cũng không hay.
.Lý Thuần Phong lập tức nói: - Thôi đại học sĩ, cuốn sách này ta cũng đã xem qua, trong đó có rất nhiều đạo lý cực kỳ sâu sắc, thức tỉnh con người ta, vẫn có thể xem là một quyển sách hay.
.Diêm Lập Bản cũng lập tức gật đầu.
Bạn cần đăng nhập để bình luận