Hiệp Đạo Xuyên Đường Triều

Chương 497.1: Đạo đọc sách.

.Màn đêm như mực, không một tiếng động.
.Trải qua một ngày huấn luyện, cộng thêm việc giặt y phục, hơn một nửa số đệ tử mệt đến ngã gục, cảm thấy thể xác và tinh thần đều mệt mỏi, bọn họ thấy một ngày quá dài, chưa bao giờ bọn họ nhớ ổ chăn ấm áp của mình như thế. Bây giờ bọn họ chỉ muốn ngủ một giấc mỹ mãn, nhưng huấn luyện chưa kết thúc vì buổi tối bọn họ phải đi học.
.Kỳ thật lúc xây dựng Trại huấn luyện Hoàng gia, Hàn Nghệ đã xem việc học trở thành hạng mục huấn luyện trọng điểm, bởi vì cá nhân hắn vô cùng chú trọng giáo dục tư tưởng, thậm chí có thể nói, đối với khẩu hiệu "tuyệt đối phục tùng", bản thân hắn không ngừng hoài nghi, bởi vì hắn cảm thấy "tuyệt đối phục tùng" mặc dù có lợi cho vận hành Dân An Cục, nhưng đồng thời cũng có khuyết điểm chí mạng, đó là khi bên trên truyền lệnh sai lầm, bên dưới thi hành chắc chắn sai lầm.
.Bởi vậy, hắn cho rằng nhất mực truyền bá tư tưởng "tuyệt đối phục tùng" sẽ khiến những kẻ lòng dạ xấu xa lợi dụng, vì vậy hắn cho rằng tư tưởng " tuyệt đối phục tùng" phải được xây dựng trên nền tảng khác, chính là Cảnh sát Hoàng gia phải có năng lực phân biệt đúng sai.
.Nói cách khác, "tuyệt đối phục tùng" tuyệt đối không phải chỉ là khẩu hiệu đơn giản, nó phải được thành lập trên một nền tảng, phải cố gắng rất nhiều mới có tư cách hô to khẩu hiệu này.
.Như vậy, việc học hành là không thể thiếu, vì vậy, ngày đầu tiên nhập học hắn sẽ bắt đầu giảng bài cho các học viên, không để cho bọn họ có cơ hội thở dốc.
.Địa điểm học của bọn họ là một dãy phòng lớn phía bắc Trại huấn luyện.
.Mười lớp, mỗi lớp khoảng năm mươi người.
.- Hắc, học đường này thật thú vị, giống nhà tắm vậy.
.- Đúng vậy, phía trước có một tấm ván gỗ, để làm gì nhỉ.
.- Không cần biết dùng làm gì, ta muốn ngủ quá.
.Sau khi bọn Tiêu Hiểu đến phòng học, chỉ cảm thấy không giống như những học đường trước, từng dãy bàn dài, từng dãy ghế dài, ngược lại bố cục giống Phượng Phi Lâu, hơn nữa ở đối diện có một tấm ván gỗ.
.Không cần phải nói, nhất định là Hàn Nghệ làm.
.Dương Mông Hạo có một ưu điểm, đó là tinh lực dồi dào, nhìn khắp phòng học cũng chỉ có y hoạt bát, y chưa bao giờ trải qua cuộc sống sinh hoạt tập thể đã hưng phấn cả một ngày. Chuyện này chỉ trách Dương Tư Huấn chỉ sinh hai con trai, bởi vậy, trong lòng y luôn khát khao một cuộc sống tập thể, y sợ cô đơn, chỉ nghe thấy y hưng phấn nói: - Này, các ngươi đoán xem, lát nữa họ sẽ dạy chúng ta cái gì.
.Tiêu Hiểu ngáp nói: - Còn có gì khác ngoài yểu điệu thục nữ, quân tử hảo cầu.
.Thôi Hữu Du nói: - Theo ta nghĩ, nhất định là dạy đại học chi đạo, tại minh minh đức.
.Mọi người cùng kêu lên nói: - Khi gần dân, quan trọng là thiện chí, biết rồi có thể định, định rồi có thể tĩnh, tĩnh rồi có thể an, an rồi có thể ngẫm, ngẫm rồi có thể được. Vật có đầu đuôi, sự có trước sau, biết hết trước sau thì đã gần đạo rồi.
.Vừa dứt lời, chợt nghe phòng cách vách vang lên tiếng đọc sách lanh lảnh: - Đại học chi đạo, tại minh minh đức. Khi gần dân, quan trọng là thiện chí, biết rồi có thể định, định rồi có thể tĩnh, tĩnh rồi có thể an, an rồi có thể ngẫm, ngẫm rồi có thể được. Vật có đầu đuôi, sự có trước sau, biết hết trước sau thì đã gần đạo rồi.
.Mọi người sửng sốt, lập tức bật cười ha ha.
.- Xem đi, ta đã nói nhất định là dạy cái này.
.- Thứ này ta đã học từ sớm, thật nhàm chán, còn không bằng về đi ngủ.
.Dương Mông Hạo nói: - Ban ngày lúc huấn luyện, cũng là ai hoàn thành nhiệm vụ trước, sẽ nghỉ ngơi sớm, việc đọc sách này chắc hẳn cũng thế, nếu chúng ta đều biết, phỏng chừng tiên sinh cũng sẽ cho chúng ta nghỉ sớm.
.- Tiểu Mông nói có lý.
.- Như vậy lát nữa nhanh chóng hoàn thành, sau đó về đi ngủ.
.- Cứ như vậy đi.
.- Đúng rồi, phòng bên cạnh đã bắt đầu giảng bài, sao tiên sinh dạy chúng ta chưa tới.
.- Đúng a! Thật kỳ lạ.
.- Bằng không chúng ta sang bên cạnh xem xem.
.- Đi
.Đám người Tiêu Hiểu lặng lẽ ra khỏi phòng học, đi sang phòng bên cạnh, bởi vì đầu năm nay chưa có cửa kính, chỉ có thể nhìn vào bên trong xuyên qua khe cửa. Bọn hỗn tiểu tử này nhao nhao tìm kẽ hở nhìn trộm vào trong, chỉ thấy Trưởng Tôn Xung cầm sách thánh hiền trong tay, đi lại trong phòng học, ông ta đọc một câu, những học sinh xuất thân binh lính kia cũng đọc một câu, ngay cả cách lắc đầu cũng không hề chuyên nghiệp, làm cho người ta dở khóc dở cười.
.Có điều, bọn họ học thật sự nghiêm túc, thời này có thể đọc sách quả thật là may mắn lớn lao nha.
.Tuy nhiên, do học sinh của Trưởng Tôn Xung đều xuất thân binh lính, không có văn hóa gì, vì vậy rất nhiều người khi học bài đều trở thành trò cười cho thiên hạ, làm cho nhóm công tử ca bên ngoài không ngừng cười to, Trưởng Tôn Xung dặn dò vài câu, thấy không có hiệu quả cũng đành mặc kệ.
.Xem một lúc, bọn họ liền cảm thấy hứng thú tan rã, lại chạy sang những phòng học khác nhìn xem, khác biệt duy nhất là thay đổi một đám người mà thôi, nhưng bọn họ rất vô lương tâm cười nhạo vài câu.
.- Ôi thật là nhàm chán.
.Đám người kia trở về phòng học, gục mặt xuống bàn than thở.
.Đúng lúc này, nghe thấy tiếng bước chân, mọi người ngẩn ra, nhìn ra ngoài cửa, chỉ thấy một người từ bên ngoài đi vào.
.- Hàn Nghệ
.Không ít người cả kinh cằm rớt xuống đất.
.Người đi vào chính là Hàn Nghệ
.Hàn Nghệ vừa đi lên bục giảng, vừa nói: - Ta nhắc lại một lần nữa, ở trong trường phải gọi ta là Phó Đốc Sát, việc này liên quan đến lễ nghi, không thể xem nhẹ.
.Một trận xem thường thổi qua.
.Uất Trì Tu Tịch ai một tiếng: - Phó Đốc Sát, ngài tới đây làm gì.
.Hàn Nghệ hừ nói: - Ngươi cho là ta muốn đến đây à, những lão tiên sinh bên ngoài đều nói các ngươi đều là thiên tài rồi, bọn họ không dạy các ngươi nổi, không ai nguyện ý đến, chỉ có ta đến đây.
.- Ngươi dạy chúng ta đọc sách?
.Dương Mông Hạo hoảng sợ không thôi nói. Ở cổ đại, có thể dạy người khác đọc sách đều không phải người bình thường, nhất là ở Trường An, bởi vì tài nguyên giáo dục tốt nhất cả nước đều tập trung ở đây. Nói thật Hàn Nghệ chỉ mới mười tám mười chín tuổi, đây chẳng phải dạy hư học sinh sao.
.Hàn Nghệ nói: - Ta nghĩ cũng chỉ có ta có thể dạy các ngươi, dù sao bản thân ta cũng được công nhận là thiên tài.
.- Ha ha.
.Vừa nghe thấy lời này, phòng học lập tức vang lên một tràng cười thoải mái, đương nhiên đều là cười nhạo.
.Hàn Nghệ cũng bật cười ha ha.
.- Phó Đốc Sát, da mặt của ngươi thật khiến ta bội phục.
.Uất Trì Tu Tịch ôm bụng cười to.
.Bùi Thiếu Phong cười ha ha nói: - Công nhận là thiên tài? E là chỉ có ca kỹ Phượng Phi Lâu ngươi công nhận thôi.
.- Ha ha.
.Những người còn lại đều không ngừng cười to.
.Hàn Nghệ cười ha ha nói: - Nói đến được công nhận, tất nhiên cũng có người của Phượng Phi Lâu, trong đó còn bao gồm trưởng bối của các ngươi.
.Mọi người cả kinh, lập tức yên tĩnh lại.
.Thôi Hữu Du nói: - Việc này sao chúng ta chưa từng nghe thấy.
.- Không phải ngươi nằm mơ thấy chứ.
.- Không phải đâu.
.Hàn Nghệ cả kinh nói: - Còn nhớ lúc trước trên triều, một câu nói "nhân sinh đắc ý phải tận vui, mạc sử kim tôn không đối nguyệt... thiên kim vạn kim hoàn phục lai" của ta chấn động toàn trường uy phong bát diện nha.
Bạn cần đăng nhập để bình luận