Hiệp Đạo Xuyên Đường Triều

Chương 1397: Đề phòng người khác.

.Hừ! Đúng thật là đã quên đi cái gã này, tên Thần Côn này đúng thật là có chút bản lĩnh a!
.Hàn Nghệ nghe xong vẻ mặt ngẩn ngơ, nguyên nhân bên trong chỉ sợ cũng chỉ có hắn là biết rõ, chợt thấy hai gò má có hơi lành lạnh, định thần nhìn lại, thì thấy Tiêu Vô Y đang đưa tay lên sờ gương mặt của hắn, tỉ mỉ nhìn, như có vẻ suy nghĩ, nói: - Cái gì mà tướng mạo, khí chất không hợp, ta thấy rất hợp đó chứ, từ trong ra ngoài đều lộ ra vẻ giáo hoạt mà.
.Hàn Nghệ nghe vậy vừa giận vừa buồn cười nói: - Có nàng nói phu quân như vậy sao? Hắn cũng một tay cầm lấy tay của nàng áp chặt lên mặt của mình.
.Tiêu Vô Y thè lưỡi ra, hoàn toàn không có dáng vẻ của một người mẹ gì cả, có điều như vậy mới là Tiêu Vô Y, tuyệt đối không vì bất cứ người nào mà thay đổi bản thân mình, bao gồm cả con trai mình, lại chuyển sang chuyện khác: - Chàng quyết định chưa?
.Hàn Nghệ suy tư một lúc rồi nói: - Ta nghĩ cứ gọi là Hàn Huyền Tẫn đi!
.Tiêu Vô Y khẽ thở dài nói: - Không thể tưởng được ta đoán trúng mở đầu, nhưng không có đoán trúng kết cục.
.Cô vợ này chắc là người xuyên không đến quá, lời lẽ kinh điển như thế mà cũng nói thành văn được! Hàn Nghệ khó hiểu nói:
.- Sao lại nói vậy?
.Tiêu Vô Y bĩu môi nói: - Ta đoán chàng sẽ đồng ý ta không sinh thêm con nữa, và cũng sẽ đồng ý tên mà ta đặt.
.- Thì ra là vậy! Hàn Nghệ thấy nàng có chút không vui, liền nói: - Hàn Hàn thật sự không được, ta nghĩ đến cứ thấy kỳ quái, nàng hãy đặt một tên khác đi, dù sao đây cũng là con của chúng ta, do người làm mẹ là nàng đặt tên, cũng là chuyện đương nhiên.
.Tiêu Vô Y lại lắc đầu nói: - Bỏ đi! Mặc dù ta không tin những thứ này, nhưng nếu Lý Thái sử đã nói như vậy rồi, hơn nữa còn là vì nghĩ cho chàng, vậy thì ta không thể không tin được, cứ gọi là Hàn Huyền Tẫn đi!
.Hàn Nghệ cười, ôm nàng vào lòng, nói: - Thì ra trong lòng nàng sớm đã có tính toán, nàng lại lừa ta một lần nữa.
.Tiêu Vô Y đắc ý nói: - Thuật lừa gạt của ta có phải là đã có tiến bộ không?
.Hàn Nghệ buồn bực nói: - Đây là việc đáng để kiêu ngạo sao?
.Tiêu Vô Y nhếch miệng nói: - Đương nhiên là không phải, nhưng chàng lừa ta nhiều lần như vậy, ta cũng phải từ từ trả lại chàng mới được.
.Hàn Nghệ lém lỉnh nói: - Cả con người ta đều đã bị nàng gạt rồi, nàng còn muốn sao nữa?
.Tiêu Vô Y nghe được phì cười một tiếng, lại mím môi, cáu giận nói: - Chết chàng đi.
.Đúng vào lúc này, chợt ngoài cửa có tiếng người nói: - Cô gia, trong cung có người đến, lệnh cho người lập tức vào cung.
.- Chết tiệt! Có cho người ta kịp thở không! Hàn Nghệ nói: - Ngươi có nói ta không có ở nhà không?
.- A? Không--- không có.
.- Trừ ngươi tiền công! Ngươi có nói ta ở nhà hay không?
.- Ta--- ta nói cô gia người vừa trở về.
.- Trừ thêm tiền công của ngươi nữa.
.Tiêu Vô Y vừa tưc vừa buồn cười nói: - Được rồi, được rồi, chàng mau đi đi, dù sao bây giờ ta cũng không cho chàng quấy rầy con trai ngủ đâu.
.Hàn Nghệ uất ức nói: - Ta có thể không quấy rầy con trai ngủ, nhưng nàng phải đồng ý với ta, phải cho ta quấy rầy giấc ngủ của nàng vô điều kiện.
.- Sao lại quấy rầy giấc ngủ của ta! Vừa nói xong Tiêu Vô Y cũng chợt hiểu ra: - Chàng được đó, lại muốn lợi dụng ta.
.- Ha ha!
.Hàn Nghệ cười to đi ra ngoài.
.Đi vào điện Lưỡng Nghi, nhìn thấy bên trong ngoài Lý Trị ra, còn có Lý Tích, Lý Nghĩa Phủ, Hứa Kính Tông và Binh Bộ Thượng thư Nhậm Nhã Tương.
.- Vi thần Hàn Nghệ tham kiến bệ hạ.
.- Miễn lễ! Ngồi đi!
.- Đa tạ bệ hạ.
.Đợi Hàn Nghệ ngồi xuống, Lý Trị mới cười nói: - Trẫm không làm phiền khanh và thê tử tụ họp chứ!
.Ngươi đây không phải phí lời sao! Hàn Nghệ nghĩ một đàng nói một nẻo: - Vi thần có tội, đáng lẽ vi thần nên nhập cung bẩm báo với bệ hạ mới phải, chỉ là vi thần--- vi thần lần đầu làm cha, nhất thời---- nhất thời không kiềm chế được, vẫn mong bệ hạ thứ tội.
.Lý Trị khua tay nói: - Đây là việc thường tình của con người, khanh đâu có tội gì, nếu không phải là chuyện quan trọng, trẫm cũng không muốn lập tức tìm khanh đến. Y nói rồi lại nghiêm túc nói: - Nói mau, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
.Hàn Nghệ lập tức kể lại toàn bộ sự việc cho Lý Trị.
.Lý Nghĩa Phủ đột nhiên nói: - Ngươi có chứng cứ chứng minh lần ám sát này là do Lộc Đông Tán gây nên không?
.Hàn Nghệ lắc đầu nói: - Không có!
.Lý Nghĩa Phủ nói:
.- Hàn Thị lang, tùy việc mà xét, việc này ngươi xử lý cũng quá sơ sài rồi đó, nếu như không phải Lộc Đông Tán gây nên, vậy thì chứng minh Thổ Phiên xâm lược Thổ Dục Hồn chỉ là nhất thời tức giận, nếu là như vậy, họ căn bản không hề có ý mưu đồ đến Đại Đường ta.
.Hàn Nghệ nói: - Trong mật thư gửi cho bệ hạ, cũng không nói chắc chắn là vậy, ta chỉ nói là có khả năng này thôi.
.Lý Nghĩa Phủ nói: - Việc này liên quan trọng đại, nếu như bệ hạ nhất thời phán đoán sai lầm, trực tiếp xuất binh, điều này sẽ dẫn đến hậu quả gì, ngươi có biết không?
.Hàn Nghệ cười nói:
.- Vậy thì Lý Trung thư cho rằng ta nên nói như thế nào đây? Lúc đó quả thật có khả năng như thế xảy ra, trong thư ta chỉ là nhắc nhở bệ hạ phải chú ý đề phòng, lẽ nào như vậy cũng là sai?
.- Làm thế không sai, thế nhưng ngươi lại đại diện cho Đại Đường ta suýt chút nữa là tuyên chiến với Thổ Phiên, ta nói có sai?
.- Đúng là vậy, nhưng đây chỉ là một sách lược, Lý trung thư, lúc đó ông không có mặt, đại quân Thổ Phiên ở ngay trước mặt ta, ta chỉ có thể đánh cược một phen.
.Lý Nghĩa Phủ lại nói: - Vậy Tô Định Phương và Bùi Hành Kiệm xuất binh Tây Bắc, ngươi nên giải thích sao đây?
.- Ta giải thích cái gì? Hàn Nghệ bực bội nói: - Ta là phó tổng quản Lũng Hữu Đạo, ta có quyền ra lệnh cho bọn họ làm như vậy.
.Lý Nghĩa Phủ hừ nói: - Xuất binh là chuyện lớn như vậy, ngươi lại không báo trước cho triều đình một tiếng.
.Hàn Nghệ nói: - Ta chẳng qua là bảo bọn họ đi đánh tàn dư còn lại của A Sử Na Hạ Lỗ, đồng thời tiện thể tiêu diệt những cản trở đi Tây Vực, đều là những vấn đề còn sót lại, nếu như đến cả chuyện này cũng phải dâng tấu lên triều đình, đợi khi triều đình phê chuẩn thì cuộc chiến sau này phải đánh làm sao.
.Lý Tích cười nói: - Hàn Thị lang, thật sự như vậy sao? Nếu như không phải ngươi sai Tô Định Phương và Bùi Hành Kiệm xuất binh, Thổ Phiên làm sao có thể lui binh nhanh như vậy?
.Hàn Nghệ cười ngượng ngùng, hắn biết lời này của Lý Tích là đang giúp hắn.
.Lý Nghĩa Phủ nói: - Tư Không nói vậy sai rồi, Tô Định Phương, Bùi Hạnh Kiệm chẳng qua chỉ mang số ít nhân mã, sao có thể dọa được nổi đại quân mười vạn Thổ Phiên, rõ ràng là Thổ Phiên coi trọng đến mối hòa thân không dễ gì có được của hai nước, mới lựa chọn cách lui binh, nếu không thì Thổ Phiên Tán Phổ cũng sẽ không viết một phong thư tạ tội đến.
.- Thư tạ tội.
.Hàn Nghệ hơi ngạc nhiên.
.Lý Trị nói: - Chính vào nửa tháng trước, sứ thần Thổ Phiên đã mang đến một phong thư thỉnh tội, kể rõ ràng hết toàn bộ sự việc cho trẫm, nói đây chỉ là một hiểu lầm, hơn nữa còn nói đây là lỗi do bên Thổ Phiên tạo nên, hi vọng trẫm có thể tha thứ cho Thổ Phiên, còn bảo đảm sẽ không để xảy ra những chuyện giống như vậy nữa.
.Hay cho Lộc Đông Tán, ngươi muốn đâm ta một đao đây mà. Hàn Nghệ mắng thầm, vốn dĩ hắn đã cùng Lộc Đông Tán bàn bạc rồi, lý nên do hắn đến báo cáo, Lộc Đông Tán viết một bức thư đoạt ngay trước mặt hắn, ngoại giao không phải là làm như thế này được.
.Lý Nghĩa Phủ vẫn tiếp tục lải nhải: - Hàn Thị lang, ngươi cũng nên biết, năm xưa Thái Tông Thánh Thượng cùng với Tùng Tán Can Bố phải bỏ ra biết bao nhiêu công sức mới có thể đem lại hòa bình cho hai nước, nếu như chỉ vì hiểu lầm nhất thời của ngươi, dẫn đến mối quan hệ của hai nước đổ vỡ, những công sức năm xưa của Thái Tông Thánh Thượng đều đổ sông đổ biển, đến lúc đó sẽ có biết bao nhiêu bách tính mất đi nhà cửa, phải chịu cảnh lầm than.
.Nói với khí thế lẫm liệt, cứ như bản thân là thánh nhân vậy.
.Con em ngươi đấy, tên này bữa nay có chút khác thường a, ồ, ta hiểu rồi, chắc chắn là Lộc Đông Tán đã biếu cho lão ta không ít lễ vật, bảo lão ta nói giúp Thổ Phiên, loại bỏ sự cảnh giác của Đại Đường với Thổ Phiên, ai ôi, Lộc Đông Tán nắm giữ đại quyền Thổ Phiên, còn ta chỉ là một Hộ Bộ Thị lang, làm sao ta có thể đấu với lão a! Hàn Nghệ nghe vậy mà âm thầm cau mày.
.- Lý Trung thư, khanh đừng mãi chất vấn Hàn Nghệ nữa. Lý Trị đưa tay ra biểu thị cho Lý Nghĩa Phủ lui xuống, lại nói với Hàn Nghệ: - Hàn Nghệ, ta hi vọng khanh có thể nói thật với trẫm, khanh nghĩ như thế nào?
.Hàn Nghệ nói: - Hồi bẩm bệ hạ, thần đích thực không có bất cứ chứng cứ gì chứng minh lần ám sát này là do Lộc Đông Tán bày kế, nhưng thần cho rằng, không thể hại người nhưng không thể không đề phòng người, lòng người khó dò, ai biết Thổ Phiên muốn thế nào, phong thư tạ tội này ngoại trừ nói rõ Thổ Phiên kiêng dè chúng ta ra thì không thể nói rõ được bất cứ cái gì, Thổ Phiên chiếm lĩnh lãnh thổ của Thổ Dục Hồn giống như giặc cướp, chỉ một phong thư thỉnh tội là có thể bù đắp được tất cả hay sao? Nếu mà được vậy, thần cũng nguyện viết một vạn phong thư thỉnh tội gửi cho Thổ Phiên Tán Phổ, sau đó đi đánh chiếm một nửa lãnh thổ của Thổ Phiên.
.Lùi mười ngàn bước mà nói, cho dù chỉ có một phần vạn khả năng Thổ Phiên sẽ xâm lược, chúng ta cũng phải để phòng Thổ Phiên, nếu như để mặc cho Thổ Phiên chiếm lĩnh Thổ Dục Hồn, sẽ tạo thành mối đe dọa lớn đối với sự khống chế vùng Hà Lũng của Đại Đường ta, thậm chí còn cắt đứt mối liên hệ của chúng ta với Tây Bắc. Đại Đường chúng ta làm sao có thể coi như không thấy? Ngay đến chuyện Đại Đường ta mua nhà cửa cũng đều phải hỏi ý kiến của láng giềng, nếu như Thổ Phiên thật sự quan tâm đến mối giao tình của hai nước, thì nên bẩm báo với bệ hạ trước, chứ không phải là đánh xong rồi mới nói.
.Lý Tích nói: - Thần cho rằng Hàn Thị lang nói đúng, Thổ Phiên mấy năm gần đây bành trướng khắp nơi, nếu như không phải Hàn Thị lang nắm kịp thời cơ, Thổ Phiên chắc đã thống nhất cả vùng cao nguyên rồi, nếu như để cho Thổ Phiên chiếm được đất đai và bãi ngựa của Thổ Dục Hồn, thực lực của Thổ Phiên sẽ được tăng cao, mối uy hiếp với trung nguyên sẽ ngày càng lớn, cho dù bây giờ bọn họ không có ý đồ đối địch với Đại Đường ta, nhưng ai có thể đảm bảo sau này sẽ như thế nào?
.Lý Trị tuy đã sử dụng tên tiểu nhân Lý Nghĩa Phủ, nhưng y tuyệt đối không phải hôn quân, y vẫn có sự đề phòng đối với Thổ Phiên, không cần nghĩ cũng biết, khi Lý Thế Dân trao lại quyền lực cho y, chắc chắn cũng đã nhắc nhở y việc này, Lý Thế Dân hùng tài vĩ lược, sao có thể để mặc cho Thổ Phiên lớn mạnh, gật gật đầu nói:
.- Hai vị ái khanh nói rất đúng, không thể hại người nhưng không thể không đề phòng người, ai biết được Thổ Phiên muốn cái gì. Tuy rằng cách làm này của Hàn Nghệ đã trái với phép tắc của triều cương, nhưng tình hình lúc đó, đã không cho phép hắn nghĩ nhiều, Hàn Nghệ, khanh làm chuyện này trẫm rất vừa lòng.
.- Đa tạ bệ hạ quá khen! Hàn Nghệ chắp tay thi lễ, lại tiếp tục nói: - Bệ hạ, hiện nay Thổ Dục Hồn bị thiệt hại nghiêm trọng, đã không còn sức để chống đỡ lại Thổ Phiên, do đó Yến Nữ Vương hi vọng Đại Đường có thể xuất binh trú đóng ở Thổ Dục Hồn, đề phòng Thổ Phiên lại đánh chiếm lần nữa.
.Vừa dứt lời, Lý Nghĩa Phủ lập tức đứng ra nói: - Bệ hạ, chuyện này tuyệt đối không được a!
.Chết tiệt! Lộc Đông Tán rốt cuộc đã cho thằng cha này bao nhiêu tiền a! Hàn Nghệ đột nhiên nhận ra, đây mới là chuyện mà Lộc Đông Tán nhờ Lý Nghĩa Phủ làm, đó là ngăn cản không cho Đại Đường xuất binh bảo vệ Thổ Dục Hồn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận