Hiệp Đạo Xuyên Đường Triều

Chương 1261: Trò hay còn ở phía sau

.Hiện giờ nơi náo nhiệt nhất trong thành Trường An không phải là Bình Khang Lý, cũng không phải hai chợ, mà là Hoàng gia đồ thư các trong Hiền giả lục viện.
.Bởi vì sách giáo khoa của chế khoa chỉ có ở nơi này, hiện giờ con cháu thế gia vọng tộc không phục, hy vọng mượn dùng chế khoa để chứng minh danh sách trên bảng vàng của tiến sĩ khoa là sai, mà con cháu thứ tộc thì tranh thủ đánh hạ thêm một thành, khiến con cháu thế gia vọng tộc phải thua tâm phục khẩu phục.
.Chúc mừng gì chứ?
.Chiến tranh giờ mới bắt đầu thôi, bởi vậy tất cả mọi người vội vàng chạy tới đây học bù.
.Hơn nữa, trong lúc này Hàn Nghệ cũng hạ lệnh, mở cửa đồ thư các cho các thí sinh.
.- Nhậm huynh! Không phải huynh đã đỗ cao tiến sĩ rồi sao, sao lại đến nơi này.
.Người đỗ đầu khoa tiến sĩ Nhậm Tri Cổ đột nhiên đến đây, khiến cho các thí sinh còn lại cực kỳ kinh ngạc.
.Kỳ thật có hơn một nửa thí sinh trúng bảng đều không tới nơi này, bởi vì bọn họ đều dùng tiền mua được, chẳng lẽ lại tiêu tiền lần nữa sao, cho dù bọn họ đồng ý tiêu tiền, thì vấn đề là Hàn Nghệ còn thiếu chút tiền này của bọn họ sao, tưởng Hàn Nghệ là Lý Nghĩa Phủ sao, mà hiện giờ bọn họ đang bận tìm quan hệ, thi đỗ rồi còn phải đi phỏng vấn ở Lại Bộ, sau đó nghe theo Lại Bộ an bài nữa.
.Nhậm Tri Cổ là người đỗ đầu tiến sĩ khoa, lại xuất thân từ hàn môn, trong nhà khá nghèo, cũng không phải môn khách nhà ai, y đỗ đầu bảng, vốn nên không có gì phải bàn luận cả, nhưng cố tình lại là Vương Huyền Đạo đứng thứ hai. Vương Huyền Đạo lại có thanh danh bên ngoài từ trước, xuất thân từ Thái Nguyên Vương thị, là đồ đệ của thần côn Tôn Tư Mạc, đây chính là tiêu chuẩn tuyệt đối của khoa khảo trước kia, bởi vậy làm cho con cháu sĩ tộc không phục, cho rằng Vương Huyền Đạo mới phải là người đứng nhất.
.Nhậm Tri Cổ thản nhiên cười đáp: - Ai cũng sẽ không cự tuyệt lại đứng nhất một lần nữa cả.
.Lời này vừa nói ra, tất cả con cháu sĩ tộc đều trừng mắt nhìn qua, tiểu tử ngươi thật sự quá cuồng vọng đó.
.Chợt nghe phía sau có người nói: - Làm người phải biết thấy tốt thì thu.
.- Huyền Đạo ca!
.Người tới chính là Vương Huyền Đạo, làm cho đám con cháu sĩ tộc đều đứng dậy.
.Nhậm Tri Cổ chắp tay thi lễ: - Vương công tử.
.Vương Huyền Đạo chỉ khẽ gật đầu, đừng thấy người này cả ngày diễn nhân quy tình vị, kỳ thật bản chất y vẫn là một người cực kỳ cao ngạo: - Nhậm huynh, nếu huynh thi trượt trong kỳ thi lần này, thì những tiếng nói nghi ngờ huynh sẽ chỉ càng lúc càng lớn, ta khuyên huynh vẫn là nên trở về hưởng thụ vinh quang mà hạng nhất tiến sĩ mang đến đi.
.Nhậm Tri Cổ cười nói: - Đa tạ những lời vàng ngọc của Vương công tử, ta vẫn luôn tin trên đời này không có vị tướng quân nào luôn thắng trận, nhưng ta lại càng thêm tin tưởng là trong một khoảng thời gian ngắn ngủi, thì kết quả khó mà xuất hiện biến hóa. Có lẽ Vương công tử cũng biết, từ sau khi đến Trường An, ta vẫn luôn nghiên cứu toán học, ngược lại là ít khi đụng đến sách thánh hiền.
.Ngụ ý, ta còn không chăm chỉ ôn tập thế nào, vậy mà ta vẫn đỗ hạng thứ nhất.
.Vương Huyền Đạo cười nói: - Ta lại hoàn toàn ngược lại, trên cơ bản ta vốn không có nghiên cứu toán học, cũng chỉ có mấy ngày nay thôi, dù vậy cũng là đủ rồi.
.Bàn về tinh tướng, Vương Huyền Đạo còn cao siêu hơn một bậc, ngươi chỉ là không có ôn tập mà thôi, mà ta là lâm thời nước tới chân mới nhảy.
.Hai bên cũng là tia lửa văng tứ tung.
.- Lời của Vương công tử, cũng chính là lời ta muốn nói.
.Đột nhiên nghe được một người hô to.
.- Hàn thị lang!
.- Hàn thị lang!
.Hàn Nghệ vừa đến đây, các thí sinh đều đứng dậy, cho dù là con cháu thế gia cũng đều tỏ vẻ cung kính, bọn họ cũng không thể làm khác được, hiện giờ bọn họ chỉ có thể mượn dùng cơ hội này vùng lên, Hàn Nghệ là quan chủ khảo, vào lúc này mà ngươi còn đi đắc tội với hắn, vậy thì thật đúng là còn ngu hơn heo rồi.
.Hàn Nghệ cười gật đầu: - Vương công tử nói hay lắm. Kỳ thật rất nhiều người đều từng hỏi ta, bọn họ nói sau khi đến Trường An mới tiếp xúc đến Hiền giả lục học, mà so sánh với các thí sinh ở Trường An thì bọn họ bị bất công vô cùng, nhưng sự thật là thế sao?
.Nói xong, hắn cầm lấy một quyển sách toán học từ trước mặt một người, hắn giơ lên nói: - Ta đã từng vô số lần nói cho các người biết, nội dung của kỳ thi đều nằm trong quyển sách này, nhưng các người nhìn xem, quyển sách này có dày không? Ta tin rằng dựa vào trí nhớ của các vị, rất nhanh có thể thuộc làu được công thức trong này. Nói như vậy, chẳng lẽ mỗi người đi thi đều có thể đạt được điểm tối đa sao? Đương nhiên không rồi, vì toán học cần phải được vận dụng linh hoạt, ta tin rằng các người cũng đã nhìn thấy xe đạp do Hiền giả lục viện phát minh, mà dàn khung bên trong xe đạp chính là hình tam giác đấy, vì sao, không phải là kết hợp với lý thuyết tam giác ổn định nhất trong sách sao. Bởi vậy có thể thấy được, kỳ thi toán học không chỉ là tri thức toán học thôi đâu, mà cần nhiều thiên phú hơn, vì sao ta lại nói chế khoa mới là chiến trường của thiên tài, chính là vì đạo lý này đấy.
.Lời này nói ra thật sự là rất cổ vũ nhân tâm, chiến trường của thiên tài a.
.Các thí sinh nghe vậy đều sôi trào nhiệt huyết!
.Hàn Nghệ lại tiếp tục nói:
.- Nhưng mà, nếu ai có thể trổ hết tài năng trong trận đấu này, cũng chỉ là chứng minh được thiên phú cùng tiềm lực của người nọ, chứ không hơn, tuy vậy, ta có thể cam đoan với các người, Hiền giả lục viện của chúng ta sẽ toàn lực bồi dưỡng người đó, để y có thể chân chính trở thành rường cột nước nhà, nếu các ngươi coi Hiền giả lục viện thành một nơi làm việc, vậy thì các ngươi đã hoàn toàn sai lầm rồi. Hiền giả lục viện của chúng ta chỉ là một ván cầu, là một Bá Nhạc, đủ để đưa các ngươi đến nơi các ngươi muốn đi. Lúc ta đề xuất xây dựng Hiền giả lục viện với bệ hạ, đã định ra mục tiêu nho nhỏ tiếp theo cho Hiền giả lục viện, chính là tranh thủ trong vòng hai mươi năm sắp tới, sẽ bồi dưỡng được một vị tể tướng thứ hai mang dấu ấn của Hiền giả lục viện cho đất nước này.
.- Hay!
.- Nói rất hay!
.Các thí sinh đều kích động vạn phần.
.Bọn họ đã hiểu lầm Hiền giả lục viện, nghĩ rằng Hiền giả lục viện chỉ là một nơi làm việc nghiên cứu, nhưng hiển nhiên Hàn Nghệ không có tính toán làm như vậy.
.Một thí sinh đột nhiên hỏi: - Tại sao lại là tể tướng thứ hai?
.Hàn Nghệ nói: - Tại hạ họ Hàn tên Nghệ, hiện giờ chức quan là Hộ Bộ thị lang Đồng Trung thư môn hạ tam phẩm.
.Các thí sinh đều ngẩn ra, dường như còn chưa hiểu được.
.- Tể tướng đầu tiên đương nhiên chính là Hàn thị lang a!
.- Ha ha!
.Các thí sinh đều bật cười ha hả.
.- Nói đùa! Nói đùa thôi!
.Hàn Nghệ áp áp tay, đợi mọi người im lặng, mới nói tiếp: - Nhưng có câu phải nói trước, tạo nên thiên tài có chín phần là do mồ hôi, và chỉ có một phần là do thiên phú tạo nên, hơn nửa số người sinh ra vốn kém cỏi, nhưng sau này chăm chỉ có thể bù lại được, bởi vậy cần phải cố gắng đọc sách, ngươi không chăm chỉ đọc sách, thì dù thông minh cũng thi không tốt được. Ta cũng không chậm trễ thời gian quý giá của mọi người nữa. Ta đến đây chỉ vì muốn nói với mọi người hai chuyện, đầu tiên chưởng quầy Hùng Đệ của tiệm Thông Hùng vì muốn ủng hộ cho khoa khảo của triều đình, quyết định trong ngày thi sẽ cung cấp bữa sáng từ thiện miễn phí cho thí sinh, mọi người có thể dùng khảo chứng của mình đi tiệm Thông Hùng nhận bữa sáng. Mặt khác, cảnh sát hoàng gia ở Cục Dân An vì muốn mọi người có tinh lực dồi dào đi thi, nên quyết định xuất động xe ngựa, đón các thí sinh ở khá xa đến thi, tình hình cụ thể, ta sẽ cho người dán bố cáo cho mọi người biết.
.Các thì sinh nghe vậy, đều cảm thấy hạnh phúc sắp ngất đi.
.Đây mới đúng là thi lớn a!
.Nếu không, sao triều đình lại coi trọng như vậy, sẽ để Cục Dân An xuất động xe ngựa đưa đón, còn miễn phí bữa ăn sáng nữa.
.Vẫn là câu tục ngữ kia nói đúng, trò hay còn ở phía sau kìa.
.Bởi vậy mọi người càng thêm nghiêm túc đọc sách.
.- Hàn tiểu ca, mạo muội thỉnh giáo một câu, làm thế nào mới có thể lợi dụng một câu tùy tiện của người khác, để đạt được mục đích của mình vậy?
.Vương Huyền Đạo đi tới bên cạnh Hàn Nghệ, nhỏ giọng hỏi.
.Hàn Nghệ hỏi: - Chủ đề chính ta vừa nói là gì?
.- Thiên phú.
.- Vương công tử biết đáp án rồi chứ.
.- Thì ra là thế!
.Vương Huyền Đạo lộ ra vẻ mặt "đã hiểu".
.- Ta còn phải đến trường thi xem xét, tạm thời xin lỗi không tiếp chuyện được nữa.
.- Xin cứ tùy ý.
.Hàn Nghệ chắp tay, sau đó đi về phía sau, lúc đi vào hành lang, hắn đột nhiên nhìn về góc phía đông bắc, chỉ thấy chỗ đó có một thanh niên đang ngồi cầm sách chăm chú đọc, tay cầm bút lông trực tiếp dính nước miếng từ đầu lưỡi, kỳ thật Hàn Nghệ đã sớm chú ý tới người này, bởi vì đây là người duy nhất thờ ơ với hắn. Hắn nhỏ giọng hỏi người trợ thủ bên cạnh: - Ngươi có biết người kia không?
.Trợ thủ nghiêng đầu nhìn qua, ồ một tiếng: - Ta biết người này, từ khi Hiền giả lục viện của chúng ta mở cửa không lâu, hình như ngày nào người này cũng đều đến, đến đây sẽ mượn một quyển sách ngồi một mình trong góc xem, lần nào cũng đến lúc đóng cửa mới rời đi, cũng không có giao lưu với ai, ta thấy tám phần là một con mọt sách.
.Hàn Nghệ cười nói: - Hiền giả lục viện chúng ta cần có chính là đám mọt sách này. Đi thôi!
.Trường thi của chế khoa không ở thí viện, mà là ở trong Hiền giả lục viện, dù sao cũng là nha sở mới mở, cần để cho người khác quen thuộc đã, thiết đặt trường thi ở trong này, kỳ thật cũng là hy vọng Hiền giả lục viện được càng nhiều người biết đến.
.Hàn Nghệ trực tiếp đi tới hậu hoa viên, bởi vì Hiền giả lục viện cải tạo từ biệt viện của Chử Toại Lương, nên đương nhiên sẽ có hoa viên, nơi này chim hót hoa thơm, tất nhiên sẽ là địa điểm làm trường thi tốt nhất rồi.
.Bình thường cuộc thi của triều Đường đều thiết lập ở bên ngoài trời, bởi vì bên ngoài ánh sáng đầy đủ, nếu như trời mưa thì sẽ an bài ở hành lang, hoặc là trong phòng.
.- Lý thái sư, Diêm thượng thư, vất vả rồi.
.Hàn Nghệ chắp tay nói với Lý Thuần Phong, Diêm Lập Bản đang bố trí trường thi, trường thi thời này hắn không quá quen thuộc, nên chỉ có thể dựa vào Lý Thuần Phong và Diêm Lập Bản mà thôi.
.- Vất vả thì cũng chưa đến mức!
.Diêm Lập Bản vỗ nhẹ ngực, nói: - Chỉ là có chút hồi hộp, ta thật sự không ngờ chế khoa còn náo nhiệt khiến người chú ý hơn cả thường khoa, nếu lần này hơi có chút sai lầm, vậy thì chúng ta sẽ bị người khác mắng chết đi.
.Lý Thuần Phong cười nói: - Tài trí của Hàn thị lang thật là khiến người khác phải khâm phục.
.- Quá khen! Quá khen!
.Hàn Nghệ hơi ngượng ngùng nói: - Nhưng Hiền giả lục viện của chúng ta còn thiếu người tài hơn Tam tỉnh Lục bộ, hiện giờ hơn phân nửa cửu phẩm viện sĩ ở Hiền giả lục viện chúng ta đều là không biết chữ, chỉ có kết hợp kinh nghiệm quý báu của họ và người tài thiên phú cao, mới có thể để Hiền giả lục viện chúng ta cống hiến càng nhiều sức lực cho đất nước.
.Lý Thuần Phong cười nói: - Hàn thị lang dụng tâm lương khổ, trong lòng chúng ta đều rõ cả.
.Hàn Nghệ lại nói tiếp: - Tuy vậy cũng không cần phải khẩn trương, đây không phải thi văn chương, văn chương mỗi người một ý, nhưng một cộng một chắc chắn sẽ không thành ba, danh bảng của chúng ta nhất định sẽ là danh bảng công bằng nhất từ trước đến nay.
.Nhìn thấy Hàn Nghệ nhẹ nhàng như vậy, Diêm Lập Bản cũng thoải mái hơn chút.
.Nhưng muốn làm hoàn toàn công bằng, thì các chi tiết nhỏ cũng cực kỳ quan trọng, bởi vậy hôm nay Hàn Nghệ vẫn luôn trao đổi các chi tiết của cuộc thi, bàn bạc đến chạng vạng, vẫn còn chưa thỏa mãn, đều muốn phải làm được tốt nhất, vì thế Hàn Nghệ đề nghị, tìm một chỗ vừa ăn vừa nói chuyện, bởi vậy ba người ra khỏi hậu viện, nhưng lúc tới gần thư viện, thì chợt nghe được có người nói: - Ai! Vị tiểu ca này, chúng ta phải đóng cửa rồi, ngày mai ngươi lại đến đi.
.- A! Thật xin lỗi, thật xin lỗi.
.Đến đây thì ba người mới phát hiện trong góc vẫn có một người còn đang ngồi, khoảng hai mươi tuổi.
.- Là y!
.Hàn Nghệ mở miệng: - Đợi chút.
.Thí sinh kia trông thấy Hàn Nghệ, vội vàng chắp tay hành lễ nói: - Thảo dân bái kiến Hàn thị lang, Lý thái sử, Diêm thượng thư.
.Hàn Nghệ gật đầu hỏi: - Ngươi tên là gì?
.Thí sinh kia đáp: - Thảo dân họ Địch, tên Nhân Kiệt, là nhân sĩ Thái Nguyên.
.- Địch Nhân Kiệt!
.Hàn Nghệ nói ra từng chữ một.
.- Đúng vậy.
.- Tên rất hay!
.Hàn Nghệ gật đầu, hỏi: - Ngươi không có thi đậu tiến sĩ khoa sao?
.Địch Nhân Kiệt đáp: - Thảo dân tài học sơ thiển, không có thi đậu.
.Hàn Nghệ cười nói: - Có chí ắt làm nên, chúc ngươi may mắn.
.- Đa tạ Hàn thị lang, thảo dân xin được cáo từ trước.
.- Ừ.
.Địch Nhân Kiệt vừa đi, Hàn Nghệ bèn cười ha ha nói: - Địch Nhân Kiệt? Thật đúng là xúi quẩy.
Bạn cần đăng nhập để bình luận