Hiệp Đạo Xuyên Đường Triều

Chương 1270: Tiếp diễn lối mòn

.Nam ngoai ô, Học viện Chiêu nghi.
.Tùng tùng tùng tùng!
.Chỉ thấy một đoàn trẻ con đứng ở nội viện, đội ngũ xếp hàng ngay ngắn, dưới sự chỉ đạo của lão sư, đang đánh chiếc trống nhỏ.
.- Đánh trống nhỏ này thật thú vị.
.Võ Mị Nương ngồi trong phòng làm việc nhìn những đứa trẻ bên ngoài đầu đầy mồ hôi, tâm tình dâng cao, không khỏi mỉm cười, lại nhìn về phía Hàn Nghệ bên cạnh nói: - Ta nói sao khanh có thể nghĩ ra nhiều thứ thú vị như vậy.
.Hàn Nghệ khiêm tốn cười nói: - Thực ra, đây cũng không phải thần nghĩ ra, khi quân đội Đại Đường ta chinh chiến cũng có đánh trống trợ uy, bởi vì vậy thần mới liên tưởng đến việc dùng trống để gia tăng khí thế và tính thưởng thức cho đại hội vận động.
.Võ Mị Nương cười gật gật đầu, nói tiếp: - Sức khỏe của Vân Thành vẫn tốt chứ?
.Hàn Nghệ nói: - Tạ hoàng hậu nhớ đến, sức khỏe của phu nhân vẫn tốt.
.- Vậy là tốt rồi.
.Võ Mị Nương gật gật đầu, bỗng nhiên nói: - Như vậy khanh sắp làm phụ thân rồi, nhuệ khí này cũng nên giảm bớt đi rồi, đừng lúc nào cũng theo lý đúng, không tha cho người khác.
.Hàn Nghệ ngượng ngùng cười, nói: - Hoàng hậu nói đúng, sau này thần sẽ chú ý.
.- Vậy cũng phải nói được làm được mới tốt a! Võ Mị Nương nói: - Kỳ thi lầnnày, Hiền Giả Học Viện của khanh coi như đứng trên đầu gió, đây là bản lĩnh của khanh, ta cũng vô cùng tán thưởng, nhưng Hứa Thị trung người ta cũng đã chừng này tuổi rồi, khanh làm cho ông ta mất mặt như vậy có phải có chút làm quá rồi không?
.Đây mới là mục đích hôm nay nàng ta đến.
.Đương nhiên, cho dù nàng ta không tới tìm Hàn Nghệ, Hàn Nghệ cũng dự tính đi gặp nàng ta, miễn cho xảy ra hiểu nhầm không cần thiết, nói:
.- Hoàng hậu, việc này thần cũng không cảm thấy mình làm quá, dù sao họ cũng đã nhận được thứ họ muốn, việc này có được tất có mất. Nói đến đây, hắn dừng một chút nói: - Thần không phủ nhận thần làm như vậy, chủ yếu là vì tôn sùng Hiền giả lục học của thần, thần hy vọng Hiền giả lục học có thể đạt được sự coi trọng, nhưng hoàng hậu người cũng biết, thần sẽ không một mực theo đuổi những lợi ích của bản thân mình, bởi vì thần biết môi trường xung quanh cũng quan trọng như vậy, lấy ví dụ như thần lập nên Ngõ Bắc, thần thân là thương nhân nhưng đồng thời thần cũng giúp các thương nhân khác, thần làm như vậy thực ra cũng là đang giúp Hứa Kính Tông và Lý Nghĩa Phủ bù đắp thiếu xót, nếu họ tiếp tục làm như vậy, chỉ sợ sẽ mất nhiều hơn được.
.Võ Mị Nương nghe vậy, cặp lông mày đen khẽ nhíu, nói: - Sao lại nói như vậy?
.Hàn Nghệ nói: - Thần biết dụng tâm của mấy người Lý Nghĩa Phủ, là muốn đề bạt thêm một số thí sinh hàn môn vào triều, nhưng thần cho rằng ít hay nhiều xưa nay cũng không phải việc quan trọng của cạnh tranh sĩ thứ.
.Võ Mị Nương hỏi: Vậy khanh nói điểm quan trọng ở đây là gì?
.- Công bằng!
.Hàn Nghệ nói: - Sĩ thứ có khác biệt, mấu chốt vẫn là ở công bằng, nếu muốn so ít nhiều, hàn môn luôn luôn chiếm số nhiều, chỉ là nói hàn môn gặp phải rất nhiều sự đối xử không công bằng, đây mới là vấn đề quan trọng. Bọn Lý Nghĩa Phủ lại muốn dùng thủ đoạn không công bằng này để xóa bỏ sự không công bằng này, vậy thì kết quả đương nhiên vẫn là không công bằng, trên nền tảng không công bằng, thứ tộc vĩnh viễn không thể đấu thắng sỹ tộc, vì thế họ làm như vậy chỉ làm sự việc càng ngày càng tồi tệ, thần thân làm thứ tộc, sao có thể khoanh tay đứng nhìn.
.Võ Mị Nương nghe được khẽ gật đầu, chỉ cảm thấy lời này cũng không phải không có lý.
.Hàn Nghệ lại nói tiếp: - Vì vậy về mặt chế khoa, thần nhấn mạnh thêm sự công bằng, sao hoàng hậu không nghĩ một chút, nếu sau này trong khoa khảo, mọi người đều bình đẳng, như vậy còn phân sĩ thứ gì chứ.
.Xem ra hắn nghĩ thực sự càng sâu xa hơn một chút so với ta. Trong lòng Võ Mị Nương nhẹ nhàng thở dài, đương nhiên nàng ta biết, thực ra Hàn Nghệ nói là đang giúp nàng ta bù đắp thiếu xót, dù rằng trong lòng Lý Nghĩa Phủ tự có suy tính của mình, nhưng không có nàng ta ở đằng sau ủng hộ, Lý Nghĩa Phủ và Hứa Kính Tông cũng không dám không kiếng dè gì như vậy, gật đầu nói: - Khanh nói rất có lý, muốn giải quyết vấn đề sĩ thứ, cách tốt nhất là đối xử công bằng, nếu như vậy, về tình về lý, đều có thể chiếm thế thượng phong.
.Nói xong, nàng ta nhẹ nhàng cười, nói: - Nhưng nếu không có hai người bọn họ, sự công bằng này của khanh chỉ sợ cũng không nhận được sự tán thành của mọi người.
.Hàn Nghệ sửng sốt, lập tức gật đầu nói: - Hoàng hậu nói rất đúng, thần cũng thừa nhận, nếu không có kết quả mang tính lật ngược của tiến sĩ khoa kia, con cháu nhà thế gia đại tộc cũng cơ bản sẽ không coi chuyện công bằng thành chuyện gì to tát, họ đã quen với ưu đãi rồi.
.Võ Mị Nương nói: - Vậy khanh còn thường cùng họ tranh cao thấp đấy thôi?
.Hàn Nghệ nói: - Hoàng hậu minh giám, thần không hề cùng bọn họ tranh cao thấp, dù cho thần hết sức tôn sùng Hiền giả lục học của thần, hay nói cách khác thần hạ thấp giá trị của tiến sĩ khoa, thần cũng là vì xóa bỏ quan niệm phân biệt sĩ thứ.
.Võ Mị Nương vậy càng tò mò, nói: - Lời này của khanh nói trên cơ sở nào?
.Hàn Nghệ nói: - Bất kể con em gia môn thế tộc hay là quan lớn, họ đều chiếm thiên thời địa lợi nhân hòa, mà Nho Đạo lại là chỗ dựa căn bản của họ, nếu một mực tranh giành với họ trên mặt Nho Đạo, những con em hàn môn kia rất khó mà vượt qua. Học vấn của họ đều là truyền lại qua từng đời, hơn nữa từ nhỏ đã nghe quen tai nhìn quen mắt, điểm xuất phát này là cách nhau quá xa, vì vậy có trong môi trường bình đẳng, hàn môn cũng rất khó đấu qua sĩ tộc được. Ngay lúc đầu khi đưa ra Hiền giả lục học thần đã nói qua, Hiền giả lục học này đều là vì hàn môn mà lập nên, vì Hiền giả lục học gần như đều là kiến thức mới, tư tưởng cũng không hề có chút liên quan đến Nho Đạo, nếu xét trên chỗ đứng của Hiền giả lục học mà cạnh tranh, vậy thì cạnh tranh sĩ thứ còn có thể coi là công bằng.
.Vì sao lần này, hai bên sĩ thứ đều vô cùng hài lòng với thành tích của chế khoa, cũng có thể nói là cả hai bên đều đạt được mục đích, thực ra đạo lý rất đơn giản, vì trên phương diện Hiền giả lục học, sĩ tộc không có ưu thế gì, điểm xuất phát của mọi người là giống nhau, ngược lại nhân số của hàn môn lại chiếm ưu thế, vì vậy tôn sùng Hiền giả lục học, thực ra chính là giảm thấp sự ảnh hưởng của sĩ tộc, thân hương đối với quốc gia.
.Võ Mị Nương nghe vậy, trầm ngâm không nói.
.Việc này là Hàn Nghệ đã sớm chuẩn bị tốt cho Võ Mị Nương, làm sao hắn có thể không nghĩ cho Võ Mị Nương, quan hệ giữa hai người họ đúng là dây mơ rễ má, vì vậy Hàn Nghệ làm bất cứ việc gì cũng bắt buộc phải nghĩ đến quyền lợi chính trị của Lý Trị và Võ Mị Nương, làm sao trong kế hoạch của mình, vì họ tạo nên lợi ích thuộc về họ là điểm phức tạp nhất trong cả kế hoạch của Hàn Nghệ.
.Hàn Nghệ liếc mắt thoáng nhìn Võ Mị Nương, nói: - Hoàng hậu, nếu muốn xóa bỏ cách biệt sĩ thứ, nên làm suy yếu sức ảnh hưởng của sĩ tộc trên tất cả các phương diện, mà không phải trên phương diện khoa khảo, như vậy rất khó tác động đến địa phương.
.Võ Mị Nương liếc mắt, tò mò nói: - Sao lại nói như vậy?
.Hàn Nghệ nghiêm mặt nói: - Theo thần quan sát, ảnh hưởng của sĩ tộc với triều đình không chỉ ở việc người trong gia tộc của họ làm quan trong triều, còn có một điểm, chính là rất nhiều đại thần đều xuất thân thế gia đại tộc, hiện nay các danh sư trong xã hội cũng hơn nửa là xuất thân thế gia đại tộc, vì vậy chúng ta nhất định phải làm suy yếu sức ảnh hưởng của sĩ tộc trên phương diện giáo dục.
.Võ Mị Nương lòng tràn đầy chờ mong nói: - Vậy không biết khanh có kế sách gì hay?
.Hàn Nghệ nói:
.- Lợi dụng Hiền giả lục viện và Học viện Chiêu Nghi.
.- Ồ!
.Hàn Nghệ nói: - Bây giờ sở dĩ sĩ tộc có thể thao túng giáo dục, chủ yếu là vì lão sư hiện tại quá ít, vì vậy chỉ cần chúng ta tăng số lão sư nhiều lên, như vậy là đủ để làm giảm sức ảnh hưởng của bọn họ trên mặt giáo dục.
.Võ Mị Nương nói: - Cũng không phải ai cũng có thể làm tấm gương sáng cho người khác, làm lão sư này cũng không phải nói làm là làm được.
.- Nếu dựa trên quy tắc này mà xem, Học viện Chiêu Nghi của chúng ta có vị lão sư nào đủ tư cách?
.- Vậy cũng đúng. Võ Mị Nương nghe thấy có chút đạo lý.
.Hàn Nghệ cười nói: Kỳ thực, Hiền giả lục viện chúng thần luôn vẫn lên kế hoạch đưa ra chứng nhận kỹ năng.
.- Chứng nhận kỹ năng?
.- Không sai!
.Hàn Nghệ nói: - Chính là dùng phương thức thi cử để phân biệt các cấp kỹ năng, ví dụ như thợ thủ công, lang trung, tính toán, trong đó cũng bao gồm chứng nhận lão sư.
.- Chứng nhận lão sư?
.- Đúng! Hàn Nghệ nói:
.- Chỉ cần vượt qua cuộc thi là có thể đạt được chứng nhận lão sư, có chứng nhận lão sư là có thể đến học viện dạy học.
.Võ Mị Nương chớp chớp mắt, bỗng nhiên cười nói: - Cách này thật là mới lạ.
.Hàn Nghệ nói: - Như vậy chẳng những có thể chuẩn bị nhiều lão sư cho Học viện Chiêu Nghi, mà còn có thể giảm thiểu sự thao túng của sĩ tộc với các lĩnh vực văn hóa, giáo dục, từ đó đạt được hiệu quả trăm hoa đua nở.
.Võ Mị Nương nói: - Ngoài điều này ra, còn có thể nâng cao vị trí của Hiền giả lục viện các khanh trong lòng dân chúng, khanh đây là một mũi tên trúng ba con chim a!
.Hàn Nghệ gật đầu nói: - Hoàng hậu quá khen.
.Hắn vừa dứt lời, lại nghe thấy tiếng trống vang lên.
.Ánh mắt Võ Mị Nương thoáng liếc ra ngoài, đột nhiên hỏi: - Đại hội vận động này khi nào bắt đầu?
.Hàn Nghệ suy nghĩ rồi nói: - Hẳn là còn có mười ngày nữa.
.Võ Mị Nương cười gật gật đầu, đột nhiên nói: - Vẫn là khanh suy nghĩ rất chu toàn.
.Lời này ý là ủng hộ Hàn Nghệ.
.Nhưng được sự đồng ý của Võ Mị Nương vẫn chỉ là một bước quan trọng, Hiền giả lục viện có thể phát triển lâu dài hay không cuối cùng vẫn phụ thuộc vào Hiền giả lục viện có thể cho thí sinh sự phát triển càng lâu dài hơn, vì vậy quan trọng vẫn là Lý Trị có đồng ý để Bộ Hộ, Công Bộ và Hiền giả lục viện hợp tác với nhau hay không.
.Nhưng sau khi thuyết phục Võ Mị Nương, Hàn Nghệ đã lập tức dâng lên tấu chương đã sớm chuẩn bị xong.
.Trong Lưỡng Nghi Điện.
.Lý Trị cầm một bản tấu chương, xem đến hăng say hứng thú.
.Mà Hứa Kính Tông, Lý Nghĩa Phủ ngồi bên dưới thấy thần sắc Lý Trị như vậy, vẻ mặt buồn bực hiện rõ không thể nghi ngờ. Bọn Lư Thừa Khánh phần nhiều lại là hiếu kỳ.
.Bản tấu chương này đương nhiên chính là của Hàn Nghệ dâng lên, việc liên quan đến việc Hiền giả lục viện bồi dưỡng nhân tài cho Hộ Bộ và Công Bộ.
.- Rất hay! Rất hay!
.Lý Trị đem tấu chương đưa về phía bên cạnh, Trương Đức Thắng thầm hiểu ý, nhận lấy tấu chương, sau đó đi về phía Lý Nghĩa phủ, đưa tấu chương cho Lý Nghĩa phủ. Lý Trị lại nói: - Hàn Nghệ, việc thi lấy chứng nhận này của khanh đúng là đặc biệt dụng tâm a!
.Thi lấy bằng?
.Mấy người Lý Kính tông đều cùng sửng sốt.
.Hàn Nghệ nói: - Hồi bẩm bệ hạ, tôn chỉ của Hiền giả lục viện là thực hiện vì thu hút người tài, phân cấp người tất nhiên cũng là dựa vào hiền tài mà phân, nhưng tài cũng có phân thành cao thấp lớn nhỏ, liền nói về lang trung, y đức, y thuật của lang trung nào càng tốt, trước mắt trong dân gian đều là bảo sao nghe vậy, không có một tiêu chuẩn chính xác nào, vì vậy để việc phân cấp càng kỹ lưỡng hơn, thần mới nghĩ đến dùng phương thức thi lấy bằng chứng nhận để phân cấp, có thể thi lấy chứng nhận càng cao hơn, thể hiện y thuật của ngươi càng cao minh, thợ thủ công cũng như vậy.
.Ngoài ra, cũng tiện cho triều đình huy động. Triều đình huy động lang trung và thợ thủ công dân gian, chỉ xem hộ tịch, nhưng lang trung và thợ thủ công rốt cục lợi hại cỡ nào, tài năng của họ có như thế nào nhiều nhất cũng chỉ là nói sao biết vậy. Giống như tổng thiết kế sư Vân Hưu của Hiền giả lục viện chúng thần, y cũng là thợ thủ công nhưng để y đi làm gỗ vậy không phải là dùng tài lớn làm việc nhỏ rồi sao, nếu có những giấy chứng nhận này, vậy triều đình huy động lên cũng có thể trong thời gian ngắn có thể phát huy hết khả năng của mỗi người, tận dụng hết những gì có thể sử dụng.
.Lý Trị liên tục gật đầu nói: - Nói có lý a!
.Làm sao đến mức đó rồi?
.Mấy người Hứa Kính Tông nghe đến u mê rồi, lần này không phải bàn bạc chuyện giữa Bộ Hộ và Hiền giả lục viện sao
.Mà lúc Hàn Nghệ nói, Lý Nghĩa Phủ đã xem sơ qua tấu chương một lượt, lại đưa tấu chương cho Hứa Kính Tông, lập tức đứng lên nói: - Bệ hạ, thần cho rằng thi lấy bằng gì đó có chút không hợp lý lắm, như thế này thực sự rất tốt, nhưng vấn đề là trên đời này có mấy người thợ thủ công biết chữ, không biết chữ thì làm sao tham gia thi được.
.Hàn Nghệ cười nói: - Lý Trung thư nói đúng, hiện giờ quả thực thợ thủ công không biết chữ, nhưng cũng không có nghĩa là thợ thủ công mãi mãi không biết chữ. Đất nước muốn phát triển, muốn tiến bộ, vậy thì chắc chắn phải nâng cao tố chất của người dân, những thợ thủ công biết chữ thường mạnh hơn nhiều những thợ thủ công không biết chữ.
.Lý Nghĩa Phủ cười nói: - Ai biết chữ còn đi làm thợ thủ công chứ.
.- Trước mắt tuy rằng không có, tất nhiên sau này thì còn chưa biết đâu.
.Hàn Nghệ cười nói: - Lý Trung thư có biết trong xưởng mộc Phượng Phi Lâu của ta, thợ thủ công cao cấp bao nhiêu tiền một tháng không? Ông có biết thiết kế sư của Tự Do Chi Mỹ bao nhiêu tiền một tháng không? So với đãi ngộ của quan viên cửu phẩm thật không kém, hơn nữa việc mà họ làm so với quan viên cửu phẩm còn ít hơn nhiều, họ chỉ ngồi trong phòng vẽ đồ họa là được, căn bản không cần đến phường may làm lụng vất vả. Nhưng cũng không có cách khác, họ chính là có thiên phú, họ có thể thiết kế ra thứ mà khách hàng thích, vậy đương nhiên thương nhân phải bỏ ra số tiền lớn để giữ bọn họ lại. Từ đó có thể thấy, kèm theo sự phát triển của thương nghiệp, đất nước giàu mạnh, thợ thủ công cũng sẽ trở nên ngày càng lành nghề, vậy thì sự xuất hiện của thợ thủ công kỹ thuật cao cũng là lẽ đương nhiên.
.Huống hồ, việc này cũng có trợ lực lớn cho đất nước, chính là nói có bột mới gột nên hồ, trên rất nhiều phương diện, đất nước đều cần thợ thủ công thiên tài, ví dụ như nghiên cứu vũ khí, ví dụ như xây dựng tu sửa thủy lợi, cầu đường Bài văn kia của Vương Huyền Đạo nói rất đúng, thời kì cuối Trinh Quán, Đại Đường ta bốn phương thần phục mà hiện tại lãnh thổ lại càng là rực rỡ chưa từng có, làm thế nào để hát tiếp khúc tiến mạnh mẽ, đã tốt càng muốn tốt hơn, đó chính là mỗi bộ phận nhỏ đều làm tới mức vô cùng hoàn thiện, thử nghĩ một chút, nếu dân chúng trong thiên hạ đều có thể ngâm thơ làm câu đối, vậy là một thời kỳ hoàng kim cỡ nào, Đại Đường ta lại là cường thịnh đến bậc nào.
.Lý Trị nghe được liên tiếp gật đầu, nửa câu sau này là nói cho y nghe, y muốn vượt qua công lao to lớn của Lý Thế Dân thì bắt buộc phải đã tốt còn muốn tốt hơn, vì đại kết cấu Lý Thế Dân đã định ra, chỉ có nâng Đại Đường bước lên thời kỳ hoàng kim không cách nào sánh kịp mới có thể vượt qua Lý Thế Dân. Ở Triều Hán, vì sao Vũ Đế so với Cao Tổ càng được người ta ca tụng không ngừng, chính là vì Vũ Đế là người đầu tiên trong lịch sử gần như có thể nói là tiêu diệt hoàng đế của các dân tộc du mục phương Bắc, chỉ một điểm này cũng đủ nói hơn một ngàn năm rồi.
.Lý Nghĩa Phủ sao lại không biết Hàn Nghệ có chủ ý quỷ quái gì, nói: - Ngươi đừng có thật giả lẫn lộn, ta chỉ hỏi ngươi, thợ thủ công không biết chữ thì họ làm sao thi được?
.Hàn Nghệ cười nói: - Trên tấu chương đã viết vô cùng rõ ràng, bằng chứng nhận này là để phân đẳng cấp, từ trung cấp trở xuống, chúng ta có thể dùng cách khảo nghiệm thực tiễn, chính là kiểm tra năng lực tay chân của họ, mà làm thết kế sư cao nhất không chỉ phải biết chữ mà còn phải biết vẽ.
.Lý Nghĩa Phủ cười nói: - Vậy sao ngươi không đợi sau khi thợ thủ công biết chữ rồi hãy để xuất ra.
.Hàn Nghệ nói: - Lý Trung thư vẫn còn chưa hiểu ý ta, ta đưa ra điểm này không phải đợi đến khi thợ thủ công tới dự thi, mà là để càng nhiều người có thiên phú trên các phương diện đến làm thợ thủ công, trước đó không phải ta đã nói rồi sao, thợ thủ công cao cấp đã có đãi ngộ cao cấp, như vậy sẽ thu hút không ít những người có tài, hiểu biết chữ nghĩa đổi ý, mà Viện Công học của Hiền giả lục viện chính là để bồi dưỡng thợ thủ công cao cấp nhất. À, Hiền giả lục viện chúng ta đã đổi tên gọi thợ thủ công cao cấp nhất thành công trình sư.
.Công trình sư, nghe cũng trâu bò a!
.Lúc bọn họ tranh luận, mấy người Hứa kính Tông đều đã xem qua một lượt rồi.
.Lý Trị hỏi:
.- Chư vị ái khanh nghĩ như thế nào?
.Lư Thừa Khánh nói: - Lấy dự thi để phân người tài, từ xưa cũng có, mà Ngự y trong cung đình không phải cũng trải qua từng đợt tuyển chọn sao, chỉ là từ trước đến giờ chưa từng áp dụng với dân gian, hơn nữa cũng chưa từng áp dụng với nhiều chức nghiệp như vậy, thần cho rằng làm như vậy, chỉ càng trở nên tốt hơn mà không trở nên càng kém, nếu nói, lại thất bại, cũng chỉ như vậy, tại sao không thử xem.
.Bọn Hứa Ngữ Sư, Đỗ Chính Luân cũng liên tục gật đầu, đây không chỉ là phân thành nhiều cấp khác nhau sao, không có gì là không thể cả. Hứa Kính Tông cũng không có ý kiến, họ chính là không tin những thư sinh, tài tử kia trở về làm thợ thủ công.
.Lý Trị gật đầu nói: - Vậy được, việc này trẫm liền chuẩn tấu, còn với việc Hiền giả lục viện giúp đỡ Hộ Bộ bồi dưỡng nhân tài, trẫm cũng cảm thấy hợp tình hợp lý. Hôm nay sự thực đã nói rõ, cách tính mới của Hàn Nghệ nhanh hơn mà chính xác hơn, mà chủ quản tài chính của Hộ Bộ lúc tính toán rắc rối lại sơ suất không xong, hàn Nghệ nói Hộ Bộ cần có nhân tài toán học, cũng là hợp tình hợp lý. Lý trị rõ ràng vô cùng hài lòng với đề nghị được nêu ra của Hàn Nghệ.
.Dù sao thí sinh mà y coi trọng cũng đều ở Hiền giả lục viện, làm như vậy có thể thuận lợi để những người này gia nhập bộ môn quyết sách trong triều.
.Hứa Kính Tông thấy Hàn Nghệ dâng tên tấu chương này cũng biết Võ Mị Nương cũng đã ngầm đồng ý, nhưng lão vẫn phải tận lực ngăn cản, việc dự thi này không có quan hệ gì với tranh đấu quyền lực, nhưng tính chất của việc này lại rất không giống nhau. Vì chế khoa vốn nằm trong tay Hiền giả lục viện, quan trọng là không có ai có thể đoạt lấy, nếu như còn có thể đẩy viện sĩ cửu phẩm của Hiền giả lục viện về cơ quan quyền lực, việc này làm sao được, nói: - Bệ hạ, coi như Hộ Bộ cần nhân tài toán học kiểu mới này, có thể để quan viên của Hộ Bộ tới Hiền giả lục viện học tập, không nên vì vậy mà phá vỡ quy định kỷ cương triều đình.
.Hàn Nghệ nói: - Lời này của Hứa Trung thư sai rồi, thực ra quan viên Hộ Bộ đã sớm học ở Hiền giả lục viện học rồi cách tính mới này rồi, nhưng đồng thời Hộ Bộ cũng thiếu đi nhân thủ. Đạo lý này rất đơn giản, Đại Đường chúng ta mở mang bờ cõi quá nhanh, Tây Bắc trong chốc lát đã có thêm một vùng đất lớn như vậy, nhân khẩu, đất đai, sưu thuế, đây lại ều là việc của Hộ Bộ ta, Hộ Bộ ta chiêu mộ thêm nhân tài, đó là điều nên làm.
.Hứa Kính Tông nói: - Mặc dù các ngươi thiếu người, ngươi không biết nói với Lại Bộ sao, cho dù ngươi có lý nhưng triều đình có chế độ văn minh của triều đình, nếu chỉ vì Hộ Bộ ngươi thiếu nhân tài, ngươi có thể không để ý tới quy định của triều đình, vậy các cơ quan khác cũng có thể như vậy sao.
.Lý Trị cười nói: - Hứa ái khanh, khanh không cần kích động, tấu chương của Hàn Nghệ dâng lên đã nói rõ, vẫn là do Lại Bộ chủ trì cuộc thi tuyển chọn, đây cũng coi như không phá vỡ quy định của triều đình.
.Lý Nghĩa Phủ vội vàng góp sức nói:
.- Bệ hạ, quan viên Lại Bộ đâu biết về toán học, công học. Trên triều đình chỉ có Hiền gỉa lục viện mới có thể ra đề, mà Hàn Thị lang lại là Hộ Bộ Thị lang, không lấy lòng tiểu nhân đo lòng quân tử, chỉ là nếu làm như vậy, HànThị lang bên này phụ trách đào tạo, lại ở bên kia thay mặt Hộ Bộ phụ trách chiêu nạp, đề thi lại vẫn do hắn ra, vậy thì có phải do Lại Bộ chủ trì hay không cũng không quan trọng nữa.
.Hàn Nghệ cười nói: - Không biết Lý Trung thư có kế sách hay gì? Dù sao trước mắt Hộ Bộ rõ ràng là cần nhân tài trên phương diện này, nếu Hộ Bộ có thể điều phái nhân tài như vậy cho Hộ Bộ ta, vậy ta có thể thu lại tấu chương kia.
.Lý Nghĩa Phủ hơi hơi nhíu mày, nói: - Vậy có thể do Lại Bộ điều nhiệm quan viên đến Hiền giả lục viện học tập, sau khi học xong lại đến Hộ Bộ nhậm chức.
.Hàn Nghệ nói: - Như vậy cũng được, đầu tiên ông phải để các quan viên kia tham gia kỳ thi chế khoa, sau khi thi đỗ mới có tư cách vào Hiền giả lục viện học tập, nếu ngay cả điểm căn bản này cũng không có, vậy dứt khoát để cho Tam tỉnh huấn luyện, Hiền giả lục viện ta cũng không có nhiều công sức như vậy.
.Lý Nghĩa phủ sau khi nghe xong, hận không thể phun vào mặt Hàn Nghệ, người ta không dễ dàng gì mới có thể làm quan, ngươi lại bảo người ta đi tham gia khoa khảo, quỷ mới đồng ý đi a!
.Lý Trị liếc mắt nhìn bọn họ một cái, cười nói: - Hai vị ái khanh, trong lòng trẫm rõ, đều rất có lý, nhưng trước mắt mà nói, việc này cũng không có cách nào xử lý, vì chỉ có Hàn Nghệ là hiểu Hiền giả lục học nhất, đợi sau này trong triều đầy đủ nhân tài, vậy thì Hàn Nghệ tất nhiên sẽ không phụ trách nhiều như vậy, tạm thời cứ quyết định như vậy đi. Trẫm cũng tin Hàn Nghệ sẽ giải quyết công bằng, bất kể là Trại huấn luyện hoàng gia lúc trước và Học viện quân sự Đại Đường hiện tại, Hàn Nghệ đều làm vô cùng xuất sắc, cũng vô cùng công bằng.
.Lý Nghĩa Phủ, Hứa Kính Tông thấy Lý Trị quyết tâm đứng về phía Hàn Nghệ, mà cũng không tìm ra cách nào tốt hơn, quan trọng vẫn là không có ai hiểu Hiền giả lục viện này, cũng chỉ có thể từ bỏ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận