Hiệp Đạo Xuyên Đường Triều

Chương 1156.1: CÒN PHẢI NÓI TIẾNG "CẢM ƠN"

.Về luật pháp, ở thời kỳ đầu Đường vẫn là vô cùng được xem trọng, trừ phi là đấu tranh chính trị, về mặt đối đãi với bách tính, bình thường đều là khá khoan dung, hiện giờ tội phạm nhốt trong lao ngục vẫn chưa đến năm mươi người.
.Sau khi Lư Thừa Khánh xem xong điều tra của Cục Dân An, quả thật có vài người mượn việc đánh bạc, ăn chặn tiền tài của bách tính, loại người này tuyệt đối vượt qua giới hạn của đánh bạc, cảm giác chính mình quả thực quá khoan dung điểm này rồi.
.Trải qua mấy phiên suy nghĩ, quyết định trong mười lăm sòng bạc, mười chủ quản sòng bạc phán giam giữ ba năm, năm người phán giam giữ một năm, trong đó ba sòng bạc lớn nhất phạt một trăm quan, mười hai sòng bạc còn lại phạt từ ba mươi quan đến dưới tám mươi quan. Một trăm quan này đối với Hàn Nghệ mà nói, không tính là gì, nhưng đối với người khác mà nói, đây tuyệt đối là một khoản tiền lớn, nhưng Hàn Nghệ không sợ bọn họ không đưa, bởi vì phía sau bọn họ có người nha, nếu như ngươi không đưa, nếu chẳng may để lộ bọn họ ra, vậy thì thú vị rồi.
.Nhân viên liên quan của sòng bạc còn lại, chỉ có bảy người phán giam cầm một năm, còn lại là lao dịch một năm, phạt hai quan đến dưới mười quan, cứ xem chức vị lớn nhỏ thôi.
.Về phần con bạc, thống nhất phạt hai quan tiền, cưỡng bức lao dịch một tháng, nếu không có tiền, vậy thì làm một thêm tháng, người có tiền thì chắc chắn không muốn làm thêm một tháng, chỉ hai quan tiền, người không có tiền thà rằng làm việc thêm một tháng, cũng không chịu giao hai quan tiền, đối với một tháng kiếm được hai quan tiền, thế này là quá được rồi.
.Phán phạt kiểu này kỳ thực là vì phân chia giàu nghèo.
.Sau khi việc này định ra, lại giao trở lại Đại Lý Tự, Đại Lý Tự bây giờ không có áp lực, dù sao Hoàng đế đã mở lời, không trách được ta, trong vòng một ngày đã phê chuẩn rồi.
.Sau khi lấy được thư thẩm phán của Đại Lý Tự, Cục Dân An lập tức công bố những xử phạt này, và còn biểu thị rất rõ ràng, nghiêm cấm bất cứ kẻ nào mở sòng bạc ở bất kỳ nơi nào, đây tuyệt đối là thuộc vào việc phạm pháp. Nhưng cũng không nói rõ quy định, bài bạc chính là thuộc vào phạm pháp, việc này không có cách nào biểu đạt rõ ràng, ngươi cùng người thân cá cược ở nhà, ta cũng đi bắt ngươi, vậy thì quá không nhân tính rồi, nhưng cũng không thể nói ngươi có thể cá cược, thế này cũng không đúng nha, chỉ có thể áp dụng phương thức tránh nặng tìm nhẹ.
.Nhưng bất kể thế nào, Cục Dân An vẫn giải thích rõ ràng mục tiêu của nhiệm vụ lần này, chính là thanh trừ sòng bạc, người không dính dáng đến sòng bạc thì không cần sợ hãi, sẽ không liên lụy đến người vô tội, dù sao phán phạt đã xuống rồi.
.Ngay vào ngày đó, rất nhiều người giám hộ chạy đến giao nộp tiền phạt, đem người trở về trước.
.Bên trong Cục Dân An náo nhiệt dị thường, Hàn Nghệ đặc biệt giữ lại ba mươi cảnh sát hoàng gia để giải quyết thủ tục cho bọn họ.
.- Âu Dương bá bá, người cũng tới rồi!
.Dương Mông Hạo mới tuần tra trở về, cao hứng phấn chấn hướng tới một lão già chào hỏi.
.Nhưng lão già kia lại che nửa bên mặt, cười gật gật đầu, lại hướng tới một công tử ngoài hai mươi tuổi ở bên cạnh gào nói: - Ngươi còn đứng ngây ở đây làm gì, còn không mau cút về cho lão tử.
.Kỳ thật những người này bọn họ đâu có muốn đến, nhưng Cục Dân An nói rõ quy định rồi, nhất định phải đích thân đến ký tên lĩnh người, đừng lấy hạ nhân đến lừa gạt chúng ta, nếu hạ nhân đến, chúng ta sẽ không thả người. Đây đương nhiên là Hàn Nghệ nghĩ ra, các ngươi sợ nhất mất mặt, ta cứ muốn các ngươi xấu hổ, xem các ngươi lần sau còn dám phạm tội không.
.- Nhị bá! Vi Quý kia được một gã cảnh sát hoàng gia đưa đến đại sảnh, đứng trước mặt Vi Hưu, cúi thấp đầu gọi một tiếng, đâu còn kiêu ngạo như trước nữa.
.- Nhị bá! Đại ca!
.Vi Phương cả mặt xấu hổ đi đến.
.Vi Quý liếc mắt lườm, nghiến răng nghiến lợi, nói: - Ngươi còn mặt mũi gọi ta đại ca!
.Vừa dứt lời, Vi Hưu trực tiếp đánh một bạt tai trên mặt Vi Quý.
.Cả người Vi Quý đều chết điếng, kinh ngạc nhìn Vi Hưu, tựa như nói, ông không đánh hắn, đánh ta.
.Vi Phương vừa thấy tình huống này, hận không thể chạy trốn a!
.Vi Hưu giận trợn tròn mắt nói: - Ngươi còn không biết xấu hổ trách Phương Nhi, ngươi xem xem ngươi đã làm được việc gì, mặt mũi Vi gia chúng ta đều bị ngươi làm mất hết rồi.
.Vi Quý sợ tới mức sợ hãi không ngừng, ôm nửa bên mặt nói: - Con biết sai rồi!
.Cái đánh này của ông ta, lập tức dẫn đến cộng hưởng, chỉ một thoáng, âm thanh bạt tai vang lên không dứt, những người giám hộ này ai nấy đều là một bụng tức giận, xưa nay chưa từng bị mất mặt như vậy, nhưng bọn họ cũng không có cách nào phát tiết lên Cục Dân An, chỉ còn phát tiết lên người con cái, đạo lý này rất đơn giản a, đêm đó ngươi không đi đánh bạc thì đâu có chuyện này a.
.Cảnh sát hoàng gia ở bên cạnh khẩn trương lên tiếng ngăn cản, muốn đánh thì về nhà đánh, không nên đánh đây, các ngươi đây khiến cảnh sát hoàng gia chúng ta thêm lúng túng a!
.Vi Hưu cũng thật không ngờ sẽ dẫn tới phản ứng dây chuyền, chỉ cảm thấy tội ác sâu nặng, lại hướng tới Vi Phương ôn hòa cười nói: - Phương Nhi, việc này con làm rất đúng, tiếp tục làm tốt thế. Nói xong vỗ vỗ bả vai Vi Phương.
.Đây là tình huống gì vậy? Vi Phương cũng đã chuẩn bị trốn chạy bất cứ lúc nào rồi, miệng khẽ mấp máy, cũng không biết nên nói gì.
.Vi Hưu nói: - Con làm gì, chẳng lẽ nhị bá còn để con uổng cố luật pháp, biết luật phạm luật sao, con là con cháu của Vi gia, phải luôn luôn nhớ đến vinh diệu của Vi gia chúng ta, đừng giống đại ca con.
.- Vâng, nhị bá yên tâm, con nhất định sẽ làm tốt! Vi Phương thẳng lưng, trong lòng không thôi vui vẻ, cuối cùng ta cũng có thể về nhà rồi.
.Vi Hưu cười nói: - Vậy được, nhị bá không quấy rầy con chấp hành công vụ nữa, con đi làm đi. Nói xong lại lườm Vi Quý, hừ một tiếng, phất tay áo rời đi.
.Vi Quý cả mặt ngu ngơ đi theo ra ngoài.
.Trên xe ngựa, nước mắt Vi Quý liền rơi xuống, chỉ cảm thấy cũng quá ủy khuất rồi.
.- Sao hả? Con còn cảm thấy ủy khuất sao? Lời tuy như thế, nhưng giọng điệu Vi Hưu lại là hòa hoãn không ít.
.Vi Quý đầu tiên là đánh giá sắc mặt Vi Hưu, sau đó mới nói: - Nhị bá, con là đại ca của y, sao y có thể bắt con?
.Vi Hưu nói: - Nếu lúc ấy Phương Nhi thả con, nó có thể sẽ vì vậy mà liên lụy, thậm chí là bị Cục Dân An đuổi ra khỏi cửa.
.- Cảnh sát hoàng gia này có gì ghê gớm. Vi Quý càng nói càng não.
.- Nói bậy!
.Vi Hưu trừng mắt, nói: - Chẳng lẽ con không thấy, lần này Cục Dân An đã bắt bao nhiêu con cháu quý tộc, bất kể là Hình Bộ, hay là Đại Lý Tự cũng không dám làm như thế, mà Cục Dân An dám làm thế, cả bệ hạ cũng tự mình hạ lệnh trừng phạt đám các con, có thể thấy được Cục Dân An không đơn giản như con tưởng tượng, Phương Nhi có thể ở Cục Dân An, tiền đồ rất có triển vọng, ta cảnh cáo con, nếu vì con mà làm hỏng tiền đồ của Phương Nhi, ta không tha cho con. Còn nữa, con cũng không học tập đệ đệ con đàng hoàng đi, cả ngày chỉ biết chơi bời lêu lổng, nếu trại huấn luyện mở nữa, con cũng phải vào đó cho ta,
.Vi Quý kinh hoảng nói: - Con không thèm đi, con và Hàn Nghệ vốn dĩ có khúc mắc, nếu con đi, chẳng phải là dê vào miệng cọp, con chết cũng không đi.
.Phòng làm việc Tổng cảnh ti, ngoại trừ năm trùm sỏ ra, còn có bảy tám người đang ngồi, ai nấy đều là lão già năm sáu mươi tuổi.
.- Các vị thúc thúc bá bá, lần này thật sự là xin lỗi, kỳ thực tiểu chất cũng không muốn làm vậy, chỉ là Cục Dân An chúng ta đã xem một vài tư liệu, phát hiện rất nhiều vụ án có liên quan đến sòng bạc, bởi vậy mới quyết định niêm phong tất cả các sòng bạc.
.Trình Xử Lượng vẻ mặt xin lỗi hướng tới những người đó nói.
.- Lượng Tử, ngươi ngàn vạn lần đừng nói thế, việc này các ngươi làm rất đúng, dù nói thế nào, bài bạc này cũng không phải chuyện tốt, nên ngăn chặn.
.- Còn không phải sao, mấy tôn tử kia của ta cũng bị phụ mẫu chúng làm hư rồi, đến mức coi trời bằng vung, chúng ta còn phải cảm ơn ngươi giúp ta quản giáo nghiệt tử kia.
.- Không dám! Không dám!
Bạn cần đăng nhập để bình luận