Hiệp Đạo Xuyên Đường Triều

Chương 990: Tai họa ngầm lớn nhất

.- Thật sự là kỳ quái!
.Sau khi từ bên trong điện Lưỡng Nghi đi ra, Lý Nghĩa Phủ cau mày, vẻ mặt đầy nghi hoặc, hướng về Hứa Kính Tông nhỏ giọng nói: - Hiền huynh, việc này nói lớn không lớn, nói nhỏ không nhỏ, bệ hạ lập tức tuyên triệu ta đến, rõ ràng là khá coi trọng việc này, tuy nhiên chỉ thảo luận trong chốc lát, còn chưa đưa ra kết luận, bệ hạ liền bảo ta quay chở về, không biết cuối cùng bệ hạ là có ý gì?
.Hứa Kính Tông cũng không hiểu rõ nói: - Lão phu nghĩ cũng không ra.
.Lý Nghĩa Phủ thoáng chút suy nghĩ nói: - Thực ra nói cho cùng cũng là vài tên tá điền mà thôi, cho dù bệ hạ có tin Hàn Nghệ một bề, cũng không cần thiết bởi vì có mấy tá điền, mà đi trách móc những quý tộc kia. Thật ra thì chỉ cần là bệ hạ để cho Hàn Nghệ trả lại những tá điền kia, là có thể giải quyết việc này rồi, các quý tộc kia cũng nghĩ như vậy đấy.
.Hứa Kính Tông cũng không nghĩ ra chút manh mối nào, hừ nói: - Hàn Nghệ tên tiểu tử này vừa mới đến, thì sẽ không an tâm, nếu như không có hắn thì thật sự là phúc của Đại Đường ta a.
.Lý Nghĩa Phủ nói:
.- Động cơ của Hàn Nghệ làm người ta vô cùng khó hiểu, hắn làm như vậy, đắc tội tất cả thân hào nông thôn, địa chủ, quý tộc và cả văn võ bá quan hoàng thân quốc thích. Chẳng có lẽ đầu hắn thật sự có vấn đề, nhưng với sự hiểu biết của ta đối với hắn, thì hắn không phải là người vọng động vậy đâu.
.Hứa Kính Tông nói: - Ý của ngươi là trong đó có âm mưu khác sao?
.Lý Nghĩa Phủ gật đầu, nói: - Đúng là ta không thể giải thích rõ ràng, tuy nhiên nếu bệ hạ không có tỏ thái độ, chúng ta vẫn là yên lặng theo dõi diễn biến, để tránh rơi vào bẫy của Hàn Nghệ.
.Một năm bị rắn cắn mười năm sợ dây thừng!
.Bên trong điện Lưỡng Nghi.
.Sau khi đợi những đại thần kia rời khỏi, Lý Trị lập tức mặt âm trầm nhìn chằm chằm Hàn Nghệ, trôi qua một hồi lâu y mới nói: - Tiểu tử ngươi thật sự đã gây ra phiền toái cho trẫm, trẫm vừa mới đề bạt ngươi, ngươi không thể cho trẫm sống yên một chút sao.
.Việc này trách ta, không phải là bọn chúng đụng đến ta, thì ta---- ta cũng sẽ đụng tới bọn chúng! Hàn Nghệ hành lễ nói: - Bệ hạ minh giám, vi thần làm như vậy không phải vì vi thần, mà chính là vì Đại Đường ta.
.- Lại là vì Đại Đường! Lý Trị hừ một tiếng nói: - Được, ngươi nói ra một chút xem nào, ngươi dốc hết tâm huyết vì Đại Đường như thế nào.
.- Chưa nói tới dốc hết tâm huyết! Hàn Nghệ ngượng ngùng cười nói.
.Lý Trị giận nói: - Chớ nói nhảm, ngươi vì sao phải làm như vậy?
.Hàn Nghệ nghiêm mặt nói: - Bệ hạ, quy chế của nước Đại Đường ta là cái gì, không phải đều là quân điền chế sao, mà mấu chốt của quân điền chế là đất đai, bởi vậy từ đầu năm Trinh Quán Thái Tông Hoàng Đế đã nghiêm khắc hạn chế vương công quý tộc thôn tính ruộng đất, quan nhất phẩm, quan nhị phẩm có thể có bao nhiêu đất đai đều đã có văn bản quy định rõ ràng, nhưng từ cuối Trinh Quán cho đến trong năm Vĩnh Huy, thiên hạ thái bình đối với việc này có chút buông lỏng, hơn nữa đời sau của công huân các ngày càng nhiều, những vương công quý tộc, thân hào địa chủ nông thôn cũng bắt đầu thôn tính đất đai
.Nhưng nói trở lại, từ xưa đến nay đều là như thế, một khi quốc gia phồn vinh yên ổn, thì những vương tôn quý tộc, thân hào địa chủ liền sẽ thôn tính đất đai, bởi vì trong tay bọn họ nắm giữ lượng tiền tài rất lớn, hơn nữa con cháu ngày càng nhiều, chỉ có thôn tính đất đai, còn có một nguyên nhân khác, đó là bởi vì năng lực chịu đựng của dân chúng quá yếu ớt, một khi có bão táp mưa sa, chỉ có thể bán đất để vượt qua cửa ải khó khăn, vì kế sinh nhai chỉ có thể biến thành tá điền, triều đình phải coi trọng việc này.
.Lý Trị nhíu mày, trong lòng của y kỳ thật cũng hiểu được, khai quốc công huân vốn chỉ là một vài người, nhưng đã nhiều năm như vậy rồi, mỗi người đều có con cháu đầy đàn, như vậy nhu cầu đối với đất đai ngày càng tăng cũng là điều tự nhiên, kỳ thực triều đình đều thưởng cho hậu nhân của những công huân này không ít đất đai, nhưng vẫn còn không đủ, đây cũng là một chuyện làm người ta đau đầu, chỉ vào bên cạnh ghế nói: - Ngươi ngồi đi!
.- Đa tạ bệ hạ!
.Hàn Nghệ ngồi xuống.
.Lý Trị lại nói: - Ngươi nói tiếp.
.- Tuân mệnh!
.Hàn Nghệ lại nói: - Thôn tính đất đai có ba hại, thứ nhất làm suy giảm lợi ích của bệ hạ, trong tay bọn họ nắm giữ hàng loạt đất đai, nhưng đất đai sẽ không biến ra nhiều thêm, đến về sau bệ hạ phong thưởng sẽ càng ngày càng gian nan, sớm hay muộn sẽ gặp phải cục diện không còn đất đai, nhưng phong thưởng cho công thần đất đai đó là quy định của triều đình, thậm chí có thể nói là bệ hạ cho thần tử lời hứa hẹn, đến lúc đó nên làm gì? Bệ hạ đang trong thời bình phải nghĩ đến thời loạn, không thể chờ sau khi vấn đề xuất hiện, mới suy nghĩ giải quyết như thế nào.
.Thứ hai, suy giảm tới lợi ích của dân chúng, quân điền chế vốn là trả cho dân chúng sự tự do, khiến cho dân chúng đều có đất để trồng trọt, do đó khiến cho quốc gia an định lại, đây cũng là nguyên nhân căn bản mà Đại Đường ta có thể giàu có. Nhưng là bọn họ lại thôn tính ruộng đất khắp nơi, làm cho dân chúng cuối cùng lâm vào tình cảnh khổ cực là đối tượng cho bọn họ cướp đoạt, nếu như mưa thuận gió hòa, thì những tá điền này cũng vẫn có thể miễn cưỡng đủ sống sót, nhưng một khi có cái tai nạn gì đấy, dân chúng chẳng những phải đối mặt những thương tổn mà tai họa mang đến, còn phải đối mặt với sự bóc lột của địa chủ, thu thập từ thuế của triều đình, dưới ba tầng đả kích nặng nề này, cuộc sống tá điền chỉ biết càng ngày càng khổ, thậm chí còn dẫn đến bạo loạn.
.Thứ ba, làm suy giảm lợi ích của quốc gia, nhiễu loạn của tất cả các triều đại, đều là bắt đầu từ mâu thuẫn giữa nông dân và giai cấp địa chủ, đây cũng là nguyên nhân xuất hiện quân điền chế, nếu mà vẫn để mặc cho bọn họ tiếp tục làm như thế này, mà triều đình không có động tác gì, thì lịch sử chắc chắn sẽ lại tái diễn. Kỳ thật nói cho cùng, bọn họ cướp đoạt không chỉ là lợi ích của dân chúng, lại càng là lợi ích của quốc gia và bệ hạ.
.Quân chủ, quốc gia, dân chúng. Dựa vào ba điểm này, như vậy tổng kết lại, chính là có trăm hại mà không có một lợi.
.Lý Trị im lặng thật lâu sau, đột nhiên thở dài nói: - Ngươi nói ra những điều này, trẫm làm sao lại không biết, nhất là sau khi phong thưởng lần này, trẫm mới biết được hóa ra địa khu Quan Trung đã mất đi bao nhiêu đất có thể phong thưởng. Nói tới đây, mặt y lộ ra vẻ giận dữ, nói: - Còn có hậu duệ của công huân này, ỷ vào công trạng của tổ tiên, ngang ngược, không coi ai ra gì động một chút lại lấy việc cha mình lập nhiều công lao đến gặp trẫm nói lý. Đó là phụ thân của bọn họ lập nhiều công lao, cũng không phải là bọn họ, triều đình cũng cấp cho bọn họ đủ lợi ích, nhưng bọn họ vẫn chưa hài lòng. Ngươi hiện giờ bắt đi mấy tá điền của bọn họ, bọn họ liền đến trước mặt trẫm làm rùng beng lên, nhưng khi trẫm cầu xin bọn họ làm chuyện gì thì bọn họ lại giả ngây giả ngô, thật sự là buồn cười.
.Thực ra đám người Vũ Văn Tăng Ni làm loạn lần này khiến cho Lý Trị cảm thấy vô cùng khó chịu, hiện giờ y chính là muốn thanh trừ những lão tử kia, tổ chức và thành lập lấy Lý Trị làm trung tâm nội các, ngươi động một chút là lại lôi chuyện của phụ thân ngươi ra mà nói, phụ thân ngươi thì nguyện trung thành với phụ thân ta, còn Hàn Nghệ thì nguyện trung thành với ta đấy, dựa vào cái gì mà công huân của ta lại phải nhượng bộ đám hậu nhân công huân của cha ta, nói cho cùng những người đó vẫn đang lấy Lý Thế Dân để đè ép Lý Trị.
.Lý Trị hiện tại hận nhất chính là điểm này.
.Xem ra y cũng đủ vất vả đấy chứ. Hàn Nghệ nói: - Bệ hạ, hiện giờ mới bắt đầu, vẫn chưa nhìn được ra cái gì, nhưng nếu như cứ mặc kệ không quan tâm, như vậy thì cái tai họa ngầm này sớm hay muộn sẽ gây thành tai họa lớn, bệ hạ hẳn nên làm sớm để ngừa phạm tội.
.Lý Trị cau mày nói: - Vậy việc này nên phòng bị như thế nào?
.Hàn Nghệ nói:
.- Phòng bị đất đai bị thôn tính, giống như đề phòng hồng thủy, không thể đợi sau khi hồng thủy đến mới đi ngăn lại, vậy khẳng định là không ngăn lại được nữa. Mấu chốt của việc thôn tính đất đai là năng lực sinh tồn yếu đuối của bách tính, bơi vì hiện nay thủ đoạn sinh tồn của bách tính Đại Đường ta chỉ có một cái, đó chính là nghề nông, bách tính mất đi ruộng đất, cũng không biết làm thế nào để sinh tồn, vì vậy mới biến thành tá điền, nếu như còn có biện pháp khác, bọn họ cũng khôg cam nguyện biến thành tá điền bị địa chủ lợi dụng. Mặt khác khi bắt đầu có một lực lượng bắt đầu cạnh tranh với địa chủ, thì giá trị của bản thân dân chúng sẽ được tăng cao.
.Mượn chuyện này mà nói, ta đã bỏ ra một cái giá lớn là hai trăm văn, khiến toàn bộ tá điền của những địa chủ ở huyện Trường An đến Phượng Phi Lâu, như vậy sẽ không có người giúp bọn họ cày ruộng rồi, đất đai để ở đó chính là bỏ hoang, chính là lãng phí, bọn họ nhất định phải tính toán, một năm cái bỏ không như thế này sẽ thiệt hại bao nhiêu tiền, nếu như ta dùng tiền mời người đến cày cấy trồng trọt, lãi hay là lỗ, nếu như là lãi, lại phải suy xét tiêu bao nhiêu tiền, thì có thể bảo đảm tá điền của ta sẽ không bị thương gia móc đi, đồng thời quyền lợi thay đổi rất lớn, mà không phải giống như trước, những địa chủ kia không sợ hãi gì, dù sao các các ngươi không làm tá điền sẽ chết đói, vậy bọn họ đương nhiên có thể tận hết khả năng bóc lột tá điền.
.Lý Trị nghe xong thoáng gật đầu.
.Hàn Nghệ lại nói: - Không biết bệ hạ có nghe qua nguyên lý không nên đặt tất cả trứng gà ở trong một giỏ không?
.Lý Trị cau mày nói: - Không nên đặt tất cả trứng gà ở trong một giỏ? Vì sao?
.Xem ra y càng cảm thấy hứng thú đối với trứng gà và giỏ xách. Hàn Nghệ nói: - Đây là một chút bí quyết của buôn bán, mà nguyên tắc cũng vô cùng đơn giản, nếu như đem toàn bộ trứng gà đặt ở trong một cái giỏ xách, một khi giỏ xách đó bị phá rồi, như thế tất cả trứng gà sẽ bị hỏng. Nông nghiệp hiện tại chính là giỏ xách duy nhất nằm trong tay Đại Đường ta, chúng ta mang toàn bộ bách tính thả vào bên trong, bởi vậy tất cả mọi người đều nhìn chăm chăm vào cái giỏ này, bất cứ kẻ nào đều chỉ có thể từ trong đó thu lấy lợi ích, từ đó mọi người đều muốn đưa tay vào trong giỏ xách, bất kể là ai bóc lột, thì đối tượng đều là nông phu. Đợi đến một ngày giỏ xách này không chịu nổi gánh nặng, vậy thì toàn bộ đã kết thúc rồi.
.Một hệ thống tài chính khỏe mạnh, quyết không để một cành một hoa, mà là trăm hoa đua nở, cách làm hợp lý nhất, nên là lấy nông làm chủ, công thương trợ giúp, nếu chẳng may nông nghiệp bị tổn hại, quốc gia còn có thể dựa vào công thương để vượt qua giai đoạn nguy hiểm này, nói đến Trần Thạc Chân năm đó tạo phản, nếu như ta ở đó, nhất định là không thể nào, bởi vì những nạn dân, dưới cái nhìn của quan viên, thì căn bản là không thể xử lý, nhưng trong mắt của ta, thì chính là sức lao động giá rẻ, ta sẽ lập tức thuê bọn họ tới làm việc, bọn họ cũng không cần nhiều lắm, bọn họ chỉ cầu sống sót, thương nhân có thể giúp bọn họ vượt qua thời kỳ nguy hiểm này, hơn nữa từ trong đó thu hoạch được lợi ích rất lớn. Vấn đề hiện tại là công thương quá yếu, căn bản không có tác dụng trợ giúp, làm cho một khi nông nghiệp bị hao tổn, quốc gia lập tức bị lâm vào khủng hoảng.
.Từ một mức độ nào đó mà xem xét, Đại Đường chúng ta cũng không hề cường thịnh như trong tưởng tượng, tai họa ngầm thật sự là rất lớn.
.- Ngươi nói vô cùng có lý, đừng đem tất cả trứng gà đặt ở trong một giỏ xách, nói rất hay. Xem ra cho ngươi đi Hộ bộ là vô cùng chính xác! Lý Trị liên tiếp gật đầu bởi vì huyện Thanh Khê đã tạo phản vào thời điểm mà Đại Đường cường thịnh nhất, nhìn từ điểm này, thì trực tiếp có thể thấy được tai họa ngầm của Đại Đường, nhưng chẳng bao lâu, trên mặt y liền lộ ra một chút tiếc nuối, thở dài nói: - Nhưng những người này, bọn họ hoặc là hoàng thân quốc thích, hoặc là những người có công trạng chói lọi, hoặc là thân hào địa chủ, cũng có không ít đại thần, trong đó lợi ích đan xen, ngươi đâm sâu một đao xuống, quả thực là có chút lỗ mãng rồi, bởi vì trẫm cũng không thể không bận tâm đến những người này.
.Lúc này Hàn Nghệ không có lên tiếng nữa.
.Lý Trị nhìn hắn một cái, nhíu mày, nói: - Ngươi lui xuống trước đi.
.- Vi thần cáo lui!
Bạn cần đăng nhập để bình luận