Hiệp Đạo Xuyên Đường Triều

Chương 1279.2: Thời khắc cảm động

.Hứa Ngữ Sư gật đầu nói: - Tất nhiên rồi.
.- Nhưng Hiếu Kinh thật sự là một bài tập ngoại khóa tại Học Viện Chiêu Nghi chúng ta.
.- Bài tập ngoại khóa?
.- Nếu không có bài học chính thức, bình thường đều là lão sư khi đang dạy những môn khác, thuận tiện nói vài câu.
.Hàn Nghệ lời nói vừa chuyển: - Nhưng, không phải chúng ta không coi trọng điểm này, mà Học Viện Chiêu Nghi chúng ta nhấn mạnh khả năng làm việc, bởi vậy lão sư sẽ bố trí bài tập, để cho cho bọn trẻ quan tâm đến mẹ, giúp cha mẹ làm một ít việc nhà, thật ra những việc này không cần bố trí, mỗi học sinh của Học Viện Chiêu Nghi chúng ta vẫn luôn giúp cha mẹ làm việc nhà, hơn nữa mỗi tháng Học Viện Chiêu Nghi chúng ta có một ngày giúp việc từ thiện cho mọi người, chính là lão sư tổ chức cho học sinh đi trợ giúp những người dân cần được trợ giúp. Thậm chí học sinh Học Viện Chiêu Nghi đã từng hợp tác với cảnh sát hoàng gia, ở một số đoạn đường phức tạp, giúp chỉ đường cho người đi đường. Ta cho rằng sách kiểu như Hiếu Kinh này, ngươi học hay không, cũng không quan trọng, quan trọng là ngươi có làm được không.
.Hứa Ngữ Sư gật đầu nói: - Hàn Thị lang nói có lý, thật ra từ xưa đến nay, chủ trương cũng không phải là đức, ngôn, hành, tín.
.Hứa Kính Tông nghe vậy buồn bực nói: - Lời của Hứa Thị lang đã làm lão phu hồ đồ rồi.
.Hứa Ngữ Sư vội nói: - Ta nghĩ thánh nhân chủ trương là lập đức, lập ngôn, lập hành, lập tín. Hiện tại chúng ta giáo dục con cái, đã không để ý đến Lập này.
.Lý Trị gật đầu nói: - Nói rất đúng, nếu như thiếu lập, đây chẳng qua là đồ vật có bề ngoài, không đúng với chủ trương của thánh nhân.
.Võ Mị Nương tận dụng triệt để, cười nói: - Như vậy, phương pháp này của Hàn Nghệ cao hơn một bước.
.- Hoàng hậu nói rất đúng! Lý Nghĩa Phủ cười nói: - Học Viện Chiêu Nghi khai giảng chưa được một năm, nhưng học sinh Học Viện Chiêu Nghi đã làm người khác nhìn với cặp mắt khác xưa. Nói xong lão ta nói với Lý Trị: - Bệ hạ, phương pháp giáo dục của Học Viện Chiêu Nghi rất tốt, sao không để cho học viện hiện nay học tập Học Viện Chiêu Nghi.
.Tên này ở phương diện này phản ứng rất nhanh, lão ta biết Võ Mị Nương muốn nhờ Học Viện Chiêu Nghi gia tăng danh tiếng của mình, nếu học viện trong thiên hạ đều học tập Học Viện Chiêu Nghi, chắc chắn thanh danh của Học Viện Chiêu Nghi lan truyền rộng rãi, danh tiếng của Võ Mị Nương cũng tăng cao.
.Hàn Nghệ nghe vậy trong mắt xẹt qua một đạo hào quang không dễ nhìn thấy, đây mới là mục đích chính của hắn. Học Viện Chiêu Nghi chỉ là một điểm bắt đầu, hắn muốn mượn việc này cải cách giáo dục, giấy chứng nhận lão sư cũng là chuẩn bị cho việc này, thoát khỏi sự trói buộc của Nho Đạo, để cho học sinh phát triển toàn diện từ nhỏ, như vậy mới có thể dự trữ đủ nhiều nhân tài cho kế hoạch của Hàn Nghệ. Thật ra nhân tài hiện nay, Hàn Nghệ không quá quan tâm mời chào, hắn thà rằng dùng tiểu lại thấp hèn, bởi vì người tài bây giờ đều học Nho gia Đạo gia, cái chú ý chính là "Thuật nhi bất tác, tín nhi hảo cổ", thiếu đổi mới trong tư tưởng, mà hắn muốn luôn luôn thay đổi, cái này thì không hợp nhau.
.Lý Trị nghe vậy hơi gật đầu, chợt nhìn Hàn Nghệ nói; - Hàn Nghệ, khanh xem như thế nào?
.Hàn Nghệ lắc đầu nói: - Thần không dám đoán, Học Viện Chiêu Nghi thành công, có tính đặc thù của nó, lão sư của Học Viện Chiêu Nghi rất trẻ tuổi, học sinh đều là con cái nhà nghèo, trước đó bọn chúng chưa được giáo dục những thứ khác, bởi vậy bọn chúng có thể vui vẻ tiếp nhận, nhưng những đứa trẻ đã được giáo dục có thể thay đổi hay không, điều này không nói trước được.
.Lý Nghĩa Phủ ngạc nhiên, chẳng lẽ ta đoán sai ý của hoàng hậu?
.Về phương diện Học Viện Chiêu Nghi, Võ Mị Nương và Hàn Nghệ gắn bó chặt chẽ, chắc chắn trong lòng bọn họ hiểu rõ, hiện tại Hàn Nghệ phản bác, chứng minh Võ Mị Nương không muốn đi một bước này.
.Trong mắt Võ Mị Nương hiện lên một chút ngạc nhiên, nhưng rất nhanh nàng ta phản ứng lại, lửa này vẫn hơi kém.
.Nếu hiện tại yêu cầu cải cách, chỉ là thuận theo một trận gió này, nhưng đây chỉ là một trận gió mà thôi, trận gió này đi qua thì sao? Không chắc chắn rồi. Đây là mục đích cuối cùng của Hàn Nghệ, nhưng hắn nhẫn nại, nhẫn đến mức mọi người đều cảm thấy Học Viện Chiêu Nghi là học viện tốt nhất hiện nay, phương pháp giáo dục tiên tiến nhất, tốt hơn nhiều giáo dục gia đình trước đó, mới có thể cải cách giáo dục, dù sao Hàn Nghệ cũng không vội, dù sao số lượng lão sư hiện tại không đủ, muốn đẩy nhanh một chút cũng không được.
.Đúng lúc này, chợt truyền đến từng hồi tiếng hoan hô từ bên phía thao trường, hóa ra Đại hội vận động đã bắt đầu.
.Võ Mị Nương vội vàng nói: - Bệ hạ, chúng ta đi xem đi!
.Lý Nghĩa Phủ thấy Võ Mị Nương chuyển chủ đề câu truyện, xác định mình nịnh bợ không đúng chỗ rồi, không nhịn được buồn bực trong lòng.
.Lý Trị gật đầu, đoàn người đi tới bên phía khán đài.
.- Cố lên! Cố lên!
.- Cố lên!
.Khi bọn họ đi vào khán đài, tiếng cố lên đột nhiên trở nên đều nhịp, đinh tai nhức óc, ngay cả bọn họ tới cũng không có ai chú ý.
.Lý Trị giật mình, đây là tình huống gì, vội vàng nhìn về hướng đường băng, trên cả đường chạy chỉ có một đứa bé đang chạy khập khiễng. Mà người xem ở ngoài thì đi theo nó, vừa đi vừa cỗ vũ cho nó. Mà đứa bé kia vừa lau nước mắt vừa chạy tới điểm đích.
.- Chuyện gì xảy ra vậy?
.Lý Trị hỏi một hạ nhân.
.Người nọ vội nói: - Bẩm bệ hạ, đứa nhỏ này ở vòng thứ hai ngã một phát, những tuyển thủ khác đã sớm chạy xong, nhưng nó vẫn kiên trì chạy.
.- Thì ra là như vậy!
.Lý Trị nhìn cậu bé, vẻ mặt hơi thay đổi.
.Không chỉ là y, ngay cả đám Lư Thừa Khánh đều nắm chặt tay, âm thầm cổ vũ cho đứa nhỏ kia. Lý Hoằng đứng bên cạnh khán đài, lớn tiếng hô: - Cố lên!
.Gần như ánh mắt mọi người ở khu vui chơi đều tập trung trên người đứa bé kia.
.Cuối cùng đứa bé kia vượt qua vạch đích, các bạn học của bọn chúng lập tức xông lên, ôm lấy nó.
.- Hú____!
.Lại là một hồi tiếng hoan hô như sấm.
.Đám Lý Trị kích động vỗ tay, trong đầu nhớ tới những lời nói của Hàn Nghệ ở nghi thức khai mạc, hình như điều hắn nói đều là bản thân Đại hội vận động đã có, đây thật sự rất kỳ diệu.
.- Tốt___hu hu____!
.Hùng Đệ lại rơi nước mắt, vừa khóc vừa khen ngợi trầm trồ.
.Tiểu Dã vẻ mặt nghi hoặc nói: - Tiểu Mập, tại sao ngươi khóc thế?
.Hùng Đệ khóc thút thít nói: - Chẳng lẽ ngươi không thấy thật là cảm động sao? Cậu ta vô cùng thích bầu không khí thế này, thậm chí đã đặt bản thân mình vào người đứa bé này, bởi vì phương diện vận động của cậu ta rất kém, nhưng cậu ta hy vọng mọi người có thể cỗ vũ cậu bé, vì vậy mới cảm động như thế này.
.Tiểu Dã lắc đầu, khuôn mặt ngây ngô không có một chút thay đổi, bởi vì từ nhỏ cậu bị người bài xích, nhưng cậu tính cách lại vô cùng kiêu ngạo, các ngươi khinh thường ta, ta cũng khinh thường các ngươi, các ngươi không tiếp xúc với ta, ta không cùng ngươi nói nhiều nửa câu, cho dù khó hơn nữa khổ hơn nữa, cũng tuyệt đối không mở miệng xin giúp đỡ, trên đời chỉ có Hàn Nghệ và Tiểu Mập có thể làm cậu cảm động, những người khác sống hay chết, cậu khá lãnh đạm, người không quen biết càng không cần nói.
.Hùng Đệ chớp chớp mắt, nghiêng đầu hỏi: - Nếu là ta, ngươi cũng không cảm động sao.
.Tiểu Dã vỗ vai Tiểu Mập cười nói:
.- Tiểu Mập, ngươi đừng lo lắng, nếu ngươi ngã, ta sẽ cõng ngươi chạy.
Bạn cần đăng nhập để bình luận