Hiệp Đạo Xuyên Đường Triều

Chương 889.2: Tứ tử đoạt quyền

.- Thôi Nghĩa Trung nói:
.- Thanh Hà Thôi thị chúng ta có nhiều chi nhánh, tất nhiên có một con sâu làm rầu nồi canh. Hàn Nghệ hắn chuyên mượn những thứ không tốt mà nói kia, đương nhiên sẽ khiến dân chúng hiểu lầm, đây là gian kế của hắn.
.Thôi Tập Nhận nói:
.- Nhưng sự thật không tốt vẫn hơn xa cái tốt. Ngay chuyện hôn nhân mua bán mà nói, ai cũng biết đây là tập tục xấu, nhưng chúng ta lại ngoảnh mặt làm ngơ, thậm chí còn càng làm trầm trọng hơn. Bất cứ người nào cũng có thể mượn việc này để công kích Thôi gia chúng ta. Vẫn còn, Thôi gia chúng ta luôn cho chúng ta là đệ nhất gia tộc thiên hạ, nhưng sự thật lại là Thôi gia chúng ta sớm đã không còn được như xưa, Trưởng Tôn gia, Dương gia, Lý gia, Nguyên gia đã mạnh mẽ hơn chúng ta. Đây chẳng qua là chúng ta đang tự lừa gạt bản thân, điều này thực sự là đáng sợ nhất đấy. Bởi vì điều này làm cho con cháu Thôi gia chúng ta không muốn phát triển, ham hưởng lạc, đắm mình tự cao tự đại. Hàn Nghệ cũng không đùa giỡn hoa chiêu gì, hắn chỉ có đem mấy vấn đề này bộc lộ ra mà thôi.
.Thôi Tập Nhận đem những lời này nói với Thôi gia, một tấm màn che cuối cùng cũng được mở ra.
.- Ngươi ——!
.Thôi Nghĩa Trung nổi giận, thật chưa từng gặp qua một tiểu tử nào thành thực như thế.
.Thôi Nghĩa Huyền đưa tay ngăn ông ta lại, hướng tới Thôi Tập Nhận nói:
.- Coi như ngươi nói đúng, vậy ngươi cho rằng chúng ta nên làm như thế nào để giải quyết vấn đề này?
.Thôi Tập Nhận đứng dậy nói:
.- Mấy trăm năm trước, Thôi gia chúng ta là những người bình thường, không có cái gì nổi trội, là tổ tông của chúng ta mang Thôi gia chúng ta từng bước dẫn chúng ta tới đệ nhất vị trí sĩ tộc trong thiên hạ. Bây giờ Thôi gia chúng ta đã không có cái gì có thể thua, tại sao không gạt danh tiếng sang một bên, tự thân mình làm lên, lấy nhân đức thu phục lòng người. Một lần nữa lấy lại lòng tin, sự tôn trọng trong dân chúng mà không phải dựa vào thông gia và thổi phồng lẫn nhau.
.Trịnh gia.
.- Huỳnh Dương Trịnh thị mấy trăm năm nổi danh sẽ bị hủy bởi trong tay lão phu, lão phu thực là hổ thẹn với liệt tổ liệt tông a!
.Trịnh Bá Ngung nằm ở trên giường, gào khóc.
.Mà ở xung quanh cũng đứng đầy người, mỗi người đều che mặt nức nở. Đây là hậu quả của thực lực không đủ, còn muốn xông pha, danh vọng phải được xây dựng trên thực lực. Hiện giờ bốn đại gia tộc thực lực không đủ, nhưng cố tình có danh vọng đặc biệt cao, thế này mà không xảy ra vấn đề thì thật sự là gặp quỷ. Hiện giờ Hàn Nghệ là công kích uy danh của bọn họ, chỉ mỗi danh vọng thồi, mà bọn họ đã tiêu rồi.
.Đang giữa lúc này một người đứng dậy, nói:
.- Đại bá chớ thương tâm, chúng ta còn chưa tới bước đường cùng mà.
.Trịnh Bá Ngung đột nhiên ngồi dậy, quay đầu nhìn lại, nói:
.- Thiện Hành, ngươi —— ngươi có biện pháp cứu Trịnh gia chúng ta?
.Trịnh Thiện Hành mỉm cười gật gật đầu.
.Lư gia.
.Cuộc sống của Lư gia cũng không khá hơn là mấy, cũng là triệu tập mọi người, thảo luận ứng phó như thế nào đối với tình thế mây đen đè tầng tầng lớp lớp, muốn phá bỏ cục diện này.
.Đang lúc mọi người thảo luận say sưa, một quản gia vội vàng chạy tới, nói:
.- Lão gia, lão gia! Đại công tử đã trở về.
.Chỉ thấy một người đàn ông trung niên khuôn mặt cương nghị cả giận nói:
.- Thằng con trai bất hiếu này vẫn còn mặt mũi quay trở về, bảo nó cút về đi.
.Người trung niên này tên là Lư Khiếu Danh, chính là phụ thân của Lư Sư Quái.
.Lư Thu Tử đột nhiên ngăn ông ta lại, nói:
.- Hiền đệ, hiện giờ Lư gia chúng ta đang nguy trong sớm tối, tiểu tử Sư Quái này mặc dù có chút tùy hứng nhưng học thức và bản lĩnh của nó thì hơn hẳn so với những đứa nhỏ đồng trang lứa, cũng có thể nó có biện pháp giải quyết chuyện này cũng nên.
.- Đúng đúng đúng, tiểu tử Sư Quái này thông minh, có thể có biện pháp.
.Lư Sư Quái tuy rằng bị trục xuất khỏi gia môn, nhưng nguyên bản Lư Sư Quái là phải kế thừa gia chủ đấy, bản thân chính là đích trưởng tôn, huyết thống thuần khiết, khắp mọi mặt khẳng định đã được những bậc tiền bối cùng công nhận. Chỉ tiếc Lư Sư Quái cố tình lại yêu sư muội xuất thân từ hàn môn nên bị trục xuất khỏi gia môn.
.Lư Thu Tử lại hướng tới quản gia kia nói:
.- Mau để cho Lư Sư Quái vào.
.Quản gia kia kích động đáp lên một tiếng, sau đó nhanh chóng chạy ra ngoài.
.Trôi qua một lát Lư Sư Quái cùng Liễu Cầm và Lư Tri Liên đi đến.
.Lư Khiếu Danh tính cách dữ dội liền không nhịn được, một mình ngươi đến còn chưa tính, ngươi còn mang theo các nàng đến đây, bọn họ chính là loại sĩ tộc lạc hậu, nhìn thấy xuất thân không tốt, cũng giống như là ngại shit vậy, đây cũng không thể nói là kỳ thị, chỉ là hình thái ý thức của gia tộc ban cho, liền nhảy dựng lên.
.- Ha ha!
.Lư Thu Tử bỗng nhiên vuốt râu cười ha hả.
.Lư Khiếu Danh kinh ngạc nói:
.- Huynh trưởng, ngươi cười cái gì?
.Lư Thu Tử nói:
.- Lư gia ta không lo rồi.
.Lư Khiếu Danh ngẩn người, đột nhiên chỉ vào Lư Sư Quái nói:
.- Tiểu tử hỗn này không ngờ muốn uy hiếp cả lão tử.
.Lư Sư Quái cười nói:
.- Cha, nếu cha không thừa nhận đứa con là con đây, thì con làm sao có tư cách trợ giúp Lư gia vượt qua cửa ải khó khăn này được?
.- Ngươi ——!
.Lư Khiếu Danh tức giận đến mặt cũng tím rồi, kỳ thật cha con bọn họ tính nết cực kỳ giống nhau, rất quật cường, trong mắt không thể chứa được một hạt cát.
.Nhưng những người còn lại đều bật cười ha hả, Lư Khiếu Danh ngươi có thể không đón nhận đứa con trai này, nhưng Lư gia chúng ta nhất định phải đón nhận đứa con trai này.
.Vương gia!
.Nội đường mặc dù là ngồi hơn mười người, nhưng là một cảnh tĩnh lặng, mỗi người đều trợn to hai mắt nhìn người chính giữa là Vương Huyền Đạo.
.Trôi qua một hồi lâu, Vương Phúc Trù rung giọng nói:
.- Huyền —— Huyền Đạo, ngươi —— ngươi nói cái gì?
.Vương Huyền Đạo thản nhiên nói:
.- Để cho chất nhi làm gia chủ, chất nhi sẽ dẫn dắt Vương gia đi ra khỏi vũng bùn này.
Bạn cần đăng nhập để bình luận