Hiệp Đạo Xuyên Đường Triều

Chương 619: Cày bừa vụ xuân.

.rịnh Thiện Hành nghi hoặc liếc nhìn hắn, nhưng thấy hắn không định nói gì, cũng chẳng tiện hỏi thêm, sau đó hắn tới sắp xếp nhiệm vụ. Thẩm Tiếu cũng qua bên đó đốc thúc.
.Trưởng Tôn Diên nhìn quanh, hiếu kỳ hỏi: - Tại sao lại chọn chỗ này ?
.Lư Sư Quái nói: - Mấy thôn bên trên sườn núi kia được gọi là thôn quả phụ, đàn ông trong thôn hầu như đã chết ở Cao Cú Lệ, trong nhà không có trai tráng chỉ có người già phụ nữ và trẻ nhỏ, tuy nhiên Thái Tông Thánh thượng từng hạ lệnh vĩnh viễn không thu hồi đất đai của bọn họ, vì thế gánh nặng của việc nhà nông đều do phụ nữ gánh vác, sau khi Thiện Hành biết chuyện, mới dự định năm nay tới giúp đỡ cho họ.
.Mọi người nghe xong đều trầm mặc không lên tiếng.
.Lưu Sư Quái dù sao cũng đã gặp nhiều chuyện trên đời, đối với chuyện này sớm đã quá quen thuộc không lấy gì làm lạ, cười nói: - Các ngươi không phải định ở đây nhìn đấy chứ.
.Nguyên Liệt Hổ lập tức nói: - Đương nhiên không phải, ngươi không nhìn thấy chúng ta đều mang theo cuốc đây ư.
.Thực tình gã vốn dĩ là tới chơi đùa, nhưng nghe được vậy, gã không khỏi trở nên nghiêm túc, phải biết rằng gã cũng là một quân nhân.
.Hàn Nghệ nói: - Ta phải lấy mình làm gương.
.Trưởng Tôn Diên khó xử nói: - Ta không biết cày cấy đâu !
.- Không biết có thể học, việc này cũng chẳng phải quá khó. Nguyên Liệt Hổ dõng dạc nói.
.Độc Cô Vô Nguyệt hỏi: - Ngươi biết ư ?
.Nguyên Liệt Hổ lắc đầu: - Không biết.
.Mọi người xung quanh trợn trắng mắt.
.Trưởng Tôn Diên nghĩ thầm đến thì cũng đã đến rồi, nếu như bọn họ đều xuống ruộng, thì ta đứng ở đây làm gì, vì thế liền gật đầu nói: - Vậy được thôi !
.Mấy người lại nhìn về phía Độc Cô Vô Nguyệt, trong lòng thực ra đều không muốn Độc Cô Vô Nguyệt xuống ruộng lắm, dù sao thì tướng mạo dễ nhìn như thế, cảm thấy để y xuống ruộng, quả thực chính là phí của trời.
.Độc Cô Vô Nguyệt nói: - Ta sao cũng được.
.- Đường ca, chuyện này --- chuyện này rốt cuộc là sao vậy ? Sao huynh lại ở đây ?
.Đợi sau khi Trịnh Thiện Hành thông báo nhiệm vụ cho bọn họ xong, đám Trịnh Hưởng lập tức vây lấy, vụng trộm dò hỏi.
.Bọn họ quá không tin tưởng Hàn Nghệ, bỗng nhiên có chuyện như vậy, thực tình khiến người ta sợ hãi, nhưng bọn họ đều vô cùng tin tưởng Trịnh Thiện Hành.
.Trịnh Thiện Hành thực tình cũng không giỏi nói dối, liền đem sự thật kể lại cho bọn họ.
.Thôi Hữu Du kích động nói: - Đâu có cái lý đó, làm việc thiện thì làm việc thiện, sao phải gạt chúng ta là tới đây học cày cấy.
.Trịnh Thiện Hành lắc đầu nói:
.- Ta cũng không rõ lắm, nhưng ta tin Hàn Nghệ làm như vậy, có lẽ đúng thực muốn để các ngươi học cày cấy đấy.hơn nữa vừa có thể học tập, vừa có thể giúp đỡ người khác, các ngươi sẽ vui lòng thực hiện thôi.
.Mọi người đều chẳng nói chẳng rằng, trong lòng vẫn giận dữ bất bình, cảm thấy mình bị lôi ra làm trò đùa.
.Bọn họ cũng không nghĩ lại, Hàn Nghệ dựa vào cái gì để sai bọn họ đến đây cày cấy, nếu như đem chân tướng sự việc kể ra, bọn họ chắc sẽ còn đi cáo trạng Hàn Nghệ.
.Nhưng đợi đến sau khi bọn họ vào tới ruộng, trông khắp nơi đều bẩn thỉu, buồn bực vô cùng, cái ruộng này làm sao mà xuống được chứ !
.Vi Phương phát điên lên nói: - Trong ruộng bẩn như vậy, không chừng còn có chất thải, cày thế nào đây chứ !
.Liễu Hàm Ngọc bịt mũi nói: - Vi Nhị, ngươi đừng nói nữa, ngươi nói rồi, ta lại càng thấy ghê tởm. Nói rồi y lại như muốn chết đến nơi nói: - Làm việc thiện thì làm việc thiện, cùng lắm thì chúng ta cho bọn họ ít tiền là xong, hoặc là gọi mấy tên thuộc hạ tới, sao lại phải gọi chúng ta tới đây làm, đây chẳng phải là cố tình chỉnh đốn chúng ta ư, Phó Đốc sát này thật quá ghê tởm rồi.
.Tiêu Hiểu chau mày nói: - Ta thà tin lời Hàn Nghệ nói, cũng không bằng lòng cho rằng đây là Hàn Nghệ đang chỉnh đốn chúng ta.
.Thôi Hữu Du gật đầu nói: - Không sai ! Kể cả có biết là Hàn Nghệ đang chỉnh đốn chúng ta, thì đã làm sao, hắn há miệng ngậm mồm đều là tôi tớ của bệ hạ, trừ phi chúng ta rời khỏi trại huấn luyện, bằng không, chỉ có thể mặc cho hắn sai bảo.
.Bỗng nghe có tiếng người la lên: - Ai ai ai ! Mấy người các ngươi đang làm gì thế, còn không may xuống cày cấy đi.
.Mọi người trông theo, chính là Uất Trì Tu Tịch.
.Liễu Hàm Ngọc cau mày nói: - Cái tên Tu Tịch này, từ sau khi lên làm đội trưởng, liền trở nên tuyệt tình, quả đúng là nanh vuốt của Hàn Nghệ.
.Y vừa dứt lời, chợt thấy một người bay xuống dưới, chính là Vi Phương.
.Mấy người họ kinh ngạc, Liễu Hàm Ngọc nói: - Vi Phương, sao ngươi lại sợ Tu Tịch thế.
.Vi Phương giận dữ nói: - Mẹ nó là kẻ nào đẩy ta ! Bỗng y chỉ về phía trước nói: - Phó đôn đốc, vừa rồi là ngươi đẩy ta ư ?
.Mấy người họ quay đầu nhìn, chỉ trông thấy Hàn Nghệ, Lư Sư Quái bọn họ vác cuốc từ con đường nhỏ bên cạnh đi tới.
.Hàn Nghệ vô cùng kích động nói:
.- Ngươi ít ngậm máu phun người đi, rõ ràng là Nguyên công tử đẩy, ngươi thật biết chọn người dễ ăn hiếp mà bắt nạt.
.Nguyên Liệt Hổ kích động nói: - Hàn Nghệ, ngươi dám vu oan cho ta, ta đẩy lúc nào, rõ ràng là Vô Nguyệt đẩy.
.Độc Cô Vô Nguyệt nói: - Ngươi có tin ta đem ngươi ném xuống không, ta trước giờ chưa từng làm hại người sau lưng. Nói tới đây, y bỗng nhiên nói: - Khi nãy ta lại trông thấy Hàn Nghệ đẩy.
.Hàn Nghệ nói:
.- Hai người các ngươi cùng một giuộc. Lư công tử, Trưởng Tôn Diên các ngươi phải phân xử cho ta.
.Trưởng Tôn Diên và Lư Sư Quái đều làm ra vẻ không trông thấy.
.Vi Phương hoang mang.
.Đám Thôi Hữu Du cũng hoang mang.
.Hàn Nghệ đột nhiên chỉ vào phía dưới chân Thôi Hữu Du hoảng hốt nói: - Có rắn kìa !
.- A -- !
.Đám Thôi Hữu Du lập tức bị dọa cho nhảy cả xuống dưới.
.Hàn Nghệ nói: - Thật có lỗi ! Nhìn lầm rồi !
.Mấy người họ lập tức tỉnh ngộ ngay, biết bản thân bị mắc lừa, chỉ vào Hàn Nghệ nói: - Phó Đốc sát, ngươi làm vậy quá vô sỉ rồi.
.Hàn Nghệ đáp: - Ta đã xin lỗi rồi, ngươi còn muốn ta phải thế nào. Hơn nữa, ta nói rắn, có liên quan gì đến các ngươi, thật khôi hài. Được rồi, được rồi, đừng có lãng phí chỗ tốt nữa, mau đi học cày ruộng đi, đây là miếng đất ta đi mượn đấy ! Quý trọng chút đi.
.Nói rồi bọn họ liền đi theo mép cánh đồng.
.Tới bên cạnh mảnh ruộng nọ, Nguyên Liệt Hổ lập tức trộm cười nói: - Hàn Nghệ, ngươi thật quá xấu xa, rõ ràng là do ngươi đẩy, lại đổ lên đầu ta, cũng may ta phản ứng không chậm, biết đổ qua cho Vô Nguyệt.
.Độc Cô Vô Nguyệt bực tức nói: - Rõ ràng là Hàn Nghệ đổ oan cho ngươi, oan có đầu nợ có chủ, tại sao ngươi phải đổ oan cho ta ?
.Nguyên Liệt Hổ cười xấu xa nói: - Nếu như vậy thì còn gì thú vị nữa.
.Hàn Nghệ liên tục gật đầu nói:
.- Không sai, không sai.
.Đúng lúc này, bỗng nhiên nghe thấy một giọng nói cao ngạo tự mãn.- Mấy người các ngươi bên này, mấy tên bên kia, mau lên mau lên, chúng ta đây là tổ ưu tú nhất của trại huấn luyện đấy.
.Kẻ nào mà phách lối vậy ! Hàn Nghệ ngẩng đầu nhìn, chỉ trông thấy Dương Mông Hạo đứng trên đám cỏ, một tay chống hông, một tay chỉ chỉ trỏ trỏ, bộ dạng giỏi giang hơn người chỉ huy giang sơn, lập tức hô lớn: - Tiểu Mông, ngươi đang làm gì đó ?
.Dương Mông Hạo khẽ run rẩy, tròng mắt đảo liên hồi nói: - Ta đang chỉ huy bọn họ làm việc ! Tổ vẫn luôn tuân theo tinh thần hợp tác với Phó Đốc sát, nhất định phải có người chỉ huy.
.Tên tiểu tử này thật vô ích. Hàn Nghệ nói: - Ta chợt cảm thấy đại đội trưởng nên một mình cày một miếng đất.
.- Không sai ! Đại đội trưởng nên một mình cày một miếng đất.
.Không ít người đều ào ào hưởng ứng.
.Uất Trì Tu Tịch sợ đến cả kinh, chỉ vào Dương Mông Hạo nói: - Tiểu Mông, tiểu tử ngươi còn không mau xuống dưới.
.Ngay lúc này, sau đám có bỗng dưng có hai người lao ra: - Ngươi xuống dưới đi. Đem Dương Mông Hạo kéo xuống dưới ruộng. Đó chính là Triệu Thiên Phú và Thượng Quan Vân.
.Dương Mông Hạo nói: - Được được được, các ngươi thả ta ra trước đã, chẳng phải là cày ruộng thôi sao, đâu có thể làm khó được Dương Mông Hạo ta.
Bạn cần đăng nhập để bình luận