Hiệp Đạo Xuyên Đường Triều

Chương 722.1: Đưa tiễn

.Trong lần tranh phong này, thu hoạch của Hàn Nghệ có thể nói là gần như không có, nhưng không sao, tự thân hắn lại trở nên vô cùng, vô cùng nhạy cảm, đến Liễu Thích cũng đã bị giáng chức, tin là không có ai còn dám dễ dàng bị cuốn vào vũng nước đục này, ít những phái trung lập kia sẽ kính trọng nhưng giữ khoảng cách với "kẻ liều mạng" thường ra bài khong theo lẽ thường hắn đây, như vậy là đủ rồi.
.Hôm nay, bầu trời vô tận, ánh mặt trời chiếu trên mặt sông, sóng nước lăn tăn, soi bóng trời xanh mây trắng, dường như phủ lên một lớp kim quang.
.Trên bến thuyền kênh Quảng Thông, hơn trăm chiếc thuyền hàng chất đầy hàng hóa đã chuẩn bị xong, mấy chục người đang đứng bên cạnh bến thuyền.
.Những người này chính là thương đội Giang Nam, hôm nay họ sẽ nhổ neo trở về.
.Hàn Nghệ cũng dẫn theo Hùng Đệ, Tiểu Dã đến đưa tiễn.
.- Lần này chúng ta đến đây, thu hoạch lớn nhất không gì qua được việc quen biết Hàn tiểu ca ngươi, thật sự đa tạ sự chiếu cố của ngươi.
.Cả đám thương nhân hết sức cảm kích Hàn Nghệ, chuyến đi này của bọn họ không những kiếm được nhiều hơn dự tính rất nhiều, mà còn có được sự tôn trọng chưa từng có, ngay như lúc bọn họ vừa mới đến, giống như Hàn Nghệ đã nói với bọn họ, Ngõ Bắc chính là nhà của bọn họ, bọn họ cũng hoàn toàn cảm nhận được, ở lại Ngõ Bắc đều cảm thấy vô cùng tự tại.
.Hàn Nghệ cười nói: - Các vị khách khí rồi, ở bên ngoài thì đồng hương chính là thân nhân, đây đều là việc Hàn Nghệ nên làm.
.Lục Giang đột nhiên nói: - Năng lực làm buôn bán của Hàn tiểu ca thật sự khiến người khác cảm thấy kinh ngạc, nếu có thể vui lòng chỉ giáo, tin là chúng ta có thể thụ dụng cả đời.
.Những thương nhân còn lại đều phụ họa theo, hy vọng Hàn Nghệ có thể dạy bọn họ mấy chiêu.
.Mấy thương nhân các ngươi, đúng là lòng tham không đáy a, nhưng đã đến Dương Châu tất có người sẽ dạy bọn họ. Hàn Nghệ cười ha hả nói: - Việc này thì Hàn Nghệ không dám. Dừng một chút, hắn lại nói: - Điều ta có thể nói với mọi người, chính là câu nói ta đã nói vô số lần, hiện giờ thương nghiệp của Đại Đường chúng ta đang từ từ sống lại, là giai đoạn hoàng kim nhất, Giang Nam lại có được vị trí địa lý thiên độc hậu, đây là cơ hội ngàn năm khó gặp, chỉ cần các vị kiên trì, và làm tốt việc chuẩn bị, thì tiền không cần phải nói thêm nữa.
.Lục Giang cười nói: - Không giấu Hàn tiểu ca, lúc đầu chúng ta còn có chút hoài nghi, nhưng sau khi trải qua đại hội giao lưu mậu dịch, chúng ta vô cùng tin tưởng đối với điều này, lần sau chúng ta nhất định mang đến nhiều hàng hóa hơn.
.- Được! Vậy ta sẽ ở Ngõ Bắc đợi các vị lại đến lần nữa.
.Hàn Nghệ nói xong, lại nói: - Chắc các vị cũng biết, Dương nhị công tử là hảo bằng hữu của ta, y cũng đồng ý với quan điểm này của ta, nếu các vị ủng hộ y thì nhất định sẽ nhận được hồi báo hậu hĩnh.
.Những thương nhân này hơi sững sờ, sau đó cười gật đầu, nhưng cũng có chút e dè, dù sao thì Dương Triển Phi thực sự là quá trẻ tuổi.
.Trương Phục đột nhiên quay sang Hùng Đệ nói: - Tiểu Mập, khi nào các ngươi về Dương Châu thăm, ta nhất định sẽ tiếp đãi các ngươi long trọng. Thật ra lúc đó Hàn Nghệ không rảnh rỗi để tiếp đãi bọn họ, đều là Tiểu Mập dẫn bọn họ đi khắp nơi thăm thú, và giới thiệu tình hình của Trường An với bọn họ, vô vi bất chí, bọn họ cũng đều hết sức thích Tiểu Mập.
.- Cảm ơn Trương thúc, có cơ hội ta nhất định sẽ về, dù sao thì cha mẹ ta đều vẫn ở đó.
.Hùng Đệ nói xong, bỗng nhiên thần sắc có vẻ ảm đạm, nghẹo đầu nói:
.- Trương thúc, thúc có thể giúp ta một chuyện nhỏ không?
.Trương Phục sửng sốt, nói: - Ngươi cứ việc nói, có thể giúp được, Trương thúc nhất định giúp ngươi.
.Hùng Đệ nói: - Thúc có thể cho người giúp ta đến thắp một nén nhang cho cha mẹ ta không?
.Trương Phục ngẩn người, cười ha hả nói: - Không ngờ Tiểu Mập lại là một đại hiếu tử, được, chuyện này ta nhất định giúp ngươi làm thỏa, ngươi yên tâm đi.
.Hùng Đệ cười hì hì nói: - Cảm ơn Trương thúc.
.Sau đó y lại nói địa chỉ mộ phần của cha mẹ cho Trương Phục, lại bô bô nói chuyện một hồi, bảo Trương Phục chuyển lời đến cha mẹ đã chết của y, nhưng khi nói được một nửa, y đã rơi nước mắt, càng nói càng khóc ác, tư niệm đối với cha mẹ như thủy triều dâng lên đầu, Tiểu Dã vội vã vỗ vỗ vai y, cho y một ánh mắt khích lệ. Hàn Nghệ khẽ thở dài một tiếng, xoa xoa đầu Tiểu Mập, nói: - Các người nói chuyện đi, ta qua bên kia xem thử.
.Nói xong, hắn liền xoay người đi về phía sau, bên này cũng không có quá nhiều người, ngoài một số hán tử xếp hàng hóa ra, còn có một nam một nữ đứng bên cạnh, người nam chính là Dương Triển Phi, hôm nay y cũng sẽ quay về Dương Châu, y lựa chọn đi về cùng với thương đội Dương Châu, đơn giản chính là muốn thân quen hơn với bọn họ, sau này khi ở Dương Châu, có được sự ủng hộ của bọn họ, đương nhiên, đây là kiến nghị của Hàn Nghệ. Còn về người nữ này thì tất nhiên chính là Dương Phi Tuyết.
.- Phi Tuyết, sau khi nhị ca đi, chỉ có muội tận hiếu bên cạnh nãi nãi và cha, muội không thể lại tùy hứng giống như trước đây được.
.- Ừm, muội biết rồi. Nhị ca, muội thật không nỡ xa huynh.
.Dương Phi Tuyết đỏ mắt nói. Bởi vì Dương Triển Phi là người nối nghiệp khâm điểm của Dương Tư Nột, vẫn luôn ở bên cạnh Dương Tư Nột, ý thức trách nhiệm này khiến y từ nhỏ đã hết sức quan tâm đến các đệ muội này, bởi vậy trong số tám người con của Dương Tư Nột, quan hệ của Dương Phi Tuyết và Dương Triển Phi tốt nhất, bây giờ y sắp đi rồi, tất nhiên Dương Phi Tuyết không nỡ rời xa. Dương Triển Phi cười nói: - Muội không nỡ xa huynh, vậy trước đó muội còn lén lút chạy đến Trường An nữa? Lúc đang nói ánh mắt của y nhìn về phía sau.
.Dương Phi Tuyết quay đầu nhìn lại, thấy Hàn Nghệ đi tới, khuôn mặt xinh đẹp đỏ bừng lên, vội vàng trừng mắt nhìn Dương Triển Phi, nói: - Muội đi mách tội của huynh với nhị tẩu. Nói xong nàng liền bước nhanh lên một chiếc du thuyền xa hoa.
.Tình huống gì đây? Hàn Nghệ thấy mình vừa tới, Dương Phi Tuyết đã đi rồi, điều này khiến hắn cảm thấy rất khó hiểu, hướng tới Dương Triển Phi nói: - Nhị công tử, không cần nói, nhất định là ngươi nói xấu gì ta rồi, đây không phải là hành vi của quân tử a. Dương Triển Phi cười ha hả nói: - Nếu là nói xấu, tiểu muội sẽ không xấu hổ mà bỏ đi như vậy rồi.
.Xấu hổ? Hàn Nghệ cười cười có vẻ hơi xấu hổ. Dương Triển Phi đột nhiên nghiêm mặt nói:
.- Hàn Nghệ, sau khi ta đi, mấy huynh muội chúng ta chỉ còn một mình Phi Tuyết ở trong nhà, nếu ngươi có thời gian rảnh, thì đến chơi với muội ấy, muội ấy sợ nhất là buồn chán. Hàn Nghệ sửng sốt, thật ra theo lý thường mà nói, không nên xuất hiện kiểu tình huống này, bởi vì Dương Phi Tuyết sớm đã nên xuất giá rồi, nhưng hiện tại Dương Phi Tuyết không thể không ở lại nhà một mình, tuy có không ít nguyên nhân, nhưng chắc chắn Hàn Nghệ là một trong số đó, khẽ gật đầu nói: - Yên tâm, ta sẽ chăm sóc tốt cho cô ấy.
Bạn cần đăng nhập để bình luận