Hiệp Đạo Xuyên Đường Triều

Chương 1113: Đưa tiền bảo hộ phải nhân lúc còn sớm

.(1: quyết đánh đến cùng, dựa theo tích Hạng Vũ đem quân đi đánh Cự Lộc, sau khi qua sông thì dìm hết thuyền, đập vỡ nồi niêu để binh sĩ thấy không có đường lui, phải quyết tâm đánh thắng)
.Nhưng chuyện trên đời này thường không như người mong muốn.
.Hàn Nghệ cũng không ngăn cản bọn họ, bởi vì muốn vui vẻ bài bạc thì nhất định phải có bầu không khí kiểu này, nếu mọi người đều không quan tâm thắng bại, vậy thì còn chẳng bằng uống trà nói chuyện phiếm.
.Hơn nữa bởi vì Đường triều có truyền thống đón giao thừa, mọi người đều không có ý định ngủ, nhất định phải thức suốt đêm.
.Nhưng Hàn Nghệ không thể, bởi vì ngày mai còn có triều hội, bây giờ hắn nhất định phải tham gia, bởi vậy qua canh ba, sau khi lén lút bỏ tiền mừng tuổi trong phòng của mọi người, hắn liền cùng Cố Khuynh Thành về phòng nghỉ ngơi, đương nhiên, người nào về phòng của người nấy.
.Lúc còn chưa bình minh, văn võ bá quan đã đứng xếp hàng theo phẩm giai chờ đợi trước Điện Thái Cực, chỉ thấy trong cung ánh nến sáng rực, bốn bề sôi nổi.
.Khi lễ nhạc nổi lên, hoàng đế, hoàng hậu mặc triều phục, ngồi long liễn từ đường lớn ở giữa đi đến Điện Thái Cực, cực kỳ uy vũ khí phách.
.Hương khói lượn lờ trên điện đường, Lý Trị đứng trên bậc thang, mắt nhìn cả triều văn võ, khi tiếng chuông sáng sớm vang lên, Lý Trị ngẩng đầu, nhìn về phía đông, dưới áng mây mờ sáng, tia nắng mặt trời đầu tiên của năm mới nhô lên, quần thần lập tức hô cao "vạn tuế", dường như cùng với ánh sáng mới này, vượt qua tầng tầng cung điện, lan ra khắp lãnh thổ rộng lớn của Đại Đường.
.Hàn Nghệ cũng là lần đầu tiên tham gia nghi thức này, cuối cùng hắn cũng hiểu tại sao quyền lực lại hấp dẫn người ta như vậy, Lý Trị đứng trên bậc thềm ngày hôm nay tuyệt đối là thiên hạ đệ nhất soái ca, mấu chốt là khí thế của hoàng đế, dưới ánh bình minh này, phối hợp thêm tiếng hô cao của quần thần, thể hiện vô cùng nhuần nhuyễn, Hàn Nghệ nghĩ cho dù hắn đứng lên thì cũng sẽ bị chìm khuất trong đó.
.Lý Trị vô cùng sảng khoái, thậm chí có thể nói hôm nay chính là ngày khiến hoàng đế sảng khoái, hôm nay y chính là nhân vật chính, ngay cả Võ Mị Nương cũng là làm nền, tứ phương thần phục, vạn nước triều bái, dường như tề tôn với trời đất, đây là cảnh tượng bậc nào. Đương nhiên, cảnh tượng này có khiến Võ Mị Nương động lòng hay không thì không thể biết được.
.Sau "vạn tuế", trước là hoàng thái tử, chư công dâng lễ, sau đó là các nội dung như Hứa Kính Tông đại diện Trung Thư Lệnh lên dâng tấu bảng chúc mừng của địa phương, Hoàng Môn Thị lang Đỗ Chính Luân tấu tường thụy cát triệu, Hộ Bộ Thượng thư Cao Lý Hành tấu đồ cống hiến của các châu, Lễ Bộ Thượng thư tấu cống hiến của chư phiên, vân vân.
.Sau cùng tất nhiên là tứ phương triều cống.
.Sứ thần của các phiên quốc lần lượt hành lễ với Đại Đường bệ hạ, ngựa xe giống như sóng triều cuồn cuộn, lớp này mạnh hơn lớp trước.
.Có thể thời kỳ đầu Đường nói tứ phương thần phục tuyệt đối là câu nói rất thật, thời kỳ đầu Đường chính là thiên hạ đệ nhất, mọi mặt đều là đệ nhất.
.Đại thần Đường Triều ai ai cũng ngẩng đầu ưỡn ngực, thể hiện ra phong phạm của thần tử Đại Đường, đó là sự tự tin tương đối, cho nên nói, chỉ có quốc gia mạnh, bách tính mới có thể ngẩng đầu lên, ại sao loại thế sinh ra hán gian, không phải là vì mất tự tin sao.
.Sau đó chính là tuế yến, nhưng cái này vẫn là thể hiện lễ nghi nhiều hơn, không phải ngoại giao, cũng không phải yến hội, những thứ bày lên không phải là sơn hào hải vị, mà là vật cát tường, nào là rượu Đồ Tô, bàn ngũ tân, hoa quả giả, kẹo nha chỉ là lễ nghi, mọi người cũng không phải đến để ăn sáng, dù sao cũng là lễ nghĩa Nho giáo mà, Lễ Nhạc, Lễ Bộ trong ngày này có quyền lực cực lớn, Tể tướng cũng phải nghe bọn họ, chỗ đứng thế nào, ngồi ra sao, khi nào thì nói gì.
.Hàn Nghệ không những không kiên nhẫn, ngược lại còn hưởng thụ ngày này, hắn say mê lễ nghĩa văn hóa này nhiều hơn, hắn thích những thứ này, phong thổ nhân tình các nơi, các thời đại thì càng không cần nói rồi.
.Dùng dằng nửa ngày mới kết thúc triều hội này.
.Hàn Nghệ tuy rằng rất hưởng thụ, nhưng đồng thời cũng rất mệt, lễ nghi rườm rà quá nhiều, thật sự phải làm đến mức đứng như cây tùng, ngồi như cái chuông, sau một hồi lễ nhạc này thì cả thể xác và tinh thần đều mệt mỏi a.
.Cũng may về nhà có đám hề Hùng Đệ này, buổi chiều tập thể thành viên Phượng Phi Lâu ở đằng sau ném tuyết, đây cũng là truyền thống bất thành văn của Phượng Phi Lâu, Hàn Nghệ thấp thỏm căng thẳng hơn nửa ngày cuối cùng cũng đã thoải mái trở lại.
.Hôm sau!
.Hàn Nghệ ngủ đủ một đêm, tinh thần phấn chấn đến Tiêu phủ chúc tế cha vợ.
.Nhưng Tiêu phủ hôm nay hết sức vắng vẻ, chỉ có cha con Tiêu Nhuệ và Tiêu Vô Y ở nhà, hỏi han xong mới biết vợ chồng Tiêu Thủ Quy và Tiêu Hiểu đều đã ra ngoài chúc tết.
.Đợi sau khi Hàn Nghệ cung cung kính kính chúc tết Tiêu Nhuệ xong, Tiêu Nhuệ cũng vội vã ra ngoài, căn bản không có thời gian tiếp đón Hàn Nghệ, bởi vì vai vế của ông cũng coi như là cao, không cần phải ra ngoài đi chúc tết, vì thế đã hẹn mấy hảo hữu Lý Thuần Phong, Diêm Lập Bản ra ngoài du ngoạn, mồng hai là mọi người có thể ra ngoài happy rồi, thực sự là Hàn Nghệ phải đến chúc tết ông, nếu không thì sáng sớm đã ra ngoài rồi.
.Sau khi Tiêu Nhuệ đi, trong nhà này chỉ còn lại Tiêu Vô Y và Hàn Nghệ.
.Hàn Nghệ đương nhiên là vui vẻ a.
.Mặc dù đã là lão phu lão thê, nhưng vẫn có cảm giác một ngày không gặp là như xa cách ba năm!
.Mặc kệ ban ngày hay đêm tối, đi vào phòng trong, Hàn Nghệ trực tiếp đè ngửa nữ vương, phát pháo tân niên bắt đầu từ đây.
.Cùng với một tiếng than khẽ, trong phòng dần dần bình tĩnh lại.
.- Chàng thật đáng ghét, cha ta vừa đi đã ức hiếp ta!
.Tiêu Vô Y trước giờ vẫn không chiếm thế thượng phong trên giường trần trụi nằm trên người Hàn Nghệ, khắp mặt đỏ bừng, xuân tình giữa hai đầu lông mày dường như đã có thể nặn ra nước, bàn tay ngọc nhẹ nhàng vỗ lên ngực Hàn Nghệ, hơi thở hổn hển nói.
.Nàng vừa cử động, trước ngực lập tức xuân quang sạ tiết, hai con thỏ trắng lớn không bị trói buộc nảy lên nảy xuống, Hàn Nghệ nhìn mà suýt nữa lại kích động, vội vàng nhẹ nhàng vuốt ve tấm lưng ngọc mịn màng của nàng, ép cảm xúc xuống, cười hì hì nói: - Cha nàng là đang tạo cơ hội cho chúng ta, đương nhiên chúng ta không thể lãng phí một phen dụng tâm lương khổ này của cha vợ, với lại ta cũng rất nhớ nàng a!
.- Cha ta còn lâu mới làm như vậy! Tiêu Vô Y phong tình vạn chủng lườm hắn một cái, sau đó lại dán mặt vào hõm cổ của Hàn Nghệ, hai bầu ngực ép chặt trên ngực Hàn Nghệ, làm cho Hàn Nghệ sảng khoái vô cùng, nữ vương chan chứa tình cảm mở to mắt, đầu ngón tay nhẹ nhàng xoa yết hầu của Hàn Nghệ, đột nhiên bật cười, vui vẻ nói: - Cuối cùng cũng có thể không đi chúc tết cùng với hỗn tiểu tử Tiêu Hiểu đó rồi.
.Hàn Nghệ sửng sốt nói: - Sao lại nói vậy?
.Tiêu Vô Y khẽ thở dài: - Chàng không biết đó thôi, trước đây tỷ đệ chúng ta đi chúc tết, lần nào cũng bị quở trách mà đi ra.
.Hàn Nghệ đồng tình nói: - Nếu như vậy, thời gian đầu của mỗi một năm tỷ đệ các nàng đều sống trong căng thẳng lo âu, nơm nớp lo sợ.
.- Còn xa mới là căng thẳng lo âu như chàng tưởng tượng, nhưng chủ yếu là ta bị Tiêu Hiểu làm liên lụy, chàng biết ta đây là tỷ cũng phải gánh vác một ít trách nhiệm cho đệ đệ chứ.
.- Hiểu! Hàn Nghệ gật gật đầu, trong lòng hắn đương nhiên vô cùng hiểu, Tiêu Hiểu là đang gánh họa giúp Tiêu Vô Y.
.Tiêu Vô Y hoàn toàn không cho là mình đang bán đứng đệ đệ, nói: - Vốn tưởng rằng sau khi công khai quan hệ với chàng thì sẽ không như vậy nữa, đâu biết chàng cũng không ở đây, kết quả lại bị quở trách hai năm.
.Không phải chứ, chúc tết mà thống khổ như vậy? Hàn Nghệ có chút lo lắng nói: - Vậy nàng dựa vào gì mà chắc chắn năm này sẽ không như vậy?
.Tiêu Vô Y hưng phấn nói: - Hiện giờ chàng đã là Tể tướng, các thúc thúc bá bá không nể mặt tăng cũng phải nể mặt phật a, đến lúc đó chàng tận lực nói công sự với họ, họ sẽ không có cơ hội để quở trách ta nữa.
.- Được! Tất cả đều dựa vào phu nhân phân phó!
.Hàn Nghệ cười ha hả, lại giơ tay nâng cằm Tiêu Vô Y lên, hôn lên đôi môi đỏ mọng ướt át của nàng, nói: - Ta đã cho mình một kỳ nghỉ dài, có thể thoải mái ở cùng nàng, nơi quá xa thì sợ là ta không đi nổi, nhưng vùng kinh kỳ thì ta có thể đưa nàng đi dạo chơi, nàng nói xem nàng muốn đi đâu?
.Hắn vô cùng thích du lịch, cứ ở mãi một chỗ hắn cũng cảm thấy hơi buồn, thật ra hắn rất muốn đưa Tiêu Vô Y ra ngoài đi chơi.
.Tiêu Vô Y ngạc nhiên vui mừng nói: - Thật sao?
.- Đương nhiên!
.Hàn Nghệ nói: - Chỉ cần ở vùng kinh kỳ, nàng muốn đi đâu, ta đều đi cùng nàng.
.Tiêu Vô Y ngẫm nghĩ hồi lâu, nói: - Vậy chúng ta đi Cô Phong đi.
.- Cô Phong?
.Hàn Nghệ ngẩn người, cười hì hì nói: - Có phải nàng muốn ôn lại chuyện cũ không? Thật ra ta cũng muốn, lén lén lút lút cũng rất kích thích.
.- Hạ lưu! Tiêu Vô Y xì một tiếng khinh miệt, sau đó buồn bã nói: - Bởi vì chỗ đó có chàng, cũng có đại tỷ.
.Sao ta lại nghe thấy có kiểu cảm giác 3p! Hàn Nghệ gật gật đầu nói: - Được a! Vậy hôm nay chúng ta hãy chúc tết luôn đi, ngày mai xuất phát, đi Cô Phong chơi hai ngày.
.Tiêu Vô Y bỗng nhiên cười dài nói: - Có cần gọi Mẫu Đơn tỷ và Phi Tuyết không?
.Hàn Nghệ tức thì hơi run rẩy, nhưng thật sự không phải là kích động, mà là sợ hãi, nói: - Ta chỉ muốn đi chơi mà thôi, không phải định đi để bị người ta ném xác nơi đồng hoang.
.- Ngày tết nhất, cái gì mà nói xằng nói bậy!
.Tiêu Vô Y lườm hắn một cái, lại nói: - Nhưng chàng phải nhớ, bổn quận chúa là người độ lượng, là chàng không đồng ý thôi.
.Hàn Nghệ gật đầu cái rụp nói: - Phải phải phải, vi phu lòng dạ nhỏ mọn, hổ thẹn, hổ thẹn.
.Phu thê hai người đều thuộc phái hành động, đều không thích lề mà lề mề lắm, trên giường ôn tồn trong chốc lát liền xuống giường.
.Nhưng vừa mới sửa sang xong, lúc đang định bảo tôi tớ chuẩn bị ngựa xe và lễ vật, một nha hoàn liền đi đến, nói: - Cô gia, Hộ Bộ Trương Thị lang và Lương Châu Triệu Thứ sử ở ngoài cầu kiến.
.Hàn Nghệ sửng sốt, nói: - Lương Châu Triệu Thứ sử?
.Tiêu Vô Y đột nhiên nói: - Chính là Triệu Trì Mãn, Thiên Thủy Triệu thị, tằng tổ phụ của gã ta chính là Triệu Quý một trong Tây Ngụy Bát quốc trụ, ngoài điều này ra, người này còn là chất tử của Hàn Viện.
.Hàn Nghệ vừa nghe Tây Ngụy Bát quốc trụ, vậy không cần nói cũng chắc chắn là thành viên của tập đoàn Quan Lũng, vậy thì không thể không gặp, không cần nghĩ cũng biết đối phương đến thăm quan trên, lập tức nhìn Tiêu Vô Y với vẻ mặt xấu hổ.
.Tiêu Vô Y trên mặt tuy có vẻ mất hứng, nhưng vẫn nói: - Nhìn ta làm gì, đương nhiên là lấy công sự làm trọng, ta không có muốn ngày khác lại lưu đày đến núi Thái Bạch quét tuyết đọng đâu.
.Quét tuyết đọng? Có phương án lưu đày kiểu này sao? Hàn Nghệ suýt nữa đã bật cười, nói: - Vậy được, vi phu đi xem sao trước đã, kế hoạch đi Cô Phong vẫn chưa hủy bỏ, phu nhân chớ cần sốt ruột.
.Hàn Nghệ đi đến tiền sảnh, chỉ thấy hai người đang ngồi trong sảnh, một người là Trương Đại Tượng, còn một người tướng mạo đường hoàng, anh vũ bất phàm, quý tộc Quan Trung hơn phân nửa đều là Hồ Hán tạp giao, thông thường nhìn cũng cao lớn một chút.
.- Khách quý tới cửa, không tiếp đón từ xa, thứ lỗi, thứ lỗi!
.Hàn Nghệ chắp tay bước vào cửa.
.Trương Đại Tượng vội đứng dậy đáp lễ, bởi vì thời cổ đại bất cứ ngày lễ tết gì, đều là thiên nặng về lễ nghi, câu chúc phúc đều là có khuôn sáo cả, đối với trưởng bối nên nói thế nào, ngang hàng thì nói ra sao, sau một loạt lễ nghi có vẻ hơi rườm rà, Trương Đại Tượng mới đưa tay chỉ về phía Triệu Trì Mãn, nói: - Hàn Thị lang, vị này chính là Thứ sử Lương Châu.
.- Hạ quan Triệu Trì Mãn, bái kiến Hàn Thị lang!
.Triệu Trì Mãn hành một lễ rất qua loa, gã ta cũng không phải là vì quan hệ sĩ thứ, mà là tuổi tác của Hàn Nghệ quá nhỏ.
.- Không dám, không dám!
.Hàn Nghệ chắp tay thi lễ, lại đưa tay ra nói: - Hai vị mau mau mời ngồi.
.Trương Đại Tượng hỏi: - Tống Quốc Công không ở nhà sao?
.Hàn Nghệ cười nói: - Ồ, cha vợ ta đã hẹn Lý Thái sử bọn họ ra ngoài du ngoạn rồi.
.Trương Đại Tượng cười gật gật đầu, đột nhiên ánh mắt liếc về phía Triệu Trì Mãn.
.Triệu Trì Mãn lập tức quay sang Hàn Nghệ nói: - Không giấu Hàn Thị lang, hôm nay chính là hạ quan mời Trương huynh đến nhà đặc biệt thăm viếng Hàn Thị lang, chỉ vì sau khi triều đình triển khai kế hoạch tây bắc, thương đội qua lại Lương Châu liên miên không dứt, hạ quan không hiểu lắm về việc này, cũng không biết ứng đối như thế nào, mong có thể thỉnh giáo Hàn Thị lang đôi điều.
.- Không dám! Không dám! Hàn Nghệ tâm sáng như gương, cười ha hả nói: - Nhìn ra được Triệu Thứ sử là một người sảng khoái, vậy ta cũng sẽ nói thẳng luôn.
.Trong mắt Triệu Trì Mãn thoáng hiện lên một vẻ thấp thỏm, nói: - Xin lắng tai nghe.
.Hàn Nghệ cười ha hả nói: - Triệu Thứ sử, ngươi sắp sửa thăng quan tiến chức rồi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận