Hiệp Đạo Xuyên Đường Triều

Chương 841.1: Kiêu ngạo! Bắt đầu từ giờ khắc này!

.Chuyện này làm người ta giật mình không phải bình thường đâu.
.Vẻ mặt của ba người Lý Trị, Võ Mị Nương, Lý Nghĩa Phủ thần kỳ nhất trí với nhau, đều trợn mắt há hốc mồm, cứ như bị người ta niệm chú định thân vậy.
.Kỳ thật đối với mấy người bọn họ, đây chỉ là một chuyện nhỏ bé không đáng kể thôi, chỉ có điều ai cũng không ngờ rằng thê tử của Hàn Nghệ lại là Tiêu Vô Y, hơn nữa dưới con mắt của bọn họ, đây là chuyện không thể nào, nên mới cảm thấy chấn động thế đấy.
.Một người là quận chúa có được huyết mạch chí tôn, mà người kia lại chỉ là một cậu con trai nhà nông dân.
.Nhìn từ góc độ hôn nhân, thì hai người kia hoàn toàn không ghép chung vào một chỗ được.
.Cả nửa ngày trôi qua, Lý Trị mới kịp phản ứng, nhưng khi y tỉnh táo lại, thì lại càng thêm không thể tin: - Ngươi --- ngươi nói cái gì, Vân Thành chính là thê tử của ngươi ư?
.Hàn Nghệ gật đầu bảo:
.- Đúng vậy.
.Lý Trị hơi có chút kích động hỏi: - Sao nàng lại là thê tử của ngươi được? Chuyện này quả thực là không thể tưởng nổi a!
.Hàn Nghệ bèn kể chuyện lúc Tiêu Vô Y rời khỏi Trường An, lúc đến Dương Châu bị lạc đường té xỉu, được cha mình cứu, sau đó gả cho mình cho Lý Trị, đương nhiên, hắn vẫn chưa nói Tiêu Vô Y bởi vì giận dỗi mới gả cho hắn, mà quan trọng là nhấn mạnh tình yêu giữa bọn họ.
.Lý Trị nghe vậy hơi hơi gật đầu, nhưng vẫn còn có chút không thể tiếp thu.
.Võ Mị Nương lại vẫn có chút hồ nghi, nói: - Hàn Nghệ, đây không phải là việc nhỏ, ngươi đừng có mà giả bộ anh hùng.
.Ngụ ý, nàng chính là hoài nghi Hàn Nghệ nói như vậy, là vì muốn bảo vệ cho Tiêu Vô Y.
.Hàn Nghệ nói: - Hồi bẩm Hoàng hậu, việc này hoàn toàn là thật, hơn nữa vi thần cũng không dám giấu diếm, toàn bộ thôn dân của Mai thôn ở Dương Châu đều từng gặp qua Vân Thành rồi, chỉ là bọn họ cũng không biết thân phận của Vân Thành thôi, hơn nữa thiên kim Dương Phi Tuyết của Thứ sử Dương Châu cũng biết chuyện, nếu bệ hạ không tin, có thể phái người gọi Dương Phi Tuyết đến hỏi là biết ngay.
.Hắn vừa nói như vậy, thì Võ Mị Nương cũng không thể không tin nữa, vì vậy nàng không khỏi nhìn về phía Lý Trị.
.Lý Trị buồn bực hỏi: - Sao Vân Thành lại gả cho ngươi?
.Mẹ kiếp! Khinh người có phải không, lão tử mạnh hơn ngươi nhiều đấy, chuyện giữa một Võ Mị Nương với một Vương hoàng hậu thôi mà còn không giải quyết được, nếu đổi lại là ta… ta cũng không giải quyết được. Hàn Nghệ có chút tức giận nói: - Bệ hạ, vi thần anh tuấn tiêu sái, tuổi trẻ nhiều tiền, năng lực xuất chúng, Vân Thành Quận Chúa cùng vi thần cũng coi như là trai tài gái sắng, một đôi do trời đất tạo nên a.
.Võ Mị Nương cười khúc khích bảo: - Ngươi thật đúng là biết tự khen. Tuy nhiên trong mắt ta, ngươi cũng dư dả xứng với Vân Thành Quận Chúa kia rồi.
.Vẫn là Mị Nương nể tình a! Hàn Nghệ tao bao nói:
.- Hoàng Hậu quá khen.
.Lý Trị liếc nhìn Võ Mị Nương, hơi hơi cười khổ, bảo: - Một khi đã như vậy thì vì sao ngươi không nói sớm, trẫm nhớ rõ mình đã sớm hỏi ngươi, nhưng ngươi đều nói thê tử mình ở quê chưa tới Trường An, ngươi đây chính là phạm tội khi quân a.
.Hàn Nghệ nói: - Bệ hạ, không phải do vi thần cố ý lừa gạt bệ hạ, chỉ là do thân phận của vi thần cùng Vân Thành Quận Chúa kém nhau quá lớn, hơn nữa lúc ấy thế cục trong triều liên tục thay đổi, vi thần cũng không dám tùy tiện đề xuất, để tránh làm phức tạp, lầm đại sự của bệ hạ và hoàng hậu.
.Võ Mị Nương hơi hơi gật đầu.
.Vào thời điểm ấy Hàn Nghệ là tâm phúc duy nhất của bọn họ, nếu vì chuyện này, Lan Lăng Tiêu thị nhất định sẽ đối phó với Hàn Nghệ, hơn nữa rất nhiều đại thần đều đã dùng việc này công kích Hàn Nghệ, đây cũng là chuyện nhà, Lý Trị muốn giúp cũng không giúp được, đến lúc đó Hàn Nghệ ốc còn không mang nổi mình ốc, thì rảnh đâu để giúp bọn họ làm việc nữa!
.Mà Lý Nghĩa Phủ đứng một bên cũng không chảy nước mắt nữa, mà bắt đầu chảy mồ hôi, trong lòng cũng khẩn trương muốn chết, biết vậy chẳng làm, chọn ai không chọn, cố tình chọn ngay phải thê tử của Hàn Nghệ, không thể so hắn với Hứa Kính Tông, y cũng biết địa vị của Hàn Nghệ trong lòng Lý Trị. Nếu như không có Hàn Nghệ, thì Lý Trị nhất định sẽ tin tưởng y, mà không tin Tiêu Vô Y, hơn nữa dường như Võ hoàng hậu cũng muốn mượn lý do này, triệt để nhổ tận gốc Lan Lăng Tiêu thị, nhưng hiện tại có Hàn Nghệ ở đây, thì tình huống sẽ hoàn toàn bất đồng rồi, dù sao thì trong lòng y cũng có chút chột dạ nha.
.Cùng một đạo lý, Lý Trị cùng Võ Mị Nương cũng thấy khó xử, lòng bàn tay hay mu bàn tay đều là thịt cả, trách cứ bên nào cũng không tốt.
.Lý Trị liếc nhìn Lý Nghĩa Phủ, thấy Lý Nghĩa Phủ bị đánh thành như vậy, hơn nữa Lý Nghĩa Phủ còn làm việc cho y, nên mới bị đánh, bất kể thế nào, đều phải cho Lý Nghĩa Phủ một lời công đạo, y ho nhẹ một tiếng, nói: - Dù cho Vân Thành là thê tử của ngươi, nhưng nàng cũng không thể tùy tiện ẩu đả quan to tứ phẩm của triều đình được, việc này nếu mà truyền ra, thì uy nghiêm của triều đình biết đặt ở đâu, hơn nữa, trẫm thân là vua một nước nếu như đi đầu làm việc thiên tư trái pháp luật, thì ai còn sẽ tuân theo pháp luật.
.Ngươi còn dẫn đầu thiếu sao! Hàn Nghệ âm thầm chế giễu một câu, nói:
.- Bệ hạ nói rất đúng, vi thần hiểu được, vì không tăng thêm phiền não cho bệ hạ, nguyên do trong chuyện này, vi thần cũng không muốn truy cứu thêm nữa, vi thần nguyện ý bị phạt thay vợ, kính xin bệ hạ ân chuẩn.
.Lời này có hàm ý khác a!
.Không muốn truy cứu? Lý Trị hơi hơi nhìn thoáng qua Lý Nghĩa Phủ, chỉ thấy trong trong mắt tên đó hiện lên chút chột dạ, y thầm nghĩ rằng, chẳng lẽ trong chuyện này có nguyên nhân gì khác? Y hỏi Lý Nghĩa Phủ: - Lý ái khanh, hiện giờ Hàn Nghệ bằng lòng bị phạt thay vợ hắn, ngươi nói nên làm sao bây giờ?
.Gần nhất là Lý Nghĩa Phủ đang chột dạ, dù sao thì cũng là do y lấy công mưu tư, thứ hai, y cũng biết, Lý Trị làm sao có thể thả Hàn Nghệ về Dương Châu được. Nếu tiếp tục truy cứu việc này, thì y chỉ có mất nhiều hơn được, y còn đang cảm thấy may mắn vì Hàn Nghệ không mượn cơ hội cáo ngược lại y, vì vậy vội mượn cớ xuống thang: - Bệ hạ, lúc trước Đặc phái sứ có ân với vi thần, nếu Vân Thành Quận Chúa là thê tử của Đặc phái sứ, vậy thì vi thần cũng không truy cứu nữa.
.Võ Mị Nương thuận theo không nói, trong lòng nàng đều hiểu rõ, bởi vì việc này là do nàng sai Lý Nghĩa Phủ đi làm, chính là muốn chèn ép sự kiêu ngạo của đám quý tộc kia, nhưng nàng thật sự không ngờ rằng lại chèn ép đến trên đầu Hàn Nghệ, giờ nàng nói gì cũng không tốt, hơn nữa nàng cũng nhìn ra trong chuyện này khẳng định còn có điều gì mờ ám, Hàn Nghệ không nói ra, chính vì không muốn làm khó cho nàng, dù sao việc này Lý Trị cũng chưa từng hỏi đến, mà đều do nàng xử lý.
.Lý Trị trong lòng sáng như gương, nhưng Lý Nghĩa Phủ cùng Hàn Nghệ đều là phụ tá đắc lực của y, y cũng không muốn làm lớn chuyện này, y nói: - Hàn Nghệ, ngươi nghe thấy rồi đấy, Lý thị lang là người khiêm tốn, không thèm so đo với tên nông dân nhà ngươi đâu.
.- Vi thần nghe thấy rồi.
.Hàn Nghệ lại nói với Lý Nghĩa Phủ: - Đa tạ Lý thị lang đã tha lỗi cho sai lầm của nội tử.
.Lý Nghĩa Phủ ngượng ngùng cười, nhưng cười còn khó coi hơn khóc, nếu như có thể, y hận không thể nương theo việc này, chỉnh chết Hàn Nghệ luôn, đáng tiếc y không có khả năng kiên trì làm được, cũng không nắm chắc, Lý Trị cùng Võ Mị Nương đều cực kỳ tín nhiệm Hàn Nghệ, hiện tại y không có năng lực lật đổ Hàn Nghệ.
.- Việc này hãy dừng ở đây đi.
.Lý Trị đột nhiên lại nói với Hàn Nghệ: - Dù vậy, nếu sau này Hàn Nghệ ngươi còn hơi tí lại mang quan phục đến đòi trẫm cho cáo lão hồi hương, thì trẫm cũng không tha cho ngươi.
.Hàn Nghệ nói: - Vi thần nhất định sẽ ghi nhớ lời dạy bảo của bệ hạ.
.Lý Trị hừ một tiếng, lại nói với bên ngoài: - Người đâu!
.- Có tiểu nhân.
.- Mang Lý thị lang đi bôi thuốc đi.
.Lý Trị lại nói với Lý Nghĩa Phủ: - Lý ái khanh, lần này ủy khuất cho ngươi rồi.
.Lý Nghĩa Phủ vội hỏi: - Bệ hạ nói quá lời rồi, vi thần không dám nhận.
.Nói xong, Lý Nghĩa Phủ đi theo thái giám kia đi xuống chữa thương.
Bạn cần đăng nhập để bình luận